Chương 48: Trời sáng rồi
Mỗi sáng thức dậy được ngắm một người nằm cạnh ngủ say.Cả nguồn sống bỗng chốc thu bé lại vừa bằng một cô gái.
♬♫♪⁽⁽◝( • ω • )◜⁾⁾♪♫♬
Nghênh đón ánh mặt trời đầu tiên của buổi sáng sớm, người trên giường chầm chậm tỉnh lại. Nhìn dáng hình ngủ say trong lòng, nội tâm, bị hạnh phúc lấp tràn đầy. Nhớ lại mọi chuyện hôm qua, có hơi nghĩ mà sợ, thiếu chút nữa, thiếu chút nữa đã thật sự mất đi người này. Nghĩ tới đây, siết chặt khuỷu tay.
"Hm..."
Người kia bị quấy rầy, ở trong giấc mộng líu ríu lên tiếng. Nhìn nàng vô ý thức rúc vào trong người mình, Ngụy Anh Lạc động tình hôn lên giữa trán đối phương.
"Anh Lạc?"
Nghe nàng gọi mình bằng chất giọng buồn ngủ nồng nặc, khóe miệng mỉm cười hạnh phúc. Thấy nàng vẫn còn dáng vẻ mơ màng, không nhịn được cúi đầu hôn lên bờ môi đầy hấp dẫn ngay trước khi người nọ kịp kinh hô. Bên trong chăn tràn ngập mùi hương của nàng, đem người áp dưới thân, say mê vong tình làm sâu nụ hôn chào buổi sáng.
Người vừa mới tỉnh ngủ, đầu óc trống rỗng, có chút vô lực mặc cho đối phương hành động, hai tay không kiềm được ôm lấy nàng, không kịp suy tính gì, cảm thụ sự xâm lược đầy tính chiếm hữu của nàng, chỉ có thể chú tâm hôn trả.
Triền miên hôn sâu trong buổi sáng sớm biến thành thuốc tốt để kí©ɧ ŧìиɧ, người phía trên, tay không an phận dạo chơi trên thân thể đối phương, tuy cách một lớp áo ngủ, lại không mảy may ảnh hưởng đến cảm thụ. Không nhịn được tập kích lên địa phương đầy đặn, hôn cũng theo dọc xuống, nhẹ nhàng cắn đầu vai không có thứ gì che đậy, ôn nhu liếʍ lên xương quai xanh hấp dẫn, chọc cho hơi thở người kia hỗn loạn không ngừng...
"Cốc cốc cốc"
Tiếng gõ cửa không đúng lúc khiến Ngụy Anh Lạc cau mày, không muốn để ý đến, tiếp tục cày cuốc trên thân người kia, nhưng mà người bên dưới vốn dĩ ý loạn tình mê lại thanh tỉnh lại, thấp giọng kêu lên.
"Anh Lạc, ngừng, dừng lại."
Hai má bị nhuộm đỏ, nổi lên phấn hồng đáng yêu hết sức.
Ngụy Anh Lạc bất đắc dĩ rời khỏi thân thể mê người của đối phương, ngẩng đầu lên hơi có vẻ ủy khuất nhìn về phía nàng.
Thấy đối phương dáng vẻ dục cầu bất mãn, Phú Sát Dung Âm thật muốn tìm một cái lỗ để chui vào, quả thực xấu hổ muốn chết.
Ngụy Anh Lạc nhìn động tác nhỏ của nàng, híp mắt, thời điểm lần đầu tiên, lúc người này câu dẫn mình, có thấy nàng thẹn thùng xấu hổ đâu, trong lòng buồn cười nghĩ, quả nhiên thứ đồ như rượu vẫn có chỗ tốt. Nghĩ tới đây, không chọc nàng nữa, ngồi dậy.
Lúc này tiếng gõ cửa một lần nữa truyền tới, Ngụy Anh Lạc mới lên tiếng đáp lại Trân Châu ngoài cửa.
