Chương 33
Hôm nay đã là ngày thứ ba kể từ khi Lan Khuê bỏ đi, Phạm Hương cứ như một xác sống không hồn. Những ngày này cô không đến công ty vì cô biết chắc chắn em không có ở đó. Không phải chuyện tìm Lan Khuê là một chuyện quá khó, cô có thể tra ra vị trí của em trên điện thoại vì lúc trước cô đã lén cài định vị của em vào máy mình. Nhưng tia hy vọng cuối cùng đó cũng không còn, Lan Khuê khoá máy nên cô đành bất lực.Phạm Hương thất thần ngồi trong phòng, ánh mắt vô hồn chỉ nhìn về một hướng. Bỗng tiếng điện thoại của cô reo lên, cô vui mừng nhanh chóng bắt máy. Nhưng chưa kịp nói gì thì nụ cười của cô đã tắt, cô cứ tưởng là Lan Khuê nhưng thật ra đó là Lệ Hằng gọi
- Alo - giọng cô trầm xuống
- Phạm Hương, tôi có chuyện muốn nói với cậu. Cậu mau đến công ty, tôi đợi ở phòng cậu
- Tôi..
Không để cô nói hết câu hắn đã cúp máy. Cô lười biếng đứng lên vào thay cho mình một bộ đồ khác rồi đến công ty.
Vừa đến phòng làm việc cô đã thấy hắn ngồi ở sofa, trên bàn còn có sấp tại liệu gì đó. Cô đi lại ngồi xuống đối diện hắn
- Gọi tôi đến có chuyện gì ? - cô hỏi
Lệ Hằng nhìn bộ dạng của Phạm Hương bây giờ thật buồn cười. Tổng tài tàn ác, lạnh lùng lúc trước đâu rồi ? Sao bây giờ lại trở nên thê thảm như thế !
"Phạm Hương rốt cuộc cũng có ngày cậu thê thảm đến mức như thế" . Hắn thầm cười trong bụng
- Lúc cậu ở quán bar với Jennie, tôi cũng ở đó. Khi Jennie ôm cậu thì tôi thấy một người mặt áo đen cầm máy ảnh chụp hình hai người. - Hắn nói
Phạm Hương nhíu mày khó hiểu nhìn hắn
- Ý cậu là sao ? - cô hỏi
- Tôi đã cho người giúp cậu điều tra thông tin về hắn ta. Hắn ta được Jennie thuê làm chuyện đó. Đây là thông tin của hắn - Lệ Hằng đưa sấp hồ sơ trên bàn cho cô
Phạm Hương cầm hồ sơ nhìn qua một lượt, môi cô khẽ cong lên nhìn rất đáng sợ
- Jennie là chủ mưu của chuyện này
- Đúng vậy. - hắn tán thành
- Được rồi ! Cậu xử lí tên này giúp tôi. Còn Jennie, cô ta dám chơi tôi thì tôi sẽ chơi với cô ta - mắt cô đỏ ngầu, nghiến răng nói
- Được rồi, tôi đi đây
Lệ Hằng toan đứng dậy bước đi nhưng đã bị Phạm Hương gọi lại
- Lệ Hằng
- Còn chuyện gì sao ? - hắn dừng bước, quay lưng lại hỏi cô
- Cảm ơn cậu - cô mỉm cười nhẹ nói với hắn
- Giữa tôi và cậu không cần cảm ơn
Nói rồi hắn bước đi. Cánh cửa phòng đóng lại cũng là lúc Phạm Hương thay đổi nét mặt. Ánh mắt đỏ ngầu trông rất đáng sợ, cô lấy điện thoại ra gọi cho ai đó
- Theo dõi Jennie những ngày này cho tôi ! - giọng cô lạnh tanh, đầy sát khí
"Jennie, cô giỏi lắm". Cô nhếch mép cười khinh
Lan Khuê vẫn ngồi lì trong phòng không chịu ra ngoài. Đôi mắt cô đã sưng húp lên chứng tốt là đêm nào cô cũng khóc. Cô khóc vì nhớ chị, vì giận chị, chị đã đạp đổ niềm tin của cô dành cho chị. Đưa tay lên má mình, cô nhớ lại đêm đó. Một cái tán cũng không phải quá mạnh nhưng nó cũng đủ khiên cho trái tim cô rỉ máu.
Một giọt nước mắt rơi xuống, cô lại khóc. Cô không biết mình đã khóc bao nhiêu lần vì chị. Cô nhớ chị, nhớ đến phát điên nhưng không thể nào gặp chị. Nhiều lần muốn gọi cho chị để được nghe giọng nói trầm ấm đó nhưng lại không dám.
"Có phải chị đang rất hạnh phúc bên ai kia". Cô tự nói với chính mình. Nhưng cô không hề hay biết rằng người kia cũng đang tự dày vò bản thân mình ngày qua ngày.
Cả hai đều đau khổ vì nhau, nhưng sao lại không thể vì nhau mà vượt qua ?
Tại Beer Club
Phạm Hương gọi một chai rượu mạnh nhất ra uống. Cô muốn say, muốn quên đi đêm hôm đó. Cô cầm ly rượu đầy lên uống một hóp một, vị rượu đắng ngét ngay đầu lưỡi, khi nuốt vào thật gắt cổ.
Cô uống hết ly này đến ly khác, mặt cô đỏ ửng lên. Cô say rồi.
- Phạm Hương, sao lại uống nhiều thế ? - Lệ Hằng đi đến vỗ vai bạn mình
Phạm Hương ngẩng đầu lên, cố gắng đưa mắt nhìn rõ người đứng trước mặt mình. Cô cười nói
- Lệ Hằng, uống cùng tôi - cô đưa ly rượu cho hắn
Hắn nhận lấy và ngồi xuống cạnh cô, đưa ly rượu lên uống một ngụm. Hắn gật gù khen
- Rượu ngon
- Vậy sao ? Sao tôi lại thấy nó đắng như thế này ? - cô nói
Hắn nhìn cô, lần đầu tiên hắn thấy cô vì một người mà trở nên như thế.
- Cậu đang dày vò bản thân mình sao Phạm Hương ?
- Phải. Bàn tay tôi đã đánh em ấy, nhìn em ấy khóc thương tâm như vậy tôi thật sự muốn chết đi cho xong. Tôi không hề muốn tổn thương em ấy dù chỉ là một chút - cô đau khổ nói
- Hahahaha !!! Cậu nên chết đi, cậu là đồ tồi tệ nhất tôi từng thấy - hắn trêu chọc cô, cười mỉa mai
- Phải ! Tôi rất tồi tệ. Lúc trước tôi chia rẽ ba con họ, còn bây giờ tôi lại vì một phút nóng giận đã đánh em ấy. Tôi là đồ tồi
Lệ Hằng nhìn cô tự trách bản thân mình như vậy, trong lòng rất muốn nói cho cô biết Lan Khuê ở đâu. Hắn biết, biết rõ cô rất yêu Lan Khuê nhưng chỉ vì quá nóng giận cô đã ra tay em ấy. Hắn chỉ biết im lặng nhìn bạn mình đau khổ vì tình yêu.
Hai người ngồi đó không uống với nhau lời nào. Bỗng Phạm Hương lên tiếng, giọng cô rất nhỏ nhưng đủ để cho người ngồi kế bên nghe thấy
- Tôi thua rồi, thật sự thua rồi ! Phạm Hương tôi cuối cùng cũng thua trước em ấy