Phiên ngoại 1: Đom đóm
Đêm đen bao trùm Tử cấm, song ánh trăng lại quyến luyến tòa thành này, không chút keo kiệt rải lên khắp thành trì hùng vĩ."Phù..."
Hồng tường cao lớn, một bóng dáng mảnh khảnh cong eo, hai tay chống hai đầu gối há miệng lấy hơi. Nhưng chỉ nghỉ ngơi chốc lát lại đứng lên chạy về phía trước. Cứ như vậy lặp đi lặp lại mấy lần, người nọ cuối cùng đến đích. Giương mắt nhìn lên, phía trên hiện ra ba chữ "Trường Xuân Cung".
"Lệnh chủ tử, sao ngài về trễ như vậy."
Một nữ tử tầm ngoài hai mươi luống cuống nhìn người đang thở hồng hộc lên tiếng. Xem ra, có vẻ đã sớm ở cửa chờ người được kêu là Lệnh chủ tử này.
Người nọ từ từ hòa hoãn hô hấp dồn dập, hướng về đối phương khoát tay một cái.
"Đừng hỏi, Trân Châu, mau để ta đi vào."
Nữ tử được gọi Trân Châu nhường đường ra, để người kia có thể thuận lợi tiến vào.
"Tiểu Toàn Tử, chuẩn bị thế nào rồi?"
"Bẩm chủ tử, chờ ngài."
Tiểu thái giám đứng trong sân thấy Lệnh chủ tử trở lại rồi, trên mặt cũng hưng phấn không thôi.
"Trân Châu?"
Quay đầu hỏi thăm người sau lưng, Trân Châu cũng không che giấu được hưng phấn gật đầu một cái.
Người hỏi thu liễm tâm tình có chút kích động, gõ cửa phòng vẫn còn sáng đèn.
"Tiến vào."
Bên trong truyền ra tiếng nói êm tai, trong ban đêm yên tĩnh phảng phất như thanh âm tự nhiên.
"Nương nương, còn chưa ngủ sao?"
Nghe người bên ngoài lên tiếng, người được gọi là nương nương chậm chạp ngẩng đầu lên, nhìn sang, người hiện đang không chút gợn sóng, trong mắt lại đổi nhu hòa.
"Anh Lạc."
Thanh âm ôn nhu gần như hòa tan cả nội tâm Ngụy Anh Lạc.
Đã lâu như vậy, hấp dẫn của người này đối với bản thân chẳng những không theo thời gian trôi qua mà giảm bớt, ngược lại còn càng lúc càng khó tự kiềm chế.
Ổn định tâm thần, xích lại gần đối phương thâm tình hôn một cái.
Nữ nhân như nước, trước động tác của Ngụy Anh Lạc, trừ đôi chút ngượng ngùng, phần lớn chính là tình ý trong mắt không giấu được.
"Tới đây với ta."
Dắt lấy tay nàng, cùng nhau ra khỏi nội điện.
"Làm sao vậy?"
Đứng dưới mái hiên, Phú Sát Dung Âm hơi nghiêng đầu, nghi hoặc nhìn về người bên cạnh. Ngụy Anh Lạc rất thích, rất thích Phú Sát Dung Âm những lúc như vậy, khi đó trong mắt nàng chỉ có mình, trong lòng nàng cũng chỉ có mình.
Tạm thời buông tay người nọ, đi về phía giữa sân. Từ trong ngực móc ra một ống trúc, đưa một ánh mắt cho Trân Châu cùng Tiểu Toàn Tử ở hai bên, mới nhìn về phía Phú Sát Dung Âm dưới mái hiên mở nắp ống trúc.
Phú Sát Dung Âm không hiểu lắm nhìn động tác của Ngụy Anh Lạc, nhưng lại phát hiện ánh sáng chung quanh nháy mắt tắt đi, làm nàng không nhìn rõ được người đứng trong sân. Đang muốn mở miệng hỏi, lại phát hiện từ vị trí Ngụy Anh Lạc đứng có ánh sáng màu trắng từng viên từng viên từ dưới bay lên.
"Anh Lạc?"
Vốn dĩ chuyên chú nhìn những vật thể chớp lóe không rõ nguồn gốc kia, không phát hiện Ngụy Anh Lạc đứng tới bên cạnh mình từ lúc nào, nghi hoặc gọi nàng.
"Nương nương, đây chính là đom đóm mà Anh Lạc từng nhắc đến với người."
Người này luôn có thể mang đến cho bản thân kinh hỉ, tuy rằng đen kịt một mảnh, lại có thể cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của người bên cạnh.
"Bổn cung rất thích."
