Trường Xuân Công Lược

Chương 46

Chương 45: Phía sau một người
Hỗn loạn lại vô lực, mờ mịt đi trên con đường lát đá xanh, trên mặt còn đau rát, lại xa xa không sánh bằng đau đớn trong lòng. Tại sao phải cho mình hy vọng? Tại sao đưa cho hy vọng rồi lại muốn nhẫn tâm xóa bỏ, tại sao không thể để lại cho mình dù chỉ một tia cơ hội, tại sao có thể lưu loát dứt khoát như vậy...

"Lệnh... Lệnh phi nương nương...

Nghe có người kêu mình, Ngụy Anh Lạc chưa kịp thu hồi tâm tình đã liền giương mắt nhìn tới, người cách đó không xa, chính là Khánh phi của Trữ Tú Cung. Nhẹ nhàng ừ một tiếng, quan sát bốn phía, hóa ra bản thân bất giác đi tới ngự hoa viên.

"Là tới tản bộ sao?"

Trong trí nhớ của Ngụy Anh Lạc, Lục Vãn Vãn luôn là một người không buồn không vui, bất cứ lúc nào đều thấy nàng bày ra gương mặt lãnh đạm, khiến cho người ta không ghét được, nhưng cũng không thích nổi. Song ánh mắt đối phương lúc này lại mang theo bi ai nhàn nhạt là chuyện gì xảy ra? Ngụy Anh Lạc không phải cố tình chú ý, chỉ là phần tâm tình kia, quả thật quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn được nữa.

"Ừ, hôm nay sao Thư phi không đi cùng ngươi?"

Ngụy Anh Lạc đột nhiên nhắc tới người kia, Lục Vãn Vãn không kịp khống chế tốt bản thân, hơi rũ mắt xuống.

"Thần thϊếp chỉ là ăn xong đi tản bộ một chút, nên không quấy rầy Nạp Lan tỷ tỷ."

Tuy rằng lấy cớ vụng về, nhưng Ngụy Anh Lạc cũng không có tâm tình tìm hiểu, cất bước rời đi.

Có thể cảm thụ được ánh mắt nàng luôn nhìn theo bản thân, không hiểu được, nhưng cũng không có hứng ngẫm nghĩ lý do.

Buồn khổ tràn lan trong lòng, nghĩ muốn tìm người bày tỏ hết, Lệ Cảnh Hiên không thể nghi ngờ là nơi tốt nhất, nhưng mà bản thân không thể lại ích kỷ như vậy, đã cảm thụ được nỗi đau xuyên thấu tâm can này, đương nhiên có thể sâu sắc hiểu rõ khổ sở của Trầm Bích. Cuối cùng vẫn không tìm được ai để tâm sự sao? Tinh thần lụn bại, thật muốn ngẩng mặt lên trời hét to một tràng, nhưng mấy chuyện như thế này đã định trước chỉ có thể thối rữa trong lòng.

Sắc trời dần tối xuống, bất tri bất giác đã trở về Diên Hy Cung. Nơi không có nàng, kỳ thực ở đâu cũng đều giống nhau.

"Nương nương, ngài cuối cùng cũng trở lại rồi!"

Tiếng của San Hô từ trong sân truyền tới, ngước mắt nhìn lên, thấy đối phương đang vội vàng đi về phía mình.

"Có chuyện gì không?"

"Hoàng thượng vừa mới tới..."

"Ừ."

"Thấy ngài không có trong tẩm cung nên lại đi rồi."

"Ừ."

Ai tới đều không liên can đến mình, ai đi mình cũng không thèm quan tâm, không phải tin tức của người nọ, bản thân đều không cần biết.

San Hô nhìn Ngụy Anh Lạc từ bên cạnh đi qua, trong lòng lại suy đoán, rốt cuộc là chuyện gì, mới có thể khiến một người như vậy lộ ra bộ dáng uể oải chán chường dường này.

Đưa mắt nhìn nàng đi vào tẩm điện, đột nhiên nghĩ tới Hoàng thượng trước khi đi nói một câu bãi giá Trường Xuân Cung... Giác quan thứ sáu của nữ nhân mách bảo nàng rằng chuyện này không nên nói ra miệng, có thể chủ tử chính là bởi vì Hoàng thượng mới buồn bã. Suy nghĩ chốc lát, vội vàng đi vào theo, lo lắng chủ tử cần đến mình.

Có lẽ do Ngụy Anh Lạc quá cần người dốc bầu tâm sự, cho nên mặc dù không nói rõ, nàng vẫn cùng San Hô mịt mờ nhắc đến nỗi trăn trở trong lòng.

"San Hô."

"Vâng?"

"Nếu hai người yêu nhau, ngươi cảm thấy bọn họ cuối cùng có đến được với nhau không?

"Cái này... Nô tài cảm thấy chỉ cần song phương đều có ý, bọn họ chung quy sẽ cùng một chỗ."

Lừa mình dối người cũng được, nghe San Hô nói, Ngụy Anh Lạc lộ ra mỉm cười nhàn nhạt.

"Bổn cung cũng tin chắc như vậy!"

Mặc dù không biết tiền nhân hậu quả, nhưng chỉ cần tâm tình chủ tử có thể khá hơn một chút, bản thân nói như vậy nhất định không sai.

