Chương 1: Khởi đầu mới
Chiều hoàng hôn buông dần trên con phố tấp nập và sầm uất thấp thoáng đâu đó có tiếng lá rơi hòa vào khung cảnh đông đúc nơi phố thị. Phải chăng sự hối hả nơi đây đã vô tình lãng quên đi vẻ đẹp mà mùa thu mang lại. Đúng! Là mùa thu, mùa của những chiếc lá thay màu, mùa của các cặp tình nhân đan tay vào nhau dạo phố, và cũng là mùa để đón chào những thứ mới mẻ. Cơn gió nhẹ thoảng qua như hối thúc con người ta mau mau bắt nhịp một khởi đầu mới - khởi đầu của những điều kỳ diệu và khó phai.- Cẩn Ngôn, con đã chuẩn bị xong hết chưa? Ngày mai con sẽ nhập học đấy!
- Mẹ à! Mẹ xem con đã chuẩn bị không thiếu thứ gì rồi, ngày mai chỉ việc xách balo lên và đi thôi.
Nói xong cô cười hì hì hệt như một tiểu hài tử mới lớn. Bà Ngô lắc đầu ngao ngán, đứa con gái của bà không biết khi nào mới trưởng thành đây. Kiểu gì ngày mai cũng sẽ quên trước quên sau cho mà xem nhưng Cẩn Ngôn là đứa con mà hai vợ chồng hết mực yêu thương. Do vậy, dù hiểu rõ tính cách nghịch ngợm của cô nhưng bà vẫn nhiều lần bao che, dung túng cho cô làm càn. Trách ai bây giờ, chỉ trách bà quá thương con.
Nhắc đến bố mẹ Ngô Cẩn Ngôn có thể nói họ là những con người mẫu mực và hiền lành. Bố của Cẩn Ngôn là viện trưởng của một bệnh viện trung ương, quen biết rộng nên có lẽ gia thế không hề tệ, và cũng như bao người bố khác, ông luôn mong muốn con gái mình sẽ kế nghiệp làm bác sĩ để cứu người.
Trớ trêu thay, Cẩn Ngôn lại không cùng chí hướng với ông, cô một mực theo đuổi con đường nghệ thuật và xem nghệ thuật là một phần cơ thể không thể thiếu cho nên dù bố mẹ có khuyên ngăn thế nào cô vẫn bỏ ngoài tai. Thôi thì cha mẹ sinh con, trời sinh tính nếu không thể khuyên bảo được chi bằng thuận theo chỉ cần con hạnh phúc.
Buổi sáng tinh mơ trên con đường khá xa từ nhà đến trường nhìn những hàng cây cứ thế lướt qua xa dần xa dần, trong lòng Cẩn Ngôn lại có chút gì đấy luyến tiếc nhưng cũng thật hào hứng vì sắp thực hiện được đam mê đời mình. Chả là nhà của Ngô Cẩn Ngôn cách trường Đại học của cô đến 30 cây số cho nên bố mẹ cô đã quyết định thuê 1 căn chung cư tại thành phố cô đang theo học để Cẩn Ngôn có thể thuận tiện hơn trong việc di chuyển.
Chiếc xe hơi cuối cùng cũng dừng lại trước cổng trường đại học, ngước mắt lên nhìn dòng chữ to lớn được khắc tinh xảo trên cổng trường "Học viện Điện ảnh Bắc Kinh", Cẩn Ngôn trong lòng dâng lên một nỗi niềm hạnh phúc vô tận.
- Tiểu Ngôn, đã đến đây rồi phải cố gắng học tập cho tốt. Đừng để bố mẹ thất vọng vì con nên nhớ, chỉ cần có chuyện gì không tốt ập đến làm ảnh hưởng đến con đường tương lai của con thì ta nhất định sẽ bắt con quay trở về kế nghiệp ngay đấy.
Ông Ngô nói với vẻ mặt nghiêm nghị nhưng không kém phần yêu thương, lo lắng cho đứa con gái nhỏ của mình.
- Bố yên tâm, con năm nay 22 tuổi rồi cũng biết cái gì nên làm cái gì không nên mà. Bố cứ lo xa. Hì hì.
Khi ở bên bố mẹ, Ngô Cẩn Ngôn vẫn luôn là đứa nhỏ năng động và khả ái như thế nhưng ít ai biết rằng, sở dĩ cô năm nay 22 tuổi nhưng mới chỉ là sinh viên năm nhất bởi lẽ suốt những năm tháng bạn bè cùng trang lứa vùi đầu vào kinh sử thì Ngô Cẩn Ngôn lại dành thời gian để ăn chơi, nhảy múa.
Cô làm như vậy với hai mục đích. Thứ nhất, để thỏa sức tận hưởng cuộc đời tuổi trẻ một cách trọn vẹn nhất. Thứ hai, gây sức ép cho bố mẹ bắt họ phải cho cô theo đuổi đam mê. Và như thể trong tính toán, bố mẹ Cẩn Ngôn đã phải thỏa hiệp.
