Chương 2: Màu nước mắt
Thời gian trôi qua, mới đây đã hai tuần kể từ ngày cô làm quen với ngôi trường mới. Ngẫm lại trong suốt hai tuần vừa rồi, Cẩn Ngôn ngoài những kiến thức đã tiếp thu trên lớp ra thì chẳng có điều gì mới mẻ, thú vị hơn cả. Nhưng không, hiện tại cô đang rất phấn khởi tưởng chừng như có thể nhảy cẩng lên không trung mà hú hét bởi lẽ cô đã thương lượng thành công với cha mình. Một đề nghị dường như không thể bất khả thi hơn đó là mua một chiếc moto phân khối lớn để di chuyển mà không cần sáng nào cũng leo lên xe buýt đến trường nữa.
Vốn là người thích phiêu lưu, chinh phục nên không ngại khi nói rằng Ngô Cẩn Ngôn đang chết chìm trong hạnh phúc vì sở hữu được "bé yêu" ngày đêm mơ ước. Cứ thử tưởng tượng xem, nếu lái "em" ấy đến trường chẳng phải mọi ánh mắt đều sẽ hướng về cô sao? Nghĩ đến đây, Ngô Cẩn Ngôn bất giác cười khoái chí.
Sáng hôm nay, Cẩn Ngôn dậy từ rất sớm cũng chính vì khá hào hứng muốn phóng chiếc xe mới tạo đến trường. Nhưng đời không như là mơ và sự thật thì vốn dĩ bất ngờ. Vừa vào đến sân trường chưa kịp tiến đến nhà xe Cẩn Ngôn đã giật mình, trong thoáng chốc cô lúng túng không biết nên xử trí thế nào.
- Ngô Cẩn Ngôn! --- Tiếng gọi không to nhưng đủ lớn để Ngô Cẩn Ngôn dừng lại xoay người.
- Đi xe phân khối lớn rất nguy hiểm khi vào nơi đông người. Đây là sân trường sẽ có rất nhiều bạn học đi lại, em nên giảm tốc tránh trường hợp va chạm làm bị thương bạn học và bản thân.
Lời nhắc nhở trông không giống như đang khiển trách mà như đang góp ý nhẹ nhàng thốt ra từ cô chủ nhiệm Tần. Khoảnh khắc ấy, Cẩn Ngôn nhận thấy mình vô cùng có lỗi mà cho dù không sai thì nhìn vào ánh mắt ấy, giọng nói ấy cũng cam tâm tình nguyện nhận lỗi sai về mình.
Những tưởng sẽ có một tràng cảm thán và ngưỡng mộ từ các nam thanh nữ tú trong trường dành cho chiếc xe bắt mắt kia nhưng cuối cùng lại nhận được câu nhắc nhở của cô chủ nhiệm. Thật xấu hổ không
biết giấu mặt vào đâu, tuy nhiên, đây cũng coi như có ý nghĩa vì có lẽ đó là lần đầu tiên Ngô Cẩn Ngôn được tiếp xúc với Tần Lam gần đến vậy. Từng đường nét trên khuôn mặt Tần lão sư như hút trọn vào tầm mắt của Cẩn Ngôn không một chút thiếu sót, thật đẹp đến mỹ miều.
Ánh nắng ban mai khẽ đổ xuống nơi khuôn viên trường, rợp cả một màu sắc thanh xuân hòa lẫn mùi cỏ cây, hoa lá tạo thành một bức tranh hoàn mỹ tuyệt đẹp.
Trái tim Ngô Cẩn Ngôn lại trễ đi vài nhịp khi nhìn khung cảnh hữu tình xung quanh mà bất giác hát thầm vài câu ca. Chỉ có điều, người ngoài nhìn vào sẽ thấy một nữ sinh mơn mởn nét thanh xuân, thơ ngây, trong trẻo không tì vết đang ngân nga câu hát dưới nắng bình minh thả nhẹ trên tóc mai mềm mại. Hết thẩy những điều đó không biết vô tình hay hữu ý lại chạm vào đáy mắt của nữ nhân như hoa, như ngọc - Tần Lam.