"Chủ tử yêu Hoàng thượng như vậy sao? Nô tài có mắt, nhìn ra được Hoàng thượng cũng yêu nương nương."

Ngụy Anh Lạc cũng không trách tội nàng, người không biết chuyện, cứ để nàng nghĩ như vậy cũng được.

Chỉ cười cười với nàng, không khẳng định cũng không phủ nhận.

"Chủ tử ngài đừng chê cười nô tài, tuy rằng nô tài không biết yêu một người là cảm giác gì, nhưng mà nô tài vẫn có thể nhìn ra Hoàng thượng thích nhất ngài và Hoàng hậu nương nương."

"Ồ? Làm sao thấy được?"

Tâm tình thoáng tốt hơn chút, muốn nghe thử xem nha đầu này nghĩ thế nào.

"Nô tài tuy ánh mắt vụng về, nhưng hôm nay cũng coi như đã tận mắt thấy được."

"Hm?"

"Hoàng thượng mới vừa rồi không phải tới Diên Hy Cung sao? Thấy ngài không ở, cũng không trách tội, gọi Lý công công đến Trường Xuân Cung... Điều này chẳng phải nói rõ Hoàng thượng thích nhất ngài và Hoàng hậu sao? Theo nô tài thấy a..."

Tiếp sau đã không còn nghe lọt chữ nào nữa, trong đầu quanh quẩn một câu kia của San Hô "Hoàng thượng đến Trường Xuân Cung", giống như rơi vào hầm băng, toàn thân lạnh thấu xương, a, nàng đang kinh ngạc cái gì? Đây chẳng lẽ không phải là chuyện bình thường hết sức sao? Trước đó bởi vì Phó Hằng qua đời, cho nên Hoàng thượng mới không thị tẩm người nọ, trước đó nữa, là bởi vì hai người vốn có vướng mắc, cho nên Hoàng thượng chưa bao giờ ngủ qua đêm ở Trường Xuân Cung! Nhưng mà, bây giờ không giống ngày xưa, hết thảy chuyện không vui đều đã qua, bản thân lại hết lần này tới lần khác không phát giác được chút nào!

Người bên cạnh vẫn còn đang không ngừng lải nhải nói gì đó, nhưng mà Ngụy Anh Lạc một câu cũng nghe không lọt, như phát điên chạy đến Trường Xuân Cung, song ở địa phương cách cửa cung xa xa lại tự ngăn chặn hành động của mình.

Ngụy Anh Lạc, cho dù người đến thì có thể nói gì? Chẳng lẽ ngươi còn muốn quản việc Hoàng thượng lâm hạnh người nào sao?! Chẳng lẽ ngươi có thể ngăn trở hết thảy những chuyện này phát sinh sao?!

Cảm giác được lòng đang rỉ máu, cảm giác được một lưỡi dao sắc bén không ngừng mổ xẻ tim gan mình, thật sự rất đau! Đau đến quỳ một chân trên đất, đau đến hô hấp đều có chút khó khăn!

Thời gian, sẽ không vì ai mà dừng lại, nó tự mình tiến tới từng bước một, sẽ không chờ đợi bất kỳ ai.

Người trên đất cuối cùng chậm rãi đứng lên, có thể là đã tê dại, rời khỏi như cái xác biết đi, mỗi một bước đều như giẫm lên địa phương yếu ớt nhất trong lòng, bước một bước, đau xót một lần.

"Anh Lạc."

Đau đến xuất hiện ảo giác sao?

"Anh Lạc!"

Không phải ảo giác, là người luôn ở cạnh mỗi lúc bản thân bất lực nhất, Trầm Bích.

Lẳng lặng nhìn nàng đến gần, trên tay truyền tới nhiệt độ của một người khác, nói cho bản thân biết, thật sự là Trầm Bích. Giống như bắt được cọng cỏ cứu mạng, ngã vào người nàng, bi thương không ngừng nối tiếp nhau, khiến cho thân tâm mệt mỏi không chịu nổi.

"Trầm Bích, ta mệt quá."

Nhìn Ngụy Anh Lạc như vậy, Trầm Bích đau xót trong lòng, nước mắt theo đó rơi xuống, đau lòng cho nỗi đau của nàng, rốt cuộc phải tổn thương đến trình độ nào, mới khiến cho người này tan vỡ thành dáng vẻ như vậy, Phú Sát Dung Âm, Trầm Bích ta tuyệt sẽ không lại để cho ngươi thương tổn người này thêm một chút nào nữa! Đối với Phú Sát Dung Âm ngươi thì nàng có cũng được không có cũng được, nhưng nàng lại là toàn bộ sinh mệnh của ta!

"Trầm Bích, mang ta trở về đi..."

Thanh âm suy yếu vô lực, gõ vào tim Trầm Bích, từ từ hòa hoãn tâm tình, đem nàng từ trên người mình đỡ dậy, ôn nhu nhìn về phía người kia.

"Ừ, chúng ta trở về."

Dắt lấy bàn tay lạnh như băng, bước vào trong đêm tối.

┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴

P.s: Chẳng một ai có thể cản được trái tim khi đã lỡ yêu rồi ~ Đừng ai can ngăn tôi khuyên tôi buông xuôi vì yêu không có lỗi ♪♬