"Holly shit! Cái này không phải đang hút dương khí sao?"
Mục Dung che miệng Hách Giải Phóng lại, kéo hắn ra xa mới hỏi: "Cậu biết đó là gì à?"
Vẻ mặt Hách Giải Phóng hưng phấn: "Cụ thể ra sao tôi cũng không rõ lắm, nhưng mà thứ này lâu lắm rồi không có xuất hiện."
"Đả hồn bổng xài được không?"
Hách Giải Phóng lắc đầu: "E là không được, chúng ta cùng lắm là được nhận thân phận Âm sai thôi, đả hồn bổng trong tay chúng ta không phát huy được toàn bộ năng lực, làm không xong có khi còn bị ả ta ăn mất à."
"Vậy đừng đả tháo kính xà, chờ người khác đến thu đi."
"Người khác hả? Cô đang nói đạo sĩ thúi kia hả?"
"Ừm, dù sao việc này cũng là do cô ấy nhận."
Hách Giải Phóng muốn nói gì đó, nhưng trông thấy đôi mắt trầm lặng của Mục Dung liền ngậm miệng. Hai người quay lại cửa sổ nhà Bảo Tiểu Huyên, tiếp tục nhìn lén.
Cô gái cổ đại phiêu đãng trên người Lý Gia Minh, say sưa hút dương khí, đột nhiên dưới gối Lý Gia Minh phát ra kim quang, bao phủ đỉnh đầu của hắn
Mục Dung khẽ hô: Hình như lá bùa có hiệu quả.
Nhưng tiệc vui mau tàn, cô gái chần chờ một chút, không biết dùng thủ đoạn gì thao túng, Lý Gia Minh bắt đầu chuyển động.
Mục Dung điều tiết hơi thở, không chớp mắt nhìn Lý Gia Minh, chỉ thấy hắn hai mắt nhắm nghiền ngồi bật dậy, không sai, là ngồi bật dậy. Ngoại trừ thân trên, tất cả các bộ phận khác trên người đều không động, càng không chống, không đỡ ngồi bật dậy.
Sau đó Lý Gia Minh vươn tay, cầm gối ném xuống đất, lá bùa đặt dưới gối lộ ra. Cô gái thao túng tay Lý Gia Minh, hung hăn xé nát lá bùa Mục Dung để lại. Làm xong những điều này cô gái để Lý Gia Minh nằm xuống, tiếp tục hấp thụ dương khí của hắn.
Chuyện này kéo dài khoảng chừng hai tiếng, cô gái mới chịu buông tha cho Lý Gia Minh, trở về bên trong thân thể của Bảo Tiểu Huyên.
"Đi thôi."
Mục Dung và Hách Giải Phóng quay lại bệnh viện thành phố, đưa tiễn hồn phách cuối cùng
"Tôi nghĩ nên để Tô Tứ Phương giải quyết chuyện này, cậu có muốn đến không?"
"Đương nhiên đến! Sau khi kiến quốc đã không còn ma quỷ yêu vật nào có thể thành tinh, nhiều năm rồi tôi không có thấy thứ này, nhất định phải nhìn!"
"Vậy mai cậu đến cửa tiệm đi, tôi sẽ nghĩ cách dẫn mọi người đến."
"Được, vậy tôi về trước à."
"Hách Giải Phóng."
"Hả?"
"Có nguyên nhân nào làm hồn phách con người bất ổn không?"
"Theo lý thì, nếu thể chất người đó bất ổn, hoặc bát tự bản thân quá nhẹ, gánh không được trọng lượng hồn phách thì sẽ dẫn đến tình huống trên...Mà cô hỏi cái này làm gì?"
"Không có gì, tôi đi trước."
Hách Giải Phóng không đi, hắn đưa mắt chăm chú nhìn Mục Dung, tận cho đến khi bóng lưng Mục Dung khuất dần trong màn đêm.
