Chương 49: Hồi ức
Chưa bao giờ cẩn thận tính qua, hóa ra, đường từ Diên Hy Cung đến Lệ Cảnh Hiên, lại xa như vậy sao?Nàng còn nhớ lần đầu tiên nhìn thấy Trầm Bích, là vào một buổi sáng tuyết rơi.
Nàng nói, "Anh Lạc, xin chào, ta tên Trầm Bích."
Bản thân lúc đó chỉ lạnh lùng nhìn nàng một cái.
Nàng nói, "Ta chỉ là muốn có một người bạn mà thôi, bởi vì, quá tịch mịch."
Nội tâm bị chạm đến, song vẫn như cũ lạnh lùng không cởi mở, Tử cấm thành này nào có cái gì gọi là bằng hữu, có chăng chỉ là tính toán và hãm hại, nếu không người kia cũng sẽ không bởi vì đau thương mất con mà nhảy sông tới hôn mê bất tỉnh, còn không phải nhờ công vị 'bằng hữu' lâu năm của nàng sao.
Nàng nói, "Anh Lạc, đi đi, rời khỏi Tử cấm thành áp bức người hít thở không thông này, cùng người ngươi yêu mến cùng nhau rời khỏi đi."
Ngụy Anh lạc nàng sẽ không lựa chọn ích kỷ như vậy, Hoàng hậu nương nương của nàng còn hôn mê, nếu bản thân đi, người đó sẽ như thế nào!
Cuối cùng cũng chịu mở lòng với Trầm Bích, cùng nàng dốc bầu tâm sự.
Người nọ hôn mê một năm, báo thù, là lý do duy nhất để tiếp tục sống. Mà thời điểm đêm khuya vắng người, chính là Trầm Bích đã cùng theo bầu bạn, khích lệ bản thân từng chút phấn chấn lên.
Trở lại thực tế, đã đến Lệ Cảnh Hiên, Ngụy Anh Lạc cất bước đi vào, đập vào mắt chính là người đang đứng ở giữa sân mặt đầy ý cười.
"Anh Lạc, ngươi tới rồi. Ta biết ngay hôm nay ngươi nhất định sẽ tới, cho nên a, ta đã để cho bọn họ chuẩn bị đồ ăn sáng ngươi thích nhất, ngươi trước ngồi đợi một hồi, ta đi gọi người dọn đồ lên..."
Trong lúc đó, Ngụy Anh Lạc từng bước một đi về phía người nọ, trước nay chưa lúc nào giống như bây giờ, nhìn nàng cười, lại đau lòng không thôi. Đương lúc nàng không kịp phản ứng, dùng sức đem người nọ kéo vào lòng.
"Đừng nói nữa!"
Thanh âm ẩn ẩn tức giận, lại để cho Trầm Bích chảy xuống nước mắt ủy khuất, lần đầu tiên, nàng ở thời điểm đối phương thanh tỉnh, tiết lộ tâm tình của mình.
"Đừng nói nữa, ta đều biết."
Ngụy Anh Lạc kéo giãn khoảng cách giữa hai người một chút, nộ ý ban nãy hiện tại đã biến thành lời nói ôn nhu nhỏ nhẹ. Đưa tay ra, lau nước mắt cho nàng, đó là một Trầm Bích bản thân chưa từng thấy qua, cũng là Trầm Bích chân thật nhất.
"Xin lỗi."
Xin lỗi, là ta ích kỷ năm lần bảy lượt tổn thương ngươi.
"Cảm ơn ngươi."
Cảm ơn ngươi, ở thời điểm ta suy sụp bất lực bồi ở bên cạnh ta.
Thiên ngôn vạn ngữ, cũng không bày tỏ hết áy náy cùng cảm kích trong lòng.
Từ bên cạnh nàng lui ra, có thể cho nàng, chỉ có những thứ này. Thật xin lỗi.
Trầm Bích hơi rũ thấp mắt, lúc một lần nữa nhìn về phía đối phương, trong mắt đã lộ ý cười.
"Anh Lạc, ta sẽ luôn luôn ở đây."
Anh Lạc, ta sẽ luôn luôn ở đây, chờ ngươi, nếu có một ngày nàng không cần ngươi, Trầm Bích vĩnh viễn ở chỗ cũ chờ ngươi, cho nên, không cần sợ, đi làm chuyện ngươi muốn làm đi, nếu té ngã, Trầm Bích như cũ sẽ đỡ ngươi. Chỉ là, nếu có thể, kiếp sau ngươi đừng tiếp tục làm Ngụy Anh Lạc, ta cũng không cần làm Trầm Bích nữa, chúng ta quen biết trong một hương thôn tự do, không rời không bỏ, tương thủ đến già, có được không. Chỉ là, cuối cùng vẫn không muốn khó xử ngươi, bởi vì đã từng yêu liền sẽ biết, chỉ nguyện ở bên người mình yêu sống chết cùng một chỗ.