Chuyên ngành mà Ngô Cẩn Ngôn theo đuổi là ngành sân khấu kịch với ước mơ trở thành một diễn viên nổi tiếng. Thời gian trôi qua rất nhanh, đã đến lúc phải tạm biệt bố để vào học rồi. Lớp của Cẩn Ngôn là lớp sơ cấp dành cho sinh viên năm nhất. Vừa bước vào khuôn viên trường, Ngô Cẩn Ngôn đã phải trầm trồ mà thốt lên
- Quả là học viện điện ảnh, ai cũng thật đẹp, cũng thật lộng lẫy còn có rất nhiều mỹ nhân a~~, nổ mắt ta rồi. --- Bỗng nhiên, lại có cảm giác ánh mắt của cô nàng này vô cùng háo sắc. Đây là cái thể loại gì vậy? -_-
Không nhanh không chậm, cô bắt đầu đi tìm lớp của mình
- Lớp DA-SC1 phòng 205 --- vừa đi cô vừa lẩm bẩm tìm lớp.
- AH! Tìm thấy rồi.
Cẩn Ngôn nở nụ cười tươi rói như chào đón những điều tuyệt vời nhất sắp đến bên đời.
Tiến vào lớp hầu như đã sắp đầy đủ sinh viên, những gương mặt lạ lẫm nhưng đầy sắc hồng tươi mới. Ngô Cẩn Ngôn chọn một chiếc bàn nằm cuối lớp vì vốn dĩ không thích ai làm phiền. Vẻ mặt cô thỏa mãn như vừa chiếm được thứ đồ gì đó làm của riêng, tuy nhiên vài tiếng xì xầm xung quanh đã làm cô phải chú ý.
- Nghe nói hôm nay có một vị cố vấn mới vừa được bổ nhiệm công tác ở học viện chúng ta đấy.
- Phải phải, tớ còn nghe đồn đấy là một nữ nhân dung mạo vô cùng xuất chúng, rất đổi xinh đẹp lại còn dịu dàng ôn nhu nữa. Không biết cô ấy tên gì nhỉ? --- một sinh viên khác lên tiếng cũng mang vẻ mặt hào hứng không kém.
- Hình như là cố vấn Tần - Tần lão sư. --- người kế bên đáp
"Dung mạo xuất chúng? Dịu dàng, ôn nhu? hừm! Còn chưa gặp người ta ở đấy chém gió. Bọn trẻ bây giờ dễ tin người quá!" Dường như không hồ hởi giống những bạn học khác, Ngô Cẩn Ngôn cho rằng những điều vừa nãy đều là đồn đại chứ chẳng có gì lấy làm chắc chắn.
Vài phút sau, cả lớp im lặng như tờ, đồng loạt đứng dậy khi thấy thầy phó khoa bước vào. Cẩn Ngôn cũng theo đó đứng lên chào thầy với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
- Chào các em sinh viên mới. Thầy là phó khoa Trần Thuận Đông. Hoan nghênh các em đã đến với "Học viện Điện ảnh Bắc Kinh".
Sau lời chào mở đầu của thầy phó khoa là tràn vỗ tay nồng nhiệt của các cô cậu học trò. Thầy giáo kinh hỷ, vui vẻ tiếp câu
- Năm học mới, ngôi trường mới hẳn các em còn rất nhiều bỡ ngỡ. Hôm nay, thầy nhận nhiệm vụ đến đây, trước là để chào hỏi, sau là muốn giới thiệu với các em chủ nhiệm của lớp DA-SC1 từ nay về sau. Các em dành một tràn pháo tay hoan nghênh chủ nhiệm nào. --- Thầy phó khoa vốn là một người hòa nhã và vui tính nên ở mỗi nơi thầy xuất hiện đều náo nhiệt, vui vẻ.
- Cô Tần, mau vào đây!
Sau câu nói vừa rồi, cả lớp hồi hộp chờ đợi sự xuất hiện của giảng viên chủ nhiệm lớp chúng.
Quả nhiên, một nhân ảnh mảnh mai, uyển chuyển bước vào, mái tóc xoăn nhẹ xõa lên vai, đôi môi mọng như quả hồng đào cùng ngũ quan sắc xảo khiến người gặp vừa nhìn đã muốn yêu.
Thì ra chủ nhiệm là một nữ nhân xinh đẹp như vậy. Ngô Cẩn Ngôn lúc bấy giờ cũng chú ý quan sát nhưng có lẽ vì ngồi bàn cuối nên cô chẳng nhìn rõ nổi khuôn mặt của nữ nhân đứng trên kia vì vốn dĩ cô bị cận cơ mà. Chỉ biết rằng, mọi người ai nấy đều trầm trồ khen ngợi. Cô chủ nhiệm cất giọng lập tức phá tan bầu không khí hiện tại, kéo mọi người về với thực tiễn.
- Chào các em, tôi là Tần Lam. Kể từ hôm nay tôi sẽ là chủ nhiệm của lớp đồng thời là giảng viên phụ trách bộ môn chuyên ngành "sân khấu kịch".
Ngay sau khi cất giọng nói, cả lớp như chìm vào xứ sở khác cùng thanh âm êm dịu kia, thanh âm như dòng suối, như dãy lụa mềm mại thật khiến người khác không thể không nao lòng. Nếu nói chủ nhiệm Tần là một nữ thần quả thật không điêu ngoa. Ấy vậy mà, không biết lỗ tai Ngô Cẩn Ngôn nghe thế nào lại thành ra thanh âm ấy vô cùng gợϊ ɖụ© -_- Thật là hết nói nổi rồi.