Sáng sớm hôm sau, 402 và 403 cùng lúc mở cửa, Tang Du khoan thai dịu dàng mặc váy trắng, đeo túi xách bằng vải bố, nàng vừa thấy Mục Dung liền mỉm cười ngọt ngào: "Buổi sáng tốt lành."
"Ừm."
"Ăn cơm chưa?"
"Vẫn chưa."
"Đúng lúc, tôi cũng chưa ăn, đến tiệm rồi cùng ăn nha."
"Ừm."
Mục Dung đưa mắt nhìn Tang Đồng: "Sư phụ tiểu Phương không đi cùng sao?"
"Tại sao em ấy phải đi cùng?"
Thấy thái độ kiên quyết của Tang Đồng như vậy, Mục Dung cũng không tiện nhiều lời.
Đến cửa tiệm, Mục Dung ngồi vào vị trí của mình, Tang Du liền đem túi xách đi tới bàn cô. Từ trong túi xách lấy ra hai cái hộp giữ ấm, trứng chiên, dăm bông, rau xào, bắp luộc, cháo trắng và bánh bao, từng cái từng cái bày ở trên bàn, mỗi món đều là số chẵn.
Từng ở cùng nhau một thời gian, cô biết chỗ thức ăn trước mặt này nhất định không phải một mình Tang Du có thể ăn hết. Nghĩ tới đây, tâm tình Mục Dung có chút phức tạp, nhìn Tang Du đang bày biện thức ăn, lại đưa mắt nhìn đống đồ ăn phong phú trước mặt.
Tang Du đưa đũa cho Mục Dung: "Nè~"
Thấy Mục Dung chần chờ nàng vội nói: "Đều là đồ mới đó!"
Mục Dung nhận đũa, lại không Tang Đồng đâu: "Chị cô không ăn sao?"
"Chị ấy với sư phụ tiểu Phương ăn trước rồi, sáng tôi dậy trễ nên mang đến đây ăn."
Bữa sáng an tĩnh trôi qua, hai người hai phần vừa đủ. Mục Dung để đũa xuống, Tang Du đứng dậy dọn dẹp, cô muốn giúp lại bị Tang Du khéo léo từ chối. Cô nhìn thấy ánh mắt không vui của Tang Đồng, lại nhìn bóng lưng của Tang Du, đột nhiên nhớ đến cảnh tượng trên ban công vào đêm giao thừa.
"Tang Du số khổ, từ nhỏ được gửi nuôi ở nhà tôi, mẹ tôi tính cách cay nghiệt, còn ba lại hay lãi nhãi, tôi không ở nhà sáu năm, không cần nghĩ cũng biết Tang Du trải qua như thế nào, tôi hy vọng sau này con bé tìm được người tốt, biết nóng biết lạnh, biết quan tâm chăm sóc, là nam hay nữ cũng không sao, chỉ cần con bé thích là được, tôi muốn con bé có thể trải qua cuộc sống bình thường, nhưng cô...tôi không nghĩ giữa cô và con bé có liên hệ gì."
Lần đầu tiên lòng cô tuôn chảy một dòng cảm xúc mà đến ngay cả bản thân cô cũng không hiểu nổi. Muc Dung nhíu mày, cảm giác này đến cùng là gì?
Vì cái gì??
Vì cái gì, cảm xúc này làm cô cảm thấy khổ sở như vậy?
Tầm mắt cô xuất hiện một cái hộp trong suốt, bên trong còn đặt một bộ muỗng đũa: "Bộ ăn sáng này để ở trong tiệm đi, tôi thấy chỗ bán đồ ăn sáng đổi thành tiệm vàng mã rồi, hơn nữa tiệm bán đồ ăn sáng còn dời lại gần trung tâm mai táng nữa, không tiện đường tí nào, hay là về sau..."
"Không cần."
Tang Du giật mình, không hiểu tại sao giọng điệu của Mục Dung lại lạnh lùng đến vậy, rõ ràng lúc nãy còn rất tốt mà....
