Trường Xuân Công Lược

Chương 59

Chương 58: Đồng sinh cộng tử
Qua hơn một tháng, vết thương của Nhàn phi đã tương đối tốt hơn, tuy rằng Hoằng Lịch thỉnh thoảng sẽ tự mình đến hỏi thăm, nhưng lại còn kém mong đợi trong lòng Ngụy Anh Lạc một đoạn rất lớn. Suốt một tháng, bản thân không bước vào Trường Xuân Cung đến một bước, nhớ nhung như sóng thủy triều, lại cũng chỉ có thể nhẫn nại, mỗi ngày sống dựa vào tin tức về người nọ do Tiểu Toàn Tử mang đến, chỉ là ngàn tính vạn tính, lại không tính đến Hoàng thượng cùng người nọ tranh cãi.

Nguyên nhân phải kể từ buổi tối hôm qua sau khi ăn xong.

Hoàng thượng vốn dĩ ở Trường Xuân Cung dùng bữa tối sau đó dự định ngủ lại, không cần nghĩ, Phú Sát Dung Âm khẳng định lại cự tuyệt. Một hai lần còn có thể nói suôn, nhưng mà nhiều lần, Hoằng Lịch thân là vua một nước khó tránh khỏi sẽ mất kiên nhẫn.

Đem lời thoại Tiểu Toàn Tử mang đến sửa sang đại khái một lần, cũng có thể đoán được nguyên nhân Hoằng Lịch tức giận, chỉ là tỉ mỉ suy tính liền sẽ phát hiện, người nọ có mấy lời căn bản không cần phải nói ra miệng.

"Hoàng thượng nếu cảm thấy thần thϊếp phản nghịch, có thể không cần đem thân phận Hoàng hậu này miễn cưỡng gán ghép trên người thần thϊếp, Hoàng thượng nữ nhân đông đảo, không thiếu một Dung Âm. Thần thϊếp không muốn, nếu Hoàng thượng miễn cưỡng thần thϊếp, không bằng ban cho thần thϊếp chết, không cần để hai ta khó xử. Hoàng thượng hôm nay trong lòng đã có người khác, vẫn đối xử thần thϊếp như vậy, chẳng lẽ không cảm thấy bất công sao? Ngài từng nói, thân là đế vương, không nên có yêu, nhưng mà Hoàng thượng ngài dám nói ngài không yêu Ngụy Anh Lạc sao?! Ngài có nghĩ tới cảm thụ của ta sao? Ta thật lòng đối đãi ngài, thật lòng đối đãi Ngụy Anh Lạc, kết quả thế nào? Ngụy Anh Lạc phản bội ta, Hoàng thượng còn muốn giả bộ vô tình cho ai nhìn?"

Lời nói của Phú Sát Dung Âm, kích thẳng vào tim Hoằng Lịch, đúng như nàng nói, hắn vốn nên vô tình, lại vẫn cứ yêu Ngụy Anh Lạc. Cho nên, Ngụy Anh Lạc và nàng hiện nay quan hệ như vậy tất cả đều bởi vì mình sao? Lần đầu tiên, cảm thấy bản thân rất tàn nhẫn.

"Dung Âm cái gì cũng không cầu, chỉ hy vọng Hoàng thượng để cho Dung Âm yên lặng vượt qua quãng đời còn lại, không quấy rầy nhau nữa, thần thϊếp sẽ không để Hoàng thượng khó xử, sẽ an phận lưu lại Trường Xuân Cung này, chỉ cầu Hoàng thượng đừng miễn cưỡng thần thϊếp nữa."

Hoằng Lịch không biết mình làm thế nào rời khỏi Trường Xuân Cung, lời của Phú Sát Dung Âm để cho hắn biết, cho dù chết, nàng cũng không nguyện ý trở thành nữ nhân của Hoằng Lịch hắn một lần nữa. A, nếu như vậy, trẫm liền theo ý nguyện của nàng, coi như là tình cảm cuối cùng giữa phu thê với nhau đi!

Ngụy Anh Lạc cũng không biết rốt cuộc Hoằng Lịch nghĩ thế nào, chỉ là có chút chuyện không ngờ lại đến sớm. Hóa ra người nọ vẫn còn nhớ lời đã nói, đó là nàng có thể vì mình mà làm tất cả.

Chỉ là nếu như vậy, bản thân về sau muốn đi Trường Xuân Cung thì phải làm sao? Cảm giác như đi vào mê cung, vô kế khả thi. Chợt nghĩ tới điều gì đó, tròng mắt sáng lên, bản thân còn lo lắng gì nữa, nếu đã có dự tính xấu nhất là đồng sinh cộng tử, vậy thì mình càng nên buông tay đánh một trận.