Ngụy Anh Lạc lẳng lặng nhìn nàng cười, có chút khó khăn gật đầu một cái, không do dự nữa, xoay người, kiên định rời đi.
Trường Xuân Cung.
Đơn giản thu thập thay đổi xiêm áo, dưới biểu tình im lặng của San Hô, đi tới Trường Xuân Cung. Bản thân lén sau lưng người nọ đi gặp Trầm Bích, mặc dù biết giấu nàng như vậy là không đúng, nhưng chỉ lần này thôi, về sau cũng sẽ không có nữa. Bước vào tẩm điện như kẻ trộm, người nọ chính đang xử lý cây cảnh.
Phú Sát Dung Âm liếc nàng một cái, nhìn bộ dáng lén lén lút lút kia, trong lòng thở dài.
"Anh Lạc."
"Hm?"
"Sáng sớm đi đâu?"
"A? Ơ... Ta, ta trở về lấy vài bộ áo quần sạch."
"Lấy áo thôi mà, sao đi lâu như vậy."
Phú Sát Dung Âm làm bộ tùy ý hỏi, vốn dĩ chỉ là suy đoán, nhìn nàng ấp a ấp úng, liền biết mình đã đoán đúng tám chín phần.
"Ta... Xin lỗi! Ta đi gặp Trầm Bích!"
Hóa ra, bản thân ngay cả lời nói dối thiện ý cũng không muốn gạt người này sao? Nói ra cũng tốt, tránh cho hiểu lầm sâu hơn. Lẳng lặng chờ đối phương trách cứ, lại thật lâu không nghe thấy tiếng động gì. Nghi hoặc ngẩng đầu lên, liền thấy người nọ đã đi tới bên cạnh mình. Hướng về phía nàng chớp mắt mấy cái, ra vẻ đáng thương, cuối cùng chọc cho Phú Sát Dung Âm che miệng cười một tiếng.
"Haiz?"
Nương nương, không tức giận sao?
Phú Sát Dung Âm nhìn Ngụy Anh Lạc biến đổi vẻ mặt, cười xoay người lại, đi về phía trước bàn.
"Ngụy Anh Lạc."
"Đây, đây!"
Tiêu rồi, nương nương khẳng định tức giận rồi, mỗi lần tức giận đều gọi nguyên tên mình.
"Bổn cung ở trong lòng ngươi chẳng lẽ là một người rất vô lý sao?"
"Không, không phải!"
"Nhưng mà, thái độ của ngươi nói với bổn cung, bổn cung chính là người như vậy."
"Ta, ta không có a!"
Ngụy Anh Lạc bực bội, mình đâu có nói gì, cũng không làm gì cả mà.
"Hừ! Vậy tại sao ngươi cứ nhìn thấy bổn cung liền bày ra bộ dạng làm chuyện sai trái?"
Ngụy Anh Lạc thầm nghĩ, còn không phải lo lắng nàng tức giận mình đi gặp Trầm Bích sao!
"Ta, ta chỉ là không muốn nương nương hiểu lầm."
"Ngụy Anh Lạc, bổn cung có mắt có tâm tự có phán đoán!"
"Hả?"
"Ừm... Kỳ thực, bổn cung ít nhiều cũng biết nguyên do sự tình..."
Người này hóa ra tâm như gương sáng sao? Không biết giờ phút này nên vui hay nên khóc.
"Nhưng mà, Ngụy Anh Lạc, bổn cung tuyệt đối sẽ không tha thứ nàng ta!"
Phú Sát Dung Âm nói xong, có chút tức giận, lại có chút xấu hổ.
Ngụy Anh Lạc trong nháy mắt rõ ràng, vội vàng tiến lên trước, ngồi xổm bên đầu gối người nọ, lấy lòng đấm chân cho nàng.
"Nương nương nói chính phải."
Nhìn bộ dạng nịnh hót của Ngụy Anh Lạc, trong lòng lại vẫn như cũ nổi chua.
Cảm giác được động tác trên đùi ngừng lại, nghi ngờ xoay đầu, trước mắt liền xuất hiện gương mặt phóng đại của Ngụy Anh Lạc.
"Anh, Anh Lạc?"
"Dáng vẻ ăn giấm của Dung Âm, Anh Lạc cũng rất thích."