Nàng đưa mắt quan sát Mục Dung, phát hiện nét mặt, ánh mắt của cô ấy đều trở thành một khối băng. Mục Dung như vậy làm Tang Du nảy sinh ảo giác, phảng phất mọi thứ trở về nơi xuất phát, về lại lần đầu tiên hai người gặp mặt.
Mục Dung nhìn cánh tay cứng ngắc giơ lên giữa không trung, tiến không được, lui cũng không xong: "Cô cầm về đi, chỗ tôi cũng có một bộ, cám ơn."
"...Ừm."
Tang Đồng một mực quan sát, đồng ý cách hành xử lạnh nhạt của Mục Dung.
Xe hơi thể thao màu bạc ngừng trước cửa tiệm, Bảo Tiểu Huyên hấp tấp chạy vào quán của Mục Dung, Lý Gia Minh đi theo sau vẻ mặt mệt mỏi.
"Đại sư! Không ổn rồi, xảy ra chuyện rồi.!"
Bảo Tiểu Huyên đến, hóa giải bầu không khí ngột ngạt, Tang Du thu dọn bộ ăn sáng, ngồi xuống bên cạnh Tang Đồng. Mục Dung cũng không cần phải nghĩ ngợi nhiều, cô thoáng nhìn qua Lý Gia Minh, sắc mặt hắn tái nhợt, hốc mắt hiện ra màu xanh nhàn nhạt,
"Xin chào Bảo tiểu thư, tôi chỉ là phụ tá, có chuyện gì phiền ngài qua bên kia, ở đây tôi chỉ bán vàng mã thôi."
Bảo Tiểu Huyên nghe xong gấp đến muốn khóc, đứng trước bàn làm việc của Mục Dung không chịu đi, quay đầu gọi: "Tang đại sư, ngài làm ơn qua đây với! Làm ơn!"
Tang Đồng nhìn thấy Lý Gia Minh khí sắc u ám, so với hôm qua y như là hai người khác nhau, liền đứng dậy đi đến bên cạnh Bảo Tiểu Huyên: "Xảy ra chuyện gì?
"Gia Minh, đưa túi cho em!"
Bảo Tiểu Huyên mở túi, lấy ra cái gối và lá bùa bị xé nát: "Hai vị đại sư, phiền hai người nhìn kỹ một chút, có phải cái gối nhà tôi thành tinh rồi không?"
Mục Dung buồn cười nhẹ cong khóe miệng, Bảo Tiểu Huyên nói tiếp: "Sáng hôm nay Gia Minh nhà tôi dậy không nổi, đặc biệt suy yếu, cái gối thì rơi xuống đất, bùa của Mục đại sư để lại cũng bị xé tan nát, rơi đầy đất, cái tên khốn này lại gặp giấc mộng đó, hồ ly tinh càng lúc càng hung, quấn lấy Gia Minh nhà tôi cả một đêm, gối đầu làm sao rơi, bùa làm sao rách, hắn không có chút ấn tượng nào luôn, hai vị thử nhìn xem, có phải cái gối này thành tinh rồi không?Nếu thực sự không được, tôi sẽ bán nhà, buổi chiều đưa Gia Minh vào bệnh viện truyền dịch, buổi tối thì vào chùa miếu tránh!"
"Đưa tay cho tôi, tay trái!"
Tang Đập dò mạch đập của Lý Gia MInh, sắc mặt càng lúc càng khó coi: Tại sao lại như vậy? Dương khí của Lý Gia Minh dường như bị hút sạch!
"Tiểu Huyên tiểu thư, hôm qua cô nói anh ấy mộng bao lâu rồi?"
"Bốn mươi hai ngày, qua đêm nay là bốn mươi ba ngày!"
Bảo Tiểu Huyên thấy thái độ nghiêm túc của Tang Đồng, nước mắt lập tức rơi xuống: "Tang đại sư, tôi để Gia Minh ở trong chùa miếu mấy ngày có được không?"
Tang Đồng nhìn Mục Dung, đối phương liền nhún vai: "Tôi thấy nên tìm sư phụ tiểu Phương."
