Bạn Cùng Phòng Là Tử Thần

Chương 47: Yêu mị chi vật

Mục Dung nhẹ nhàng trả lời: "Không có."

"Vậy sao cô vẽ bùa cho bọn họ?"

"Chuyện đã nhúng tay thì phải làm đến cùng, tôi khuyên cô nên tìm sư phụ tiểu Phương, biết đâu cô ấy có cách."

Mục Dung cảm thấy, mấy cái thứ loé lên mà cô thấy, Tô Tứ Phương nhất định cũng nhìn thấy, có khi còn rõ hơn cô!

Làn khói màu xanh đó làm cho cô có dự cảm vô cùng không tốt, cho nên mới để lại hai lá bùa. Cô chỉ là một phàm nhân, cho dù có làm Âm sai thì năng lực vẫn có hạn.

Vết xe đổ vẫn còn đó, cô đang tham gia chuyện này, nếu hai người kia xảy ra chuyện, thiên đạo nhất định sẽ xem cô như là một nguyên tố, chỉ hy vọng thiên đạo nhìn thấy cô đã tận lực, tha một thứ hai cho cô.

"Tang Đồng, tôi muốn đề xuất một yêu cầu."

Tang Đồng nhìn Mục Dung: cô ấy mà cũng có yêu cầu sao?

"Cô nói đi."

"Khoản thời gian tôi làm trợ lý cho cô, tôi hi vọng phàm là chuyện tôi tham gia chúng ta tốt nhất nên giải quyết triệt để, đừng như hôm này."

"Cô không lẽ không nhìn thấy? Những điều có thể tôi cũng đã làm rồi, nhà bọn họ cái gì cũng không có, cô muốn tôi làm gì bây giờ?"

"Tóm lại là xin cô chấp nhận."

"Được thôi."

....

Trở về Hân Hân gia viên, Mục Dung vừa cắm chía khoá vào ổ khoá thì cửa đã được mở ra.

Tang Du nhô nửa cái đầu ra: "Về rồi à~"

Tang Đồng nghe được giọng nói liền kêu lên: "Du nhi? Em hết đau đầu rồi?"

"Dạ~ A Miêu kêu em đến chơi ạ~ Chị Đồng Đồng chị vào trước đi, chút nữa em về nha~"

"Về sớm đó, tối muốn ăn gì?

"Sao cũng được ạ."

Vào phòng, Mục Dung đánh giá Tang Du, thấy nàng vẫn còn chút mệt mỏi: "Thân thể tốt hơn rồi?"

"Tốt hơn nhiều rồi~"

Tang Du chột dạ hỏi: "Sao hôm nay cô về sớm vậy?"

"Giữa trưa có khách đến tiệm, tôi và chị cô đến nhà vị khách đó một chuyến, Tang Đồng không yên tâm nên muốn về sớm xem cô, dù sao cũng đóng cửa rồi nên tôi cũng cùng về."

A Miêu bay đến bên cạnh Tang Du, vội vàng nói: "cậu còn không thừa dịp Mục Dung đại nhân không để ý mà trốn về?"

"Thân thể cô còn chưa tốt, đừng đứng như vậy, lại đây ngồi đi."

"Ừm~"

Mục Dung dừng bước, kinh ngạc hỏi: "Cô vào bằng cách nào?"

A Miêu vỗ trán: "Xong rồi xong rồi, chết cmnr!"

Tang Du đứng yên một chỗ, cúi đầu giống như trẻ con làm sai. Do dự nửa ngày mới lấy ra chùm chìa khoá, giơ lên, nhỏ giọng nói: "À, chìa khoá dự phòng...trả lại cô nè, trước đó..tôi quên..."

Mục Dung nhìn chìa khoá trong tay Tang Du, không lấy lại.

"Giữ đi."

"Hả?!"