Không có chuyện gì khiến cho bản thân hạnh phúc hơn việc được nàng khẳng định, Ngụy Anh Lạc đang muốn mượn không khí lãng mạn nhân cơ hội tiếp tục thâm tình ôm hôn một cái, không ngờ còn chưa mở miệng, người bên cạnh đã đột nhiên kéo giãn khoảng cách giữa các nàng.
"Nương nương?"
"Trân Châu, Tiểu Toàn Tử, đốt đèn!"
Ngữ khí không giận mà uy, khiến Ngụy Anh Lạc tự giác căng thẳng.
Hai người đứng ở trong sân được lệnh đốt sáng nến chung quanh. Phú Sát Dung Âm lúc này mới quay đầu nhìn về phía Ngụy Anh Lạc.
Ngụy Anh Lạc bị nhìn như vậy, càng thêm chột dạ.
"Theo bổn cung tiến vào."
"Ợ, vâng..."
Ngụy Anh Lạc mặt đưa đám đóng cửa lại, nên tới vẫn là phải tới rồi.
Phú Sát Dung Âm ngồi xuống trước bàn, chậm rãi nhấp một hớp trà mới nhìn người đang co rúm ở một bên.
"Kinh thành náo nhiệt không?"
"Cũng... cũng được."
"Vui không?"
"Cũng... cũng được."
"Ngụy Anh Lạc!
Rầm! Phú Sát Dung Âm cầm ly trà trong tay trọng trọng thả trên bàn, tức giận nhìn nàng.
"Đến đây!"
Ngụy Anh Lạc sợ run một cái, thấy nàng tức giận, ruột cũng sắp hối xanh.
"Cũng được chứ gì?"
Phú Sát Dung Âm khóe miệng nâng lên một nụ cười không rõ ý tứ, lặp lại một lần lời của Ngụy Anh Lạc.
"Không, không phải, nương nương, người nghe ta nói!"
Cuống cuồng xích lại gần, ủy khuất mở miệng.
"Nghe cái gì? Ngươi muốn để cho bổn cung nghe ngươi hôm nay cùng Trầm Bích đi ra ngoài chơi vui vẻ bao nhiêu?"
"Không, không phải!"
"Chẳng lẽ bổn cung oan uổng ngươi sao? Chẳng lẽ ngươi không phải là cùng Trầm Bích xuất cung?!"
" Phải, oái! Cũng không phải! Nương nương, người tin tưởng Anh Lạc có được không, Anh Lạc thật sự chỉ là, chỉ là vì muốn bắt đom đóm về cho nương nương."
"Hừ!"
Nhìn Phú Sát Dung Âm như cũ không tin mình, Ngụy Anh Lạc gấp xoay vòng vòng.
"Anh Lạc vốn là đến Dưỡng Tâm Điện cầu Hoàng thượng đồng ý, nhưng mà trùng hợp Trầm Bích cũng ở đó, cứ nhất định muốn ta mang nàng đi. Vốn dĩ ta không đồng ý, nàng liền lấy Hoàng thượng ra ép ta, ta không có biện pháp, chỉ đành phải mang nàng cùng đi ra ngoài..."
Nói xong, đáng thương nhìn Phú Sát Dung Âm.
"Bổn cung chẳng thà không có đom đóm!"
Nói xong, mặt không tự chủ nổi lên đỏ ửng. Chuyện gì cũng có thể bình tĩnh xử lý, hết lần này tới lần khác mỗi lần đυ.ng tới Ngụy Anh Lạc lại trở nên không giống bản thân, biết rất rõ mình để ý quá khứ của nàng và Trầm Bích, nàng thì ngược lại cứ mãi cùng người kia chụm vào một chỗ. Tại sao bản thân lại biến thành đố kỵ chi li như vậy, ủy khuất nghĩ, không muốn nhìn người bên cạnh.
"Nhưng mà Anh Lạc thật sự rất muốn để nương nương nhìn xem đom đóm..."
Giỏi cho ngươi Ngụy Anh Lạc, còn dám tranh cãi!
"Ngụy Anh Lạc! Ngươi ra ngoài cho bổn cung!"
"Nương nương ~~~"
"Ra ngoài! Bổn cung không muốn lặp lại."
Ngụy Anh Lạc bực bội, trong bụng nghĩ thầm nàng cũng chỉ là nhất thời tức giận, quyết định để cho đối phương yên tĩnh trước, không tranh cãi với nàng, thối lui ra khỏi tẩm điện.
Nhìn người kia rời khỏi, tức giận trong lòng Phú Sát Dung Âm chẳng những không tiêu, ngược lại có khuynh hướng mạnh hơn!