Tang Đồng nhỏ hai giọt ngưu nhãn vào mắt, nhìn trước sau hai người một vòng, cuối cùng mới bấm số gọi Tô Tứ Phương. Nhìn khí sắc của Lý Gia Minh, nếu không giải quyết, sợ là không sống qua nổi bốn mươi chín ngày.
Tuy cô được quốc vận phù hộ, vạn pháp bất xâm, nhưng cái này dù sao cũng là một cái mạng, cô đã nhúng tay, coi như cô không có năng lực giải quyết cũng không thể trơ mắt đứng nhìn người ta mất mạng.
Tang Du mời hai người bọn họ ngồi xuống nghỉ ngơi, đưa khăn giấy cho Bảo Tiểu Huyên, đưa trà cho Lý Gia Minh.
Mười hai phút sau, Tô Tứ Phương đến. Bảo Tiểu Huyên nhìn thấy Tô Tứ Phương giống như nhìn thấy cứu tinh:"Đại sư, đại sư, ngài làm ơn nhìn xem bạn trai tôi thế nào đi."
Tô Tứ Phương không hỏi nguyên nhân, mở miệng nói: "A Di Đà Phật, nữ thí chủ, vấn đề ở trên người của cô."
"Tôi???"
Hách Giải Phóng lúc này cũng tới, kêu lên: "Wow~ náo nhiệt ghê ~"
Tang Du lặng lẽ nói cho Mục Dung biết Hách Giải Phóng đã đến, Mục Dung liền đi đến bên cạnh Tang Đồng, nhỏ giọng hỏi: "Tôi có thể mượn ngưu nhãn của cô không?"
Mục Dung nhỏ ngưu nhãn vẫn không thấy được Hách Giải Phóng, cô trả thuốc nhỏ mắt lại cho Tang Đồng rồi đi ra nhà kho. Chỉ chốc lát sau, Mục Dung mặc hắc bào bay ra.
"Đại sư, xin ngài nói rõ chuyện gì đang xảy ra, xin ngài!"
"Nơi này không tiện lắm..."
"Đến nhà tôi đi!"
Đóng cửa tiệm, Bảo Tiểu Huyên chở Tang Đồng và Lý Gia Minh, Tô Tứ Phương và Tang Du đi xe khác theo sau. Mục Dung và Hách Giải Phóng cầm đả hồn bổng đứng trên trần xe của Bảo Tiểu Huyên, đề phòng yêu quái trên người cô ấy trốn đi.
"Tang đại sư, sao Mục đại sư không đến vậy?"
Tang Đồng cười không nói.
Vào phòng ngủ của Bảo Tiểu Huyên, Tô Tứ Phượng hạ rèm che: "Nữ thí chủ, xin cởϊ áσ."
Lý Gia Minh khó xử: "Đại sư..."
Tang Đồng trả lời: "Yên tâm đi, em ấy là nữ...nhưng mà..." Nói đoạn, cô liếc mắt nhìn Hách Giải Phóng.
Bảo Tiểu Huyên thả lỏng, hỏi :"Cởi hết sao?"
"Không cần, cởϊ áσ là được."
Mục Dung đẩy Hách Giải Phóng ra ngoài, Bảo Tiểu Huyên cởϊ áσ, vòng hai tay qua ngực: "Rồi sao nữa?"
"Mời thí chủ xoay người."
Phía sau Bảo Tiểu Huyên là một cái hình xăm kín lưng!
Hình xăm là một cô gái tuyệt đẹp, hai mắt ẩn tình, môi tươi cười, thợ xăm cực kỳ điêu luyện, cô gái trên lưng sống động vô cùng!
"Đây là!!!"
~~~~~~~~~~~
Tác giả có lời muốn nói: Nghĩ không ra đúng không? Hình xăm của Bảo Tiểu Huyên thiệt lợi hại ha~~~~ Chương sau sẽ rõ ngay thôi~~~