Tang Du ngẩng đầu nhìn chằm chằm Mục Dung, sợ bản thân nghe lầm. Mục Dung đảo mắt, chậm rãi nói: "A Miêu không thích đến 402, nếu cô nhớ cô ấy thì có thể đến tìm, ban ngày tôi cũng không có ở nhà mà, cô cứ giữ chìa khoá đi."

Tang Du siết chặt chìa khóa trong tay, đáy mắt lấp lánh.

"Cái cảnh gì đây trời?" A Miêu che ngực, điệu bộ bị thương: "Tang Du, tớ là khuê mật của cậu, cậu lại phát thức ăn chó độc thân cho tớ à? Chèn đét thiên địa ơi, không chấp nhận được mà~~~~"

Tang Du đỏ mặt, vòng qua người Mục Dung, ngồi xuống ghế không thèm nhìn A Miêu.

Mục Dung đưa ly nước cho Tang Du: "Có chuyện muốn nhờ cô."

"Được!"

"Có thể hẹn sư phụ tiểu Phương giúp tôi không? Mời cô ấy đến nhà tôi."

"Không thành vấn đề, để tôi đi."

"Không vội, tôi có việc muốn hỏi cô."

"Ừm~"

"Lúc cô bị sốt có nhớ gì không?"

"Giống như gặp ác mộng vậy, tỉnh dậy quên hết trơn à~"

"Trước kia cũng từng bị như vậy sao? Ý tôi là, bị kinh sợ hoặc là vì nguyên nhân khác mà tự nhiên phát số ấy."

Đôi mắt Tang Du tối sầm: "Sau khi cha mẹ tôi qua đời, thân thể tôi đặc biệt bất ổn, ban ngày gặp quỷ, ban đêm gặp đủ loại ác mộng, thường xuyên không biết vì cái gì mà sốt, về sau..."

Nói đến đây Mục Dung phát giác được Tang Du do dự nên nói: "Nếu không tiện nói thì đừng nói."

Tang Du đưa tay sờ sờ dây chuyền trên cổ, im lặng thật lâu, vẫn là lựa chọn tin tưởng Mục Dung: "Sinh nhật năm mười sáu, chị Đồng Đồng tặng tôi sợi dây chuyền này, bắt tôi mang theo không rời, chị nói đây là ngôi sao may mắn, có thể đem may mắn lại cho tôi, về sau cơ thể của tôi liền trở nên tốt hơn."

"Tôi có thể nhìn xem không?"

"Có thể."

"Đừng tháo xuống, tôi tới nhìn là được rồi."

Mục Dung ngồi bên cạnh Tang Du, đưa tay nâng lên mặt dây chuyền hình ngôi sao. Vẻ ngoài tuy không có gì đặc biệt, nhưng cô biết, Tang Đồng nhất định là để vào chút gì đó bên trong dây chuyền để bảo vệ Tang Du, như vậy xem ra, Tang Đồng khẩn trương là có lý do.

"Gần đây chị cô có giúp cô kiểm tra sợi dây chuyền này chưa?"

Nhiệt khí từ miệng Mục Dung đánh vào xương quai xanh của Tang Du làm nàng có chút ngứa ngày.

"Không .. Không có."

"Dành thời gian để chị cô xem một chút."

"Ừm."

"Chuyện sợi dây chuyền, đừng nói cho người khác biết."

"Ừm~ chị Đồng Đồng cũng dặn tôi vậy đó~"

Tâm Mục Dung khẽ động, ngồi thẳng lên, nhích sang bên: "Cô vừa khoẻ, nên về nghỉ ngơi thêm."

Tang Du 'Ừm" một cái, đứng dậy đi ra cửa. Mục Dung đưa Tang Du đến cửa, nhìn nàng thay giày, vì nàng mở cửa.

"Mục Dung~"

"Ừm?"

Tang Du quay đầu, ngọt ngào cưới: "Tạm biệt."

"Ừm."

Sau khi Tang Du rời đi mười phút, Tô Tứ Phương đến, theo sau còn có Tang Đồng sắc mặt khó coi.