Ngụy Anh Lạc đồ ngu ngốc này! Bổn cung bảo ngươi đi ngươi liền đi, chả trách Trầm Bích luôn có thể quấn lấy ngươi!
Trong lòng Phú Sát Dung Âm đem Ngụy Anh Lạc quở trách một lần rồi một lần, nâng chung trà lên uống hớp trà nguội.
"Trân Châu!"
Hầu ở ngoài điện Trân Châu nghe Phú Sát Dung Âm kêu, vội đi vào.
"Hầu bổn cung tắm gội!"
"Á!? Vâng!"
Trân Châu kinh hồn táng đảm từ nội điện đi ra, liền nhìn thấy Ngụy Anh Lạc vẻ mặt chán chường trở về thiền điện. Vốn dĩ chuyện phục dịch tắm gội vẫn luôn là Ngụy Anh Lạc làm, nương nương đột nhiên để cho mình đi, bảo nàng làm sao có thể không kinh hồn bạt vía? Vội đến thủy phòng sai người nấu nước sau đó đưa vào nội điện cho Phú Sát Dung Âm.
"Nương nương, thật muốn nô tài phục vụ người...?"
Trân Châu cẩn thận mở miệng.
Phú Sát Dung Âm ban nãy là mở miệng dưới tình huống giận đùng đùng, giờ phút này tỉnh táo lại nghe Trân Châu nói, chỉ đành phất phất tay tỏ ý nàng lui xuống.
Trân Châu cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, vội vàng lui về hầu bên ngoài điện.
Ngụy Anh Lạc mặt không tình nguyện trở lại thiền điện, qua loa tắm rửa xong nằm ở trên giường. Lăn qua lộn lại không ngủ được, muốn ôm nương nương ngủ, muốn nương nương hôn mới có thể ngủ, muốn...
"Aiz..."
Núp bên trong chăn, Ngụy Anh Lạc khẽ than thở, nghĩ làm gì nữa, đều đã bị đuổi ra ngoài rồi... Thật là có chút khóc không ra nước mắt.
Nhận mệnh thổi tắt đèn, nhắm mắt, cố gắng để cho mình cái gì cũng không nghĩ, dần dần cũng có chút buồn ngủ.
Ngụy Anh Lạc không biết rốt cuộc mình có ngủ không, cũng không biết qua bao lâu, đột nhiên không có không khí hô hấp, khiến cho nàng thức tỉnh.
Cảm giác trên môi làm nàng có chút mơ hồ mở mắt ra, bên trong hơi thở là mùi hương độc hữu của người nọ, liền an tâm. Cảm thụ nụ hôn có chút lộn xộn của đối phương, không nhịn được đưa tay ra ôm lấy hôn trả nàng.
Không biết hôn kéo dài bao lâu, cuối cùng lúc hai người sắp không thở được mới tách ra. Ngụy Anh Lạc nhìn người lén lút chạy đến điện của mình, trong lòng tràn đầy hạnh phúc.
"Dung Âm tha thứ Anh Lạc rồi sao?"
Giọng điệu nhanh nhẹn, chọc cho Phú Sát Dung Âm tức giận kéo ra khoảng cách hai người.
Ngụy Anh Lạc không dám lại lỗ mãng, vội vàng ngồi dậy xích lại gần người nọ lấy lòng kéo kéo ống tay áo nàng.
"Ngụy Anh Lạc."
Thích ứng bóng tối, Phú Sát Dung Âm đã có thể nhìn thấy mặt đối phương, nghiêng người gọi.
"Ừ?"
"Đừng để cho ta lo được lo mất."
Đêm đen yên tĩnh, vẫn còn vang vọng lời nói của Phú Sát Dung Âm, Ngụy Anh Lạc vừa ngọt vừa đắng chát. Dung Âm của nàng yêu nàng, nên mới để ý như vậy, vậy mà bản thân lại không thể cho nàng cảm giác an toàn.
"Xin lỗi."
Phú Sát Dung Âm không nói thêm gì nữa, dựa người tới, hôn lên môi người kia.
Ngụy Anh Lạc thuận theo động tác tiến sát của đối phương, tự nhiên nằm trở về giường, dụng tâm cảm thụ thâm tình của nàng.
Phú Sát Dung Âm không lưu luyến lâu giữa môi nàng, mà chìa ra đầu lưỡi ôn nhu liếʍ lên rái tai nhạy cảm, chọc cho người bên dưới run rẩy một trận. Cảm nhận được phản ứng của nàng, khóe miệng treo ý cười. Đưa tay ra gạt bỏ đồ lót cản trở, hôn cũng theo động tác trên tay đi tới trước ngực, nhẹ nhàng gặm lên xương quai xanh, cảm giác hơi đau xen lẫn tê nhột, Ngụy Anh Lạc khó chịu líu ríu lên tiếng. Vốn cho rằng người nọ sẽ tha cho mình, không nghĩ tới nàng lại quay trở về nơi cổ hung hăng cắn một cái, lưu lại hai hàng dấu răng đẹp mắt.