Rõ ràng là tẩm điện của Hoàng hậu nương nương, hết lần này tới lần khác đáp lời mình lại là Ngụy Anh Lạc, điều này làm cho Trân Châu không khỏi nghĩ đến, Lệnh chủ tử đêm qua có phải lại trộm chạy vào tẩm điện của nương nương, có điều, mấy chuyện này đều không phải thứ mình nên quan tâm. Được đồng ý, Trân Châu mới đẩy cửa vào. Thấy hai người trên giường nhỏ, xác nhận suy đoán của nàng, aiz, Hoàng hậu nương nương thật đúng là nuông chiều Lệnh chủ tử.
Hầu hạ hai người rửa mặt thay quần áo, mới lui ra ngoài chuẩn bị đồ ăn sáng.
Trân Châu xuất hiện ngược lại nhắc nhở Ngụy Anh Lạc, Hoàng thượng không phải ngủ lại Trường Xuân Cung sao? Chẳng lẽ... Nghi hoặc nhìn về phía người còn đang ngồi ngượng nghịu bên mép giường, nhếch lên một nụ cười gian.
"Nương nương."
"Hm?"
Không rõ nguyên do gì, lúc quay sang lại thoáng có vẻ hoảng hốt.
"Đêm qua... Hoàng thượng hắn..."
Bị Ngụy Anh Lạc nhắc tới như vậy, Phú Sát Dung Âm mất tự nhiên xoay người.
Ngụy Anh Lạc cũng không thuận theo không buông tha xích lại gần nàng, muốn biết nguyên nhân. Vui vẻ hỏi:
"Có phải nương nương cự tuyệt Hoàng thượng?"
Nghe người nọ đắc ý hỏi, Phú Sát Dung Âm không muốn thừa nhận suy đoán của nàng. Trước không nói đến chuyện trên người mình còn chưa tan đi dấu vết... Cho dù không có, trong lòng nàng cũng rõ ràng, nàng đã không cách nào để cho người khác ngoài Ngụy Anh Lạc đυ.ng vào mình được nữa.
"Bổn cung không có..."
Nói xong ngay cả bản thân đều không tin, huống chi là người cơ trí kia?
Quả nhiên, Ngụy Anh Lạc chẳng những không tin nàng, ngược lại nụ cười trên mặt còn càng ngày càng đậm. Aiz, có chút cưng chiều thở dài một cái,
Ngụy Anh Lạc cũng có chừng mực, chỉ cần kết quả như bản thân nghĩ, quá trình ra sao cũng không trọng yếu.
Dắt lấy tay nàng, tâm tình vui thích đi ra ngoài điện.
Dùng chút trà nhạt, để cho bản thân tỉnh táo hơn một chút, nhìn người ngồi đối diện nhấp miệng nhỏ dùng bữa sáng, nụ cười bên khóe miệng lại không kìm được hiện lên, mượn động tác uống trà, giấu đi. Yêu một người, hóa ra chính là loại cảm giác này sao? Chỉ cần có thể ở khoảng cách gần như vậy, nhìn động tác của nàng, cũng đã có thể khiến bản thân không ngừng hạnh phúc.
Phú Sát Dung Âm cảm nhận được người kia không chút kiêng kỵ nhìn chằm chằm mình, vốn định mở miệng bảo nàng chú tâm dùng bữa sáng, Trân Châu đứng ở một bên lại đã mở miệng trước.
"Lệnh chủ tử... trên mặt Hoàng hậu nương nương có gì sao?"
"Hả?"
Không biết Trân Châu có ý gì.
"Nếu không, sao cả sáng hôm nay ngài đều nhìn chằm chằm nương nương?"
"Khụ... Khụ"
Bị lời của Trân Châu làm sặc, liên tục ho khan.
Trân Châu vội vàng tới vỗ nhẹ lưng nàng.
"Chủ tử, ngài không sao chứ!?"
