Chương 46: Yêu ta có được không
Ngoài sân đen như mực, ve sầu kêu không ngại phiền, có bóng người ngồi trên thềm đá, rượu trong tay hết ly này đến ly khác đưa vào trong miệng, chua cay lại đắng chát kí©ɧ ŧɧí©ɧ vị giác, trên đất văng đầy bầu rượu trống rỗng, hiện rõ người này đã uống rất lâu. Không biết đã qua mấy canh giờ, cũng không biết người bên cạnh an ủi khuyên giải đã bao lâu.Ai bảo nhất túy giải thiên sầu? Tại sao uống nhiều vậy rồi lại vẫn thanh tỉnh như cũ. Thật muốn say chết trong mơ một lần, cứ để mặc cho bản thân cái gì cũng không nghĩ nữa, cái gì cũng không nhớ đến, coi như không phát sinh chuyện gì không được sao?
Tại sao đêm này lại dài như vậy?
Tiếng ve kia vì sao nghe châm chọc như thế, đến cả chúng nó cũng cười nhạo mình sao?
"Ngụy Anh Lạc, ngươi không thể uống nữa!"
Trầm Bích phẫn nộ cướp đi bầu rượu trong tay người kia, còn uống tiếp nữa, thật sự sẽ chết người.
"Trầm Bích, trời vẫn chưa sáng sao?"
Một đêm này, Trầm Bích không biết đã nghe Ngụy Anh Lạc hỏi câu đó bao nhiêu lần, thương tiếc, xót xa, không cam lòng, phẫn hận, đủ loại tâm tình chiếm cứ nội tâm nàng. Lại một lần nữa nghe người kia vô cảm hỏi, cuối cùng như mất đi lý trí, bắt lấy cánh tay đối phương kéo người từ dưới đất lên.
"Ngụy Anh Lạc, đừng như vậy nữa, ta sẽ đau lòng!
Kéo tay người nọ, đặt lên tim mình, muốn để cho nàng biết, trừ Phú Sát Dung Âm ra vẫn sẽ có người đau lòng vì nàng.
Nhưng mà Ngụy Anh Lạc như cũ mặt không cảm xúc, hất tay Trầm Bích, lảo đảo lắc lư đi vào bên trong điện. Đau lòng là cái gì? Lòng này coi như đã chết rồi!
Đi đường mấy bước, đã đủ để nàng hao hết lý trí còn dư lại không nhiều, đến gần mép giường nặng nề té xuống đệm!
Bị nàng hất ra, Trầm Bích sửng sốt chốc lát, thu hồi khó chịu trong lòng, vội vàng vào theo, bây giờ không phải thời điểm buồn bã, người kia còn cần đến mình.
Nhìn nàng nằm ngửa trên giường, thở dài một cái, đến gần mép giường ngồi bên cạnh nàng.
"Trầm Bích, ngươi thích ta sao?"
Nội điện yên tĩnh, vấn đề của Ngụy Anh Lạc, bản thân vốn có thể đơn giản trả lời, nhưng không biết vì cớ gì, Trầm Bích lại không dám tùy tiện mở miệng.
Nửa ngày không được đáp lại, Ngụy Anh Lạc bật người ngồi dậy, khóe miệng nhếch lên nụ cười tà khí khiến cho Trầm Bích lo sợ một trận.
"Trầm Bích có thích Anh Lạc không?
Xích lại gần mặt nàng, câu hỏi mập mờ mang theo hơi rượu truyền vào trong tai, đần độn gật đầu một cái, đang không biết nên phản ứng thế nào, người vốn chỉ cách trong gang tấc kia, cứ như vậy sáp tới gần, đoạt đi hô hấp lộn xộn của bản thân.
Xảy ra chuyện gì?!
Trong lòng tự hỏi, song cảm giác không chút ôn nhu đáng nói nào trên môi lại không cho phép nàng có thêm nhiều thời gian ngẫm nghĩ. Hung hăng đẩy ra, trong lòng vô cùng căm phẫn! Đây tính cái gì? Muốn để mình thay thế người kia sao?! Ngụy Anh Lạc ngươi cho rằng Trầm Bích ta chỉ muốn có được ngươi thôi phải không?!
Người đang làm loạn kia, bị đẩy mạnh một cái, lại ngã trở về giường.
"Ngụy Anh Lạc, ngươi nhìn kỹ cho ta, ta không phải là Phú Sát Dung Âm!"
Hướng về phía Ngụy Anh Lạc ức chế gào lên, người này tại sao có thể như vậy?
Ngụy Anh Lạc nghe được tên Phú Sát Dung Âm, lại ngay cả chân mày cũng không nhíu một cái, không để ý Trầm Bích đẩy mình ra, tiếp tục tự ngồi dậy, dán sát Trầm Bích.