Gọi Tiểu Toàn Tử đứng một bên, ở bên tai hắn nói mấy câu, sau đó chạy tới ngự thư phòng, giờ phút này chắc hẳn Hoàng thượng vừa hạ triều.

Đúng như Ngụy Anh Lạc suy đoán, Hoằng Lịch đang phê tấu chương, đi tới phía trước bàn, "đùng" một tiếng quỳ xuống bên cạnh.

Hoằng Lịch vốn đã tâm tình không tốt, Ngụy Anh Lạc đột nhiên làm ra hành động như này, khiến cho hắn nhíu chặt mi.

"Ngụy Anh Lạc, ngươi làm cái gì vậy!?"

Ngụy Anh Lạc chôn sâu đầu, không muốn đối diện ánh mắt dò xét của Hoằng Lịch.

"Xin Hoàng thượng thứ tội!"

"Có chuyện gì, đứng dậy hẵng nói!"

"Hoàng thượng, thứ cho Anh Lạc không thể đứng, cũng xin Hoàng thượng cẩn thận nghe hết lời Anh Lạc muốn nói tiếp theo!"

Hoằng Lịch tuy tức giận, nhưng biết tính tình người này, chỉ đành bất đắc dĩ ừ một tiếng.

"Xin Hoàng thượng bỏ đi thân phận Hoàng quý phi của Anh Lạc!"

"Ngụy Anh Lạc!"

Hoằng Lịch chưa bao giờ tức giận như lúc này, Phú Sát Dung Âm đã vậy, hiện tại ngay cả Ngụy Anh Lạc cũng vậy, hừ, xem Hoằng Lịch hắn là người nào?"

"Hoàng thượng! Anh Lạc sai rồi, vừa thương tổn lòng Hoàng hậu nương nương, cũng thương tổn lòng Hoàng thượng. Là Anh Lạc cân nhắc không chu toàn, là Anh Lạc trước phản bội nương nương sau lại lợi dụng Hoàng thượng. Anh Lạc cam nguyện chịu phạt!"

Hoằng Lịch hít thở sâu, để cho bản thân bình tĩnh.

"Ngụy Anh Lạc, trẫm chỉ hỏi ngươi một câu, ngươi có từng động lòng với trẫm?"

Đây là ranh giới cuối cùng của một quân vương, hắn xưa nay đều sẽ không nói yêu trước, hắn từ trước đến giờ đều là tự tư.

"Không có."

"Không có", trả lời không chút do dự, để cho Hoằng Lịch lần đầu tiên trong cuộc đời cảm nhận được tâm lạnh. Nhưng mà Hoằng Lịch chung quy vẫn là Hoằng Lịch, hắn không thể làm ra bất kỳ biểu tình nào để mất thân phận.

Bên trong ngự thư phòng yên tĩnh như chết, ai cũng không mở miệng.

Ngụy Anh Lạc không biết trôi qua bao lâu, cuối cùng bị một tiếng than thở bất đắc dĩ của Hoằng Lịch đánh vỡ.

"Ngụy Anh Lạc, trẫm thà rằng ngươi vĩnh viễn vô tình như vậy."

"Hoàng thượng?"

Hoằng Lịch từ trên ghế đứng lên đưa lưng về phía Ngụy Anh Lạc, không muốn tiết lộ tâm tình trong mắt.

"Đời này, Ngụy Anh Lạc ngươi chỉ có thể là nữ nhân của Hoằng Lịch ta, ngươi lui xuống đi."

Đây coi như là nhượng bộ lớn nhất của Hoằng Lịch, cho dù không có được lòng nàng, hắn cũng tuyệt đối không để cho nàng rời khỏi bên cạnh mình, có yêu hay không cũng không sao cả, quan hệ gì cũng được, lợi dụng cũng được.

Ngụy Anh Lạc tuy biết ý tưởng của Hoằng Lịch, kết cục tuy rằng không như ý lắm, nhưng cũng biết đây có lẽ là nhượng bộ lớn nhất của đối phương rồi. Cũng được, mình đích thân đi giải thích với người kia, tin tưởng nàng sẽ hiểu.

"Nếu Hoàng thượng nguyện ý, vậy phần khế ước kia kỳ hạn là cả đời."

Đây là lời hứa duy nhất nàng có thể đưa cho Hoằng Lịch.

Ở nơi Ngụy Anh Lạc không nhìn thấy, Hoằng Lịch tự giễu cười một tiếng.

"Anh Lạc còn có một việc muốn cầu Hoàng thượng đồng ý."

"Ngụy Anh Lạc, ngươi không cảm thấy ngươi quá được voi đòi tiên sao?"