Ngụy Anh Lạc phất phất tay, tỏ ý không đáng ngại.
Thấy nàng khá hơn một chút, Trân Châu mới nói:
"Sao lại vô ý như vậy, chủ tử, ngài uống chậm một chút, nô tài không tranh cướp với ngài đâu."
Trân Châu nghịch ngợm, chọc Phú Sát Dung Âm khẽ cười ra tiếng, Ngụy Anh Lạc ở trong lòng mắng thầm: "Còn không phải do ngươi hại sao", bất quá trên mặt lại nghiêm túc gật đầu một cái.
Sau một đoạn nhạc đệm ngắn, bầu không khí cũng khôi phục an tĩnh, dùng xong đồ ăn sáng, Phú Sát Dung Âm đến thư phòng, Ngụy Anh Lạc nhân lúc rảnh rỗi đi ra sân, hoạt động gân cốt một chút.
"Lệnh, Lệnh chủ tử."
Giọng của Tiểu Toàn Tử đột nhiên truyền tới, Ngụy Anh Lạc ừ một tiếng, vốn dĩ cũng không có gì, nhưng mà Tiểu Toàn Tử sau khi hành lễ xong, lại cúi thấp đầu rón rén định rời đi, làm cho Ngụy Anh Lạc cảm giác kỳ quái trong bụng.
"Đứng lại!"
Tiểu Toàn Tử đứng yên tại chỗ, vẫn không ngẩng đầu, chờ Ngụy Anh Lạc lên tiếng.
Cái này không thể nghi ngờ là khiến cho Ngụy Anh Lạc càng thêm nghi ngờ, mới mấy ngày không gặp, sao lại như thay đổi thành người khác như vậy.
"Chủ tử, còn có chuyện phân phó sao?"
"Ngươi, có chuyện giấu bổn cung."
Ngụy Anh Lạc tiến lên trước, Tiểu Toàn Tử lại lùi lại một bước.
"Nô, nô tài không dám."
Biểu hiện của Tiểu Toàn Tử xác nhận suy đoán trong lòng, nghĩ bụng Tiểu Toàn Tử này chẳng lẽ lại làm chuyện xấu gì sao.
"Không dám là tốt nhất, được rồi, ngươi lui xuống đi."
"Vâng."
Ngụy Anh Lạc không có chứng cớ, cho nên chuyện này không thể gấp.
Nghĩ vậy, liền dừng lại không suy đoán lung tung nữa.
Quần áo mặc trên người vẫn là của ngày hôm qua, còn có thể ngửi được mùi rượu, nhíu mày một cái, quyết định trở về tẩm cung đổi một thân xiêm áo khác.
Về đến Diên Hy Cung thì thấy được San Hô đứng trong sân vẻ mặt lo âu đi tới.
"Nương nương, ngài không sao chứ!"
"Hm?"
Không biết tại sao San Hô lại hỏi mình như vậy.
"Nương nương ngài quên sao, ngày hôm qua từ giờ Tuất sau khi trở về, ngài vẫn luôn không ngừng uống rượu, hù chết nô tài!"
Hình như đúng là có chuyện như vậy, sau đó... chuyện mình tự đi đến Trường Xuân Cung, xem ra San Hô không biết.
"Không sao, ngày hôm qua uống nhiều rồi đến Trường Xuân Cung."
Nghe nàng nói, San Hô mới thở phào một cái.
"Chủ tử hôm qua thật làm nô tài lo lắng muốn chết, may mà Hương phi nương nương luôn ở chỗ này chiếu cố ngài, thấy ngài cứ uống mãi, còn bảo nô tài đến Trường Xuân Cung tìm Hoàng hậu nương nương tới đây..."
Trong lòng "lộp bộp" một chút, dường như tất cả nghi hoặc đều được lời nói của San Hô giải đáp, hóa ra hết thảy những chuyện này, đều là bởi vì ngươi sao?
Trong lòng đau xót, Trầm Bích...
┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