"Trầm Bích chẳng lẽ không muốn ta sao?"
Dáng vẻ hết sức câu dẫn, lời nói phóng đãng phát ra từ miệng nàng, khiến cho Trầm Bích nhíu chặt chân mày!
Lại một lần nữa đẩy ra người đang dính vào mình, bắt hai vai nàng, chăm chú nhìn nàng.
"Ngụy Anh Lạc, nói thử xem, ta là ai?"
Người đang ngấm hơi say kia khẽ cười ra tiếng, tựa như muốn ám chỉ nói chuyện thật ngốc.
"Trầm Bích, ngươi uống say sao?"
"Ngụy Anh Lạc! Nói ta nghe, người hiện tại trước mặt ngươi là ai?!"
"Trầm Bích."
"Ngươi biết ngươi hiện tại đang làm gì không?!"
Bản thân không phải thánh nhân, yêu nàng không phải là chuyện ngày một ngày hai, cho dù biết nàng như thế này là bởi vì uống say, vẫn không thoát khỏi phương thức câu dẫn vụng về của nàng!
"Trầm Bích, không muốn ta sao?!"
Không trả lời vấn đề của Trầm Bích, lặp lại lời mập mờ kia.
"Ngụy Anh Lạc, là ngươi ép ta!"
Nghiến răng bật thốt lên, bít kín môi người phía trước, thuận thế đem đối phương đè dưới người.
Ái ý trong lòng giờ phút này tràn ra không chút nào giữ lại, chỉ có một ý niệm, chiếm nàng làm của mình.
Có chút căng thẳng rút đi y phục đã sớm lộn xộn, quang cảnh tốt đẹp từng chút một bại lộ trong tầm mắt, như để xác định, Trầm Bích thu hồi tầm mắt, đối mặt người kia, thấy trong mắt nàng mang ý cười nhìn mình, như được khích lệ, cuối cùng vẫn thả nụ hôn rơi xuống, vừa tiếp xúc với thân thể đối phương, liền như mất đi lý trí, đáy lòng vốn dĩ còn lưu lại nho nhỏ do dự, giờ phút này cũng biến mất không thấy, động tình ôn nhu kɧıêυ ҡɧí©ɧ nàng.
Nhưng mà, đương lúc nàng vong tình trên thân người kia, lại không phát hiện trên mặt đối phương đã treo đầy nước mắt.
Ngụy Anh Lạc gắt gao cắn tay mình, đau đớn nhịn xuống tiếng khóc khe khẽ, mặc cho Trầm Bích cử động, tâm như tro tàn.
Dù vậy, Trầm Bích vẫn phát hiện nàng khác thường. Ngẩng đầu nhìn thấy nàng nước mắt giàn giụa, lòng, loạn thành một cuộn chỉ rối.
"Xin lỗi."
Ôn nhu mở miệng, kéo tay nàng ra, không để nàng tự thương tổn mình. Tuy rằng bản thân đã tan nát cõi lòng.
Nhìn đối phương tự cắn môi đến không còn chút huyết sắc, thương tiếc hôn lên.
"Rầm!"
Phòng vốn nên an tĩnh đột nhiên truyền tới tiếng va chạm, khiến cho Ngụy Anh Lạc mở mắt ra.
Lúc nhìn thấy bóng lưng kia xoay người rời khỏi, không thể tin nổi, khủng hoảng, sợ hãi, luống cuống, đủ loại tâm tình dâng trào lên não! Rượu cũng theo đó mà tỉnh!
Mãnh liệt đẩy ra người bên trên, muốn đuổi theo, lại phát hiện bản thân giờ phút này trống trơn không mảnh áo!
"Đừng đi!"
Trầm Bích lòng chìm xuống đáy cốc, nàng biết mình chỉ đang làm giãy giụa vô vọng mà thôi.
"Xin lỗi!"
Hỗn loạn khiến cho Ngụy Anh Lạc không nhìn thấy được tổn thương trong mắt Trầm Bích, vội vàng mặc y phục, tông cửa xông ra.
Còn dư lại một mình bên trong điện, Trầm Bích rốt cuộc cũng không nhịn được khóc ra tiếng.
"Anh Lạc, đây là một lần cuối cùng, về sau ngươi phải sống thật tốt."
Khẽ thở dài, trốn vào bên trong chăn, để mặc cho nước mắt tuôn rơi.
"Anh Lạc, nếu có kiếp sau, yêu ta có được không?"
┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴
Một bài "Yêu ta" dành tặng cho Trầm Bích
P/s: Hai má kia về hành nhau đi, để bé Bích yên, haiz ( ノ-_-)ノ゙