Mục Dung nhíu mày: "Sao cô cũng đến?"

Tang Đồng bực bội: "Lúc nào mà cô và Tô Tứ Phương thân nhau vậy?"

Tang Du xuất hiện phía sau, ôm lấy eo Tang Đồng kéo cô vào bên trong 402: "Chị Đồng Đồng đi vào đi mà~"

"Em làm gian tế hả?"

"Người ta thân thể vẫn chưa tốt mà~ mọi người đi hết em sợ á, chị về với em đi~"

Tang Đồng hung hăn trợn mắt nhìn Tô Tứ Phương một cái, cùng Tang Du quay lại 402.

Trước khi đóng cửa, Tang Du dùng ánh mắt hoạt bát nhìn Mục Dung, biểu cảm như 'Mau mau khen tôi'.

Khoé miệng Mục Dung khẽ cong, lặng im hai chữ cám ơn.

....

"Sư phụ tiểu Phương mời ngồi."

"Mục thí chủ có chuyện muốn hỏi?"

"Ừm, tôi muốn hỏi đôi mắt của ngài và người khác không giống nhau đúng không?"

"A Di Đà Phật, ý thí chủ là gì?"

"Tang Du là âm dương nhãn, Tang Đồng mượn ngưu nhãn tạm thời mở mắt âm dương, tôi là nhờ thân phận quỷ sai mới có đôi quỷ nhãn xấp xỉ âm dương nhãn, tôi muốn biết, có phải đôi mắt của ngài nhìn thấy được những thứ bọn tôi không thấy?"

"Đúng vậy."

"Vậy xin hỏi, đỉnh đầu xuất hiện màu đó là biểu đạt ý gì?"

Tô Tứ Phương cười: "Mục thí chủ là đang nói đến lần Đồng sư tỷ triệu hồi Cửu Thiên Huyền Lôi sao? Đồng sư tỷ là người tu đạo, lại động sát niệm muốn dùng Cửu Thiên Huyền Lôi giải quyết ân oán cá nhân, tự nhiên sẽ bị trừng phạt, khối hồng vân đó là huyết quang."

"Vậy màu đen?"

"Màu đen có nhiều cách giải thích, vận xui, oán khí, tu luyện tà công ác pháp cũng sẽ xuất hiện."

"Lục sắc thì sao?"

"A Di Đà Phật, lục sắc rất ít xuất hiện trên cơ thể người, nhiều nhất là trên thân sơn tinh yêu quái, hoặc là yêu mị chi vật, loại này nếu xuất hiện trên cơ thể người, âm dương nhãn sẽ không thấy được, trừ khi bọn chúng hiện hình."

Tô Tứ Phương thấy Mục Dung cau mày lâm vào suy ghĩ, nàng mỉm cười, chắp trước ngực, nhắm mắt lại.

Mục Dung hoàn hồn, Tô Tứ Phương cũng mở mắt: "A Di Đà Phật, vấn đề của Mục thí chủ nếu đã hỏi xong thì Tứ Phương xin phép về phòng."

"Có thể..."

"Mục thí chủ yên tâm, Tứ Phương không phải người lắm mồm."

Mục Dung chân thành cám ơn Tô Tứ Phương, tiễn nàng ra cửa, Tô Tứ Phương dừng ở trước cửa: "Mục thí chủ."

"Mời nói."

"Mặc dù thủ đoạn của Đồng sư tỷ rất cường ngạnh, nhưng chị ấy có rất nhiều bất đắc dĩ lẫn khổ tâm ở trong lòng, xin ngài thông cảm nhiều hơn, nếu chị ấy gặp vấn đề khó khăn thỉnh Mục thí chủ trước giải thích sau khuyên nhủ chị ấy, Tứ Phương sẽ rất cảm kích ngài."

"...Được."

"Mục thí chủ xin dừng bước."