Tiếng chuông báo giờ học bắt đầu vang lên. Trong không gian lớp học cả lớp đứng dậy đồng thanh cất tiếng chào giảng viên
- Được rồi. Các em ngồi xuống đi. ---Vẫn là thế, vẫn là nụ cười và giọng nói ôn nhu đầy gió xuân kia đáp lại tiếng chào của cả lớp.
- Hôm nay, lớp chúng ta sẽ có bài học thực hành về diễn xuất như đã thông báo hôm thứ Hai. Các em có thể chia nhóm để luyện tập hoặc có thể làm cá nhân sau đó lên đây biểu diễn. Cô sẽ nhận xét và chấm điểm theo từng tiêu chí: Cốt truyện, cảm xúc và kỹ năng. Nếu có gì thắc mắc các em cứ việc hỏi cô nhé! --- Nói rồi, Tần lão sư quay trở lại bàn giáo viên là chăm chú quan sát hoạt động của cả lớp.
Ai nấy đều đã chia nhóm, có người thì bắt cặp với nhau để lên ý tưởng rồi luyện tập. Duy chỉ có Cẩn Ngôn vẫn ngồi ở đó không di chuyển dường như đang tập trung suy nghĩ điều gì.
Tần Lam kể từ ngày nhận lớp đến nay cũng nhận ra bạn học Ngô là một người ít tiếp xúc với các bạn học khác trong lớp, có lẽ cô bé là người sống nội tâm khép kín. Thế nhưng, đấy là vì Tần lão sư hết sức hiền lành nên mới suy nghĩ như vậy. Thật ra Cẩn Ngôn cô là đứa thích tự thân vận động, theo chủ nghĩa độc lập việc gì cũng tự mình giải quyết không muốn người khác nhúng tay vào cho nên mới lựa chọn cách không diễn theo nhóm mà tự bản thân suy nghĩ. Chỉ có vậy mới phô diễn hết khả năng và sáng tạo của mình.
30 phút thảo luận trôi qua, đây là lúc các bạn học thể hiện khả năng diễn xuất của mình. Ai cũng có ý tưởng độc đáo, không kém phần thú vị khiến Tần lão sư vô cùng thích thú và khen ngợi rất nhiều. Từng nhóm lần lượt tiến lên bục và biểu diễn tiết mục của mình cho đến lượt của Ngô Cẩn Ngôn. Cô đi một mình nhẹ nhàng bước đến bục diễn, những học viên khác nhìn nghi hoặc chẳng lẽ cô ấy định độc diễn sao?
Bất ngờ Cẩn Ngôn tiến lại gần nói nhỏ với Tần lão sư điều gì đó, nhận được cái gật đầu của nàng, Cẩn Ngôn mỉm cười liền bắt đầu lấy tâm lý. Tần chủ nhiệm lúc này cũng lập tức nương theo Cẩn Ngôn vẻ mặt hết sức tập trung của nàng khiến không ít lần cả lớp thất thần chiêm ngưỡng vì quá xinh đẹp.
- Tần lão sư, em đã sẵn sàng.
- Được!
Nói rồi, nhìn lên khóe mắt Cẩn Ngôn kinh ngạc, 2 tròng mắt như trực trào lệ tuôn ra bất cứ lúc nào. Tần Lam bắt tâm lý cũng rất nhanh, giọng nàng khẽ run lên gọi hai tiếng
- Anh Lạc...
Tiếng gọi vừa cất lên, chân Ngô Cẩn Ngôn chợt đứng không vững, lập tức quỳ khập xuống đất mà nghẹn ngào
- Nương nương, Anh Lạc quay về rồi. Anh Lạc sẽ không đi đâu nữa, không rời xa nương nương nữa cho dù người có mắng, có đuổi nô tỳ đi thì nô tỳ vẫn sẽ ở lại đây phụng bồi cho nương nương suốt đời suốt kiếp.