Cười gian hôn lên môi người nọ, đem toàn bộ kháng nghị che lấp. Cảm thụ được người bên cạnh mềm xuống, như đạt được ý xấu, chú tâm làm sâu hơn cái hôn khiến người đỏ mặt này.
"Xoảng"
Là thanh âm ly rơi xuống đất.
Phú Sát Dung Âm bừng tỉnh, song không nhìn thấy được Ngụy Anh Lạc đang híp mắt lại, nở nụ cười xấu xa.
Đương nhiên là tiếp đó bị đẩy ra rồi, Ngụy Anh Lạc cũng không nháo, xoay lại nhìn người tới.
Tiểu Toàn Tử khϊếp đảm quỳ dưới đất, không dám ngước mắt.
"Chủ tử thứ tội!"
Ngụy Anh Lạc xoay sang nhìn về phía người đang mặt đầy hỗn loạn kia, trong lòng có chút áy náy, nắm chặt tay nàng tựa như an ủi, đưa cho nàng một ánh mắt an tâm, đi về phía Tiểu Toàn Tử ở cửa.
"Cùng bổn cung ra ngoài."
Nhàn nhạt ra lệnh, dẫn đầu rời khỏi tẩm điện.
Sân lớn như vậy giờ phút này chỉ có hai chủ tớ bọn họ.
Ngụy Anh Lạc ngắt một cành cây, nắm trong tay thờ ơ xoay vòng. Lại nhìn người đang quỳ một bên, mới nhàn nhạt mở miệng:
"Ừm... Cảm giác thế nào?"
"Nô, nô tài không biết chủ tử nói gì."
Không biết sao? Ngụy Anh Lạc cười khẽ, sáng sớm thấy hắn thất hồn lạc phách, nghĩ tới nghĩ lui, suy đoán có lẽ là tối hôm qua trùng hợp bị hắn bắt gặp, cho nên mới cố ý diễn một màn như vậy, dĩ nhiên, hết thảy ở trước mặt người kia tuyệt đối đều là thật, phản xạ cầu sinh khiến cho nàng vội vàng tự biện giải một lần trong lòng.
Có chút ý vị thâm trường mở miệng:
"Tiểu Toàn Tử, ngươi cảm thấy đầu óc bổn cung có tính là thông minh không?"
"Chủ tử tâm tư chặt chẽ, thông tuệ vượt xa bình thường người, nô tài tất nhiên đã được chứng kiến."
"Vậy ngươi cảm thấy, bổn cung sẽ sai lầm để cho ngươi thấy được một ít chuyện không nên thấy sao?"
"Chủ tử?"
"Tối hôm qua ngươi thấy được đúng không?"
"..."
"Thấy cũng không sao, bổn cung sẽ không làm gì ngươi, bởi vì bổn cung biết, ngươi sẽ không nói với bất kỳ ai, cho dù là Trân Châu cũng sẽ không."
Tiểu Toàn Tử trong lòng thán phục không thôi, người này nhìn thấu được hết tâm tư của mình.
Nói đến đây, Ngụy Anh Lạc lại cười cười.
"Kỳ thực bổn cung từ sáng đã đoán được, nhìn bộ dáng mất hồn mất vía của ngươi, bổn cung muốn không đoán được cũng khó."
"Nô tài biết tội."
"Cho nên, bổn cung nghĩ a, dù sao ngươi cũng là người của bổn cung, để ngươi biết cũng không sao, cho nên mới có một màn ngươi bắt gặp ban nãy."
Ngụy Anh Lạc qua loa giải thích như vậy, Tiểu Toàn Tử cũng đã hiểu đại khái nguyên nhân hậu quả, không ngờ Lệnh chủ tử vẫn là Lệnh chủ tử, vẫn tín nhiệm mình như vậy, trong lòng bật cười, bản thân thật là chuyện bé xé ra to, ai quan tâm sự tình có hợp lý hay không, mạng đều là của chủ tử, còn để ý chuyện này làm gì?! Không có mệnh lệnh của Ngụy Anh Lạc, song lại đứng dậy, giống hệt người đối diện, khóe miệng nâng lên một nụ cười, khẽ khom người về phía trước.
"Chủ tử, nô tài đi pha thêm cho ngài một bình trà ngon."
Ngụy Anh Lạc thích người thông minh, nhìn nụ cười quen thuộc của Tiểu Toàn Tử, cuối cùng không nhịn được cười ra tiếng, đúng như Trân Châu đã từng nói, ưu điểm của bản thân hắn không học được bao nhiêu, những thói xấu này ngược lại học không ít.
Trong lòng ngẫm nghĩ, chân sải bước về nội điện, trong phòng vẫn còn một bé mèo con bị hù phát khϊếp đang chờ mình trấn an đây này...
┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