Mục Dung nhìn sắc trời bên ngoài, đem nhục thể giao cho A Miêu, gọi điện cho Hách Giải Phóng. Hách Giải Phóng hỗ trợ cô câu hồn, bận đến hơn mười một giờ mới xong. Mục Dung nhìn sổ tay, người cần câu tiếp theo phải đến rạng sáng bốn giờ, nên liền kêu Hách Giải Phóng đến nhà Bảo Tiểu Huyên.

Trên đường đi, Mục Dung đem chuyện của Bảo Tiểu Huyên kể cho Hách Giải Phóng, kể luôn đoạn cô nhìn thấy làn khói màu xanh.

Hách Giải Phóng nghe xong hô to: "Tôi đã nói cô cách xa người phụ nữa kia ra mà, sao còn giúp cô ta làm việc hả?"

"Tôi có lý do."

"Uỵt, sao cô không nghe tôi khuyên vậy?? Tôi nghe cô nói là biết cô ta gà mờ rồi, cô cứ ở bên cạnh cô ấy như vậy sẽ không có kết cục tốt đâu! Giống như chuyện hôm nay, nếu hai vợ chồng này xảy ra chuyện, thiên đạo sẽ không bỏ qua cho cô, thiệt thòi, tổn hại, bất lợi như vậy cô cũng chịu làm à?"

"Stop, tôi gọi cậu đến để cùng giải quyết, Tô Tứ Phương nói có thể là do trên người bọn họ có cái gì đó mới thành ra như vậy thôi."

"Tô Tứ Phương? Là cái người ni cô...ủa không hoà thượng đó hả?"

"Ừm."

Đi đến cửa sổ phòng ngủ của Bảo Tiểu Huyên, nhìn thấy cảnh tượng bên trong Mục Dung vội xoay người: "Chờ chút đi."

Hách Giải Phóng đưa đầu ngó vào, hô: "Ôi mẹ cha ơi! Xuân cung đồ sống nè~"

"Cậu tự mình xem đi, tôi qua bên kia chờ."

Hách Giải Phóng chụp lấy tay Mục Dung: "Đừng đi chớ, không phải cô nói thứ kia có liên quan với tình cảnh này à? Lỡ phát sinh gì đó, cô ở xa như vậy làm sao phản ứng kịp."

Mục Dung nghĩ nghĩ thấy có lý, liền đứng bên ngoài cửa sổ chờ.

"Chậc chậc chậc, cái tư thế này hơi khó nha~"

"Ù ôi, cô gài này thiệt có ý tưởng à~"

"Wow~ vậy cũng được hả chèn?~

Mục Dung khó chịu đạp Hách Giải Phóng mấy đạp: "Có thể tích chút công đức không?"

Hách Giải Phóng cười hê hê, không tiếp tục lên tiếng.

"Xong rồi, xoay qua đi."

Mục Dung quay đầu lại, con mắt liền đau xót: Bảo Tiểu Huyên thân thể không mảnh vải, trên người lượn lờ làn khói xanh biếc.

Cô liền kéo tay Hách Giải Phóng tránh bên.

"Sao?!"

"Xuỵt!"

Mục Dung chỉ chỉ vào bên trong cửa sổ, hai người len lén đưa mắt nhìn, thứ đó không hiện hình nên Mục Dung chỉ có thể thấy được mấy giây, nhưng cô biết, chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi, thứ đó nhất định sẽ hiện ra!

Mục Dung và Hách Giải Phóng đứng đợi bên ngoài đến hơn nửa tiếng.

Rốt cuộc!

Khói xanh lượn lờ vờn quanh, cô gái cổ đại từ trên người Bảo Tiểu Huyên ngồi dậy, bay đến bên Lý Gia Minh, dán chặt vào thân thể Lý Gia Minh, cùng hắn hai môi chạm nhau.

~~~~~~

Yêu mị chi vật: đọc nghe hoa mỹ thật ra là yêu vật thôi, vật trong đồ vật ý.