Đôi mắt hơi mang theo tìиɧ ɖu͙© không hiểu nguyên do nhìn người phía trên, lại không được trả lời, không cho nàng có nhiều thời gian để nghi vấn, hai ngọn núi bị tập kích bất ngờ, tay của Phú Sát Dung Âm tựa như có ma lực, không nhịn được, lên tiếng rêи ɾỉ.
Nghĩ đến người bên dưới bởi vì mình mà động tình, nho nhỏ ghen tức ban đầu cũng tan thành mây khói, giờ phút này chỉ muốn cẩn thận hưởng thụ tốt đẹp trước mặt.
Tay, lướt qua bụng dưới bằng phẳng, rút đi đế khố, đi tới nơi cấm địa ướŧ áŧ. Từ sau khi cùng người này gần gũi da thịt, nàng chưa bao giờ nghĩ tới chuyện muốn nàng, bởi vì vướng mắc luôn tồn đọng trong lòng. Mỗi lần hồi tưởng lại một màn ở Diên Hy Cung, lòng đều sẽ đau đến không cách nào hô hấp. Bản thân vốn dĩ động tình, vào thời khắc này nghĩ đến cảnh tượng kia, tức giận lại nảy sinh trong lòng, như mất lý trí tiến vào thân thể người kia.
"A!"
Đau, là cảm giác duy nhất của Ngụy Anh Lạc, nàng không biết nương nương là thế nào, mới vừa rồi còn ôn nhu, giờ lại không chút thương tiếc. Ủy khuất nhắm mắt, nước mắt từ khóe mắt tuột xuống, nhưng chớp mắt tiếp theo cảm nhận được người nọ hôn lướt qua mặt mình.
"Xin lỗi."
Tiếng xin lỗi như muỗi kêu truyền tới, Ngụy Anh Lạc trong lòng sáng tỏ. Cũng trách mình, là tại mình mắc sai lầm mới hại nàng có tâm kết với mình. Ngẩng đầu, hôn lên má nàng.
Ngón tay bên trong thân thể, vô tình cố ý bị hấp thụ, sợ hãi trong lòng khiến cho nàng muốn làm gì đó để hóa giải mồi lửa sinh động này, thuận theo cảm giác, từ bỏ dè đặt, cuối cùng ôn nhu cử động trên con đường nhỏ hẹp. Theo cùng động tác mà tới là tiếng ngâm liên miên không dứt của người bên dưới, cảm giác thỏa mãn do chiếm hữu mang lại, dẫn cho Phú Sát Dung Âm tăng nhanh động tác trên tay. Cảm thụ được đối phương cong người, nhếch miệng cười xấu xa một tiếng.
Khả năng bởi vì là lần đầu tiên ở phía trên, ngón tay cũng không tiến vào quá sâu, mà giờ khắc này nắm được mấu chốt, Phú Sát Dung Âm không chút nào giữ lại đưa ngón tay vào bên trong, song lại đυ.ng phải trở ngại.
"Làm sao thế được?!" Trong lòng kinh ngạc.
Tại sao, nàng rõ ràng đã là nữ nhân của Hoàng thượng, tại sao còn giữ thứ trọng yếu nhất của nữ nhân? Tại sao? Rõ ràng bản thân chính mắt nhìn thấy nàng và Trầm Bích... Quá nhiều nghi vấn lại chợt giật mình vì Ngụy Anh Lạc bắt lấy tay.
"Dung Âm, Anh Lạc là của nàng, Anh Lạc toàn bộ đều là của nàng."
Dứt lời, lúc Phú Sát Dung Âm còn phản ứng không kịp, Ngụy Anh Lạc cầm lấy tay nàng, xuyên qua tầng màng kia.
Đau, tuy nhiên nhiều hơn lại là hạnh phúc, bản thân cuối cùng thuộc về nàng, hoàn toàn thuộc về nàng.
Nước mắt không chịu thua kém chảy xuống.
Người phía trên cuối cùng thanh tỉnh lại, nhìn đối phương chảy nước mắt, thương tiếc hôn lên. Hóa ra mình vẫn luôn hiểu lầm nàng, tín nhiệm đưa cho nàng đã ít lại càng ít. Tình khó tự kiềm chế hôn lên môi, tay ôn nhu muốn người bên dưới...
Đêm, còn rất dài. Cuộc đời còn lại cũng như vậy.
┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