Trường Xuân Công Lược

Chương 44

Chương 43: Rượu sau loạn tính


—————

Sắp quá giờ Dậu, Đồ Lý Sâm mới chạy tới cửa Tử cấm thành. Giờ phút này sợ là không thích hợp vào cung, nhưng chuyện hai vị chủ tử kia vẫn chờ mình trở về bẩm báo, khó xử đứng loanh quanh trước cửa.

Thị vệ nhận ra hắn, thấy hắn do dự, liền đi tới.

"Đồ đại nhân, có việc gấp cần bẩm báo sao?"

Đồ Lý Sâm cuối cùng vẫn quyết định nói láo, bảo là Hoàng thượng gọi mình đến có việc gấp cần thương nghị, thị vệ kia liền thả cho hắn đi vào.

Mạo hiểm bị Hoàng thượng trách tội, Đồ Lý Sâm cuối cùng đi tới Dưỡng Tâm Điện.

Hoằng Lịch đang định đến Trữ Tú Cung, thấy Đồ Lý Sâm vào cung giờ này, lại không thấy Ngụy Anh Lạc và Hoàng hậu, rõ ràng có chút tức giận.

"Các nàng đâu?"

"Bẩm Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương xế chiều hôm nay đột nhiên thân thể khó chịu, Lệnh phi nương nương liền cùng người đến Phú Sát phủ."

Nghe được Dung Âm thân thể có bệnh, Hoằng Lịch cau mày nhìn Đồ Lý Sâm.

"Nghiêm trọng không?"

"Hoàng hậu nương nương chỉ là đột nhiên váng đầu, có chút mất sức."

Suy tư chốc lát, Hoằng Lịch mới gật đầu nói:

"Diệp Thiên Sĩ hiện tại có lẽ đã trở về, ngươi đi mời hắn đến Phú Sát phủ chẩn trị cho Hoàng hậu."

"Vâng. Vi thần cáo lui."

Nói xong, lui ra ngoài. Dọc đường bước ra ngoài cung, căng thẳng trong lòng cuối cùng hóa giải được một ít, những lời này đều là Lệnh phi dạy mình nói, nghĩ đến ban nãy xạo sự với Hoàng thượng, giờ phút này hậu tri hậu giác cảm thấy nghĩ mà sợ. Nhưng mà cũng không thể nói chân tướng cho Hoàng thượng, nếu Hoàng thượng biết Hoàng hậu là bởi vì uống rượu mà say không về được, vậy còn không nháo thành long trời lở đất sao. Nghĩ vậy, xuất cung, chạy đến nhà Diệp Thiên Sĩ, hắn còn phải thông báo một chút với Diệp Thiên Sĩ.

Phú Sát phủ.

Ngụy Anh Lạc đỡ người say bí tỉ kia đi tới Phú Sát phủ, dặn quản gia không cần đến quấy rầy phu nhân, chọn trụ lại trong sương phòng ở thiên viện. Cẩn thận đỡ người nọ nằm xuống, mệnh người hầu mang nước ấm đến, giúp nàng đơn giản rửa mặt chải đầu một phen, thấy đối phương cuối cùng an tĩnh hơn chút, mới thở hổn hển ngồi ở mép giường nhìn nàng.

"Nương nương, có khó chịu chỗ nào không?"

Phú Sát Dung Âm chỉ nghĩ là trở về Trường Xuân Cung, cũng không biết bản thân giờ phút này đang ở Phú Sát phủ, bất quá ở đâu cũng không cần gấp, chỉ cần có người kia bên cạnh, nàng đều sẽ cảm thấy an tâm. Sau khi nằm xuống, cảm giác váng đầu càng thêm nghiêm trọng hơn, hiện tại Ngụy Anh Lạc quan tâm hỏi nàng, cảm giác khó chịu biến thành ủy khuất xa lạ. Trong mắt hiện lên lệ quang, gật đầu một cái.

Nhìn bộ dáng vô lực đáng thương của nàng, Ngụy Anh Lạc trừ thương tiếc vẫn chỉ có thương tiếc.

"Lúc uống không biết tiết chế, aiz."

Bất đắc dĩ mở miệng, ôn nhu nhẹ nhàng ấn trên huyệt thái dương, mong nàng giảm bớt khó chịu.

Nhắm mắt, cảm thụ động tác của người kia, nhức đầu giảm đi một chút.

"Ngủ đi, ngủ một giấc dậy sẽ khỏe hơn."

Tiếp tục ôn nhu kéo dài động tác, nhỏ giọng dỗ dành, hy vọng nàng có thể thϊếp đi.

Phú Sát Dung Âm tuy rằng nhắm hai mắt, lại có thể cảm thụ được nhiệt ý trong mắt mình, nhẫn nại quá lâu, giờ phút này chỉ muốn buông trôi bản thân. Giống như một người tích trữ tình ý quá lâu, đột nhiên bộc phát, trong mắt, trong lòng, tất cả đều là người khiến cho bản thân yêu mà không dám yêu này.

"Anh Lạc..."

Mở mắt ra, gọi tên người không lúc nào không làm loạn lòng mình.

"Ừ?"

Cho rằng đối phương lại khó chịu, xích gần chút, muốn nghe rõ nàng nói gì.

"Đừng đi."

Đưa tay ra, vuốt ve gương mặt gần trong gang tấc, tâm tình tiết lộ trong mắt kia, để cho Ngụy Anh Lạc không cách nào khinh thường. Không muốn hiểu lầm, nhưng mà nàng nhìn mình như vậy, thật không thể không ảo tưởng người kia cũng có tâm tư giống mình.

"Anh Lạc không đi, nương nương ở đâu, Anh Lạc liền ở đó, Anh Lạc sẽ trông nom người cả đời."

Ngôn ngữ đơn giản, nhưng Ngụy Anh Lạc hiểu rất rõ, đó là lời tỏ tình kín đáo lại kiên định của nàng.

Nhìn trong mắt người kia thoáng lóe qua hỗn loạn, Ngụy Anh Lạc biết, bản thân lại nói năng vượt quá rồi. Đem tay nàng ở trên mặt mình kéo xuống, muốn cùng người nọ tách ra một chút, khoảng cách hiện tại quá mức mập mờ.

Cảm thụ được động tác như muốn rời đi của Ngụy Anh Lạc, người nọ lại luống cuống, mất lý trí vòng lên gáy nàng, nụ hôn theo đó rơi vào trên môi đối phương.

Đầu trong chớp mắt trống rỗng.

"Nương nương thật s chưa bao giờ thích Anh Lạc sao?"

"Bổn cung... chưa bao giờ."

Cho nên, hết thảy đều chỉ là dối gạt mình sao?

Hơi thở của đối phương vô tình cố ý đánh vào trên mặt, không đáp lại nụ hôn hồ loạn của người nọ, Ngụy Anh Lạc biết, người này hiện tại căn bản không biết bản thân mình đang làm gì.

Nhẹ nhàng đẩy người ra, Ngụy Anh Lạc không muốn, không muốn chờ sau khi nàng tỉnh táo, sẽ lại vô tận tự trách cùng hối hận. Cũng có thể đại khái hiểu được suy nghĩ của người này, nàng chú ý chiếu cố quá nhiều thứ, tự áp cho không thở nổi, cho nên mới lần lượt đẩy bản thân ra khỏi bên cạnh nàng, cho nên, kỳ thực trong lòng nàng, cũng có bản thân...

Người bị đẩy ra, gò má loáng thoáng mang theo đỏ ửng, cho dù say, cũng vẫn xấu hổ không dứt.

"Nương nương uống say rồi, ngoan ngoãn ngủ có được không?"

Ngụy Anh Lạc tự bắt mình tỉnh táo lại, dỗ dành người không có chút tự mình hiểu lấy kia, nàng căn bản không biết bản thân phải cần bao lớn dũng khí để khắc chế xung động muốn hôn nàng.

Thấy nàng ủy khuất nhìn chằm chằm mình, Ngụy Anh Lạc quay đầu đi, hy vọng có thể dời đi sự chú ý.

"Anh Lạc ~~~ khó chịu."

Thấy đối phương không để ý mình, ngữ khí Phú Sát Dung Âm hơi có vẻ làm nũng lại khó chịu muốn kêu tầm mắt đối phương trở về.

Ngụy Anh Lạc thì lại lòng như mèo cào, thanh âm của người nọ, hơi thở của người nọ, động tác của người nọ, giọng điệu hơi mang theo vẻ làm nũng của người nọ, cũng sắp làm cho nàng mất hết lý trí rồi.

Không dám quay đầu, không dám mở miệng, ngày thường đối phương chỉ cần tùy ý cử động đã có thể chọc cho mình tham luyến không thôi, càng huống chi là bộ dáng như bây giờ.

Phú Sát Dung Âm cũng không thuận theo không buông tha, thấy Ngụy Anh Lạc như cũ không để ý mình, dứt khoát từ trên giường ngồi dậy. Cảm nhận được động tác của nàng, Ngụy Anh Lạc luống cuống xoay người muốn ngăn lại, nhưng ngay một giây sau bị người nọ ôm chầm lấy, cảm thụ động tác làm loạn của nàng dưới cổ mình, nội tâm có thứ gì đó kêu gào muốn thoát ra.

"Anh Lạc, cùng ta."

Ngươi kia ở cạnh than nhẹ, khí tức ôn nhu phả vào bên tai Ngụy Anh Lạc, cảm giác tê dại tập kích toàn thân.

"Đồ ngốc này!"