- Nương nương, cả đời nô tỳ chưa bao giờ cầu xin ai cũng chưa từng vì ai mà lưu luyến, khổ tận cam lai một lòng hướng đến như người. Anh Lạc chỉ mong người hạnh phúc vui vẻ, nào mong người đau khổ, uất hận chính bản thân đến mức sức cùng lực kiệt.
- Hoàng Hậu nương nương, xin người, xin người hãy để Anh Lạc tiếp tục ở bên chăm lo, che chở cho người. Dù cả Tử Cấm Thành này hay cả thiên hạ này quay lưng với người thì Ngụy Anh Lạc ta cũng sẽ một mình chống lại thiên hạ. Chỉ cần người vui, người an nhiên thì cuộc đời Anh Lạc chẳng cần gì ý nghĩa hơn nữa.
Những lời Ngô Cần Ngôn vừa thốt lên khiến cả không gian dường như im ắng lạ thường, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào 2 nhân ảnh trên bục diễn không một phút lơ đễnh.
Giọng nói Cẩn Ngôn lạc đi hòa cùng thanh âm nức nở, từng giọt nước mắt trực trào ban nãy, giờ đây đã không kiềm được mà thay nhau lăn thành vệt dài trên khuôn mặt nhỏ nhắn ấy. Tần lão sư cũng vì thế mà nỗi lòng dâng lên một cỗ xót xa, dường như nàng đã thực sự bị Cẩn Ngôn cuốn vào mạch cảm xúc này. Nước mắt nàng không biết từ lúc nào đã lặng lẽ rơi xuống phủ nhẹ trên dung nhan thanh thoát kia cùng trái tim như hẫng đi mất vài nhịp. Giờ đây, nàng không còn là Tần lão sư - Tần chủ nhiệm nữa mà đã thực sự trở thành Hoàng hậu nương nương của Ngụy Anh Lạc mất rồi.
- Nhưng Anh Lạc, ta vốn không thể là Hoàng hậu nương nương của ngươi nữa. Bây giờ, ta khác nào một phế nhân, một phế nhân vô dụng. Ở bên ta, ngươi chỉ có đớn đau và khổ cùng nên xin ngươi đừng vì ta mà chôn vùi tương lai phía trước. Làm ơn, hãy đi đi, rời xa khỏi nơi này .
Câu thoại cuối của Tần lão sư vang lên mang nỗi niềm bi ai vô độ, chút luyến tiếc, chút xót thương nhưng cõi lòng thì đã sớm vỡ vụn từ lúc nào.
- Nương nương, người là mẫu nghi thiên hạ cao cao tại thượng, lại dưới một người nhưng trên vạn người. Có điều, người chưa biết và chưa một lần muốn biết người mới chính là tương lai của Anh Lạc.
- Người đuổi nô tỳ đi có khác gì người cướp đi tương lai của nô tỳ. Nương nương, Anh Lạc vì người mà cố gắng, vì người mà trưởng thành, vì người mà ngày càng mạnh mẽ cũng vì người mà cõi lòng này tự sát muối đau biết bao nhiêu.
- Nương nương có thể hay không một lần đừng để bản thân người chịu tổn thương nữa. Hãy để Anh Lạc bảo hộ người cả đời được không?
Một cái ôm tưởng chừng như giữa hai người đã xa cách vạn năm quay về bên nhau, siết thật chặt, bàn tay cũng nắm lấy lưng áo của người kia từng chút, từng chút một càng thêm mạnh hơn, quyến luyến hơn. Cả hai cùng lúc rơi nước mắt nhưng giọt nước mắt này không còn bi ai thống khổ nữa mà đã xuất hiện đi kèm nụ cười hạnh phúc, chứa chan nắng ấm - một ánh nắng ngập tràn hy vọng và hoài mong.