"Hoàng thượng, Anh Lạc chịu ân tình của nương nương không chỉ không cách nào hoàn, lại còn... vi phạm lời thề ban đầu, thiếu nợ nương nương quá nhiều, Anh Lạc chỉ muốn dùng cuộc đời còn lại báo đáp nương nương, bất kể nương nương có nguyện ý tha thứ Anh Lạc hay không, có một số việc Anh Lạc nhất định phải đi làm, cho nên, nếu Hoàng thượng đồng ý, Anh Lạc nguyện ý tận lực vì Hoàng thượng quản lý tốt hậu cung, tuyệt không hai lòng."

"Đôi lúc, trẫm... Aiz, được rồi, ngươi đi đi! Nhớ lời mình đã nói."

Hoằng Lịch muốn nói, đôi lúc bản thân rất hâm mộ Dung Âm, ít nhất nàng có thể được Ngụy Anh Lạc ngươi thật lòng đối đãi, chỉ là hết thảy những thứ này đều không trọng yếu nữa, cho nên những lời thừa thãi này nói ra hay không cũng chẳng sao.

"Anh Lạc tất nhiên nhớ kỹ!"

Lời đã nói hết, Ngụy Anh Lạc đứng lên, hướng về bóng lưng Hoằng Lịch khẽ khom người, không mang theo một tia lưu niệm ra khỏi ngự thư phòng.

Từ đó về sau, Ngụy Anh Lạc mỗi ngày đều sẽ đến quỳ trước cửa Trường Xuân Cung, ai khuyên đều vô ích. Mà để cho người kỳ dị chính là Hoằng Lịch trước sau đều không hỏi tới việc này, trong cung trên dưới đem chuyện này truyền ầm ĩ.

Không ai biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì, cung nữ thái giám mới tới càng là tràn đầy tò mò, không biết Hoàng quý phi được sủng nhất Tử cấm thành tại sao phải đến Trường Xuân Cung nơi chẳng khác gì lãnh cung quỳ không chịu dậy, nhưng mà, chân tướng chỉ có ba người biết, Ngụy Anh Lạc, Phú Sát Dung Âm cùng Tiểu Toàn Tử. Hết thảy những thứ này đều là Ngụy Anh Lạc thiết kế. Nàng nhất định phải làm như vậy cho Hoằng Lịch nhìn, như vậy những lời nói dối kia mới không bị phơi bày, nhưng mà bản thân cũng chân tâm thật ý quỳ xuống trước cửa người nọ, vì những sai lầm của bản thân mà quỳ.

Chuyện này một mực kéo dài đến một buổi tối mùa đông, trong lúc đó, hai người không gặp mặt nhau một lần nào, chỉ là muốn để Hoằng Lịch lầm tưởng Phú Sát Dung Âm luôn không chịu tha thứ Ngụy Anh Lạc.

Ngày tiếp theo không biết là ai truyền ra, Hoàng quý phi té xỉu trong tuyết, chủ nhân Trường Xuân Cung cuối cùng chịu đi ra gặp nàng. Mà giờ khắc này Hoằng Lịch đang chìm đắm trong tin mừng Thục Thận có thai, đối với chuyện hai người kia cũng không chú ý quá nhiều.

Trường Xuân Cung đêm hôm đó, lò đốt trong nhà vang tí tách, ánh lửa chiếu trên gò má hai người, để cho gương mặt nhỏ nhắn của Ngụy Anh Lạc lấy về nhiệt độ.

"Xin lỗi, để nàng đợi lâu."

"Anh Lạc, ngươi chịu khổ rồi."

Dứt lời, là một cái ôm đầy nhung nhớ.

Càn Long năm thứ 18, Lệnh phi sinh hạ Vĩnh Diễm (thật ra là con Hương phi, quá kế cho Ngụy giai thị nuôi dưỡng), cũng là Gia Khánh đế sau đó.

Càn Long năm thứ 39, vị chủ nhân Trường Xuân Cung bị người quên lãng qua đời, tang lễ đơn giản.

Càn Long năm thứ 40, Hoàng quý phi Ngụy thị đột ngột phát bệnh qua đời, táng ở bên cạnh mộ phần của Phú Sát thị. Chỉ vì trước khi qua đời đã nói, Ngụy Anh Lạc hy vọng đến một thế giới khác vẫn như cũ có thể hầu hạ người đó, Hoằng Lịch chuẩn phép.

┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴

——CHÍNH VĂN HOÀN——

P.s: Sau chính văn là 5 phiên ngoại kể về cuộc sống về sau, giải thích cụ thể thêm vài tình tiết, 100% chỉ có ngọt °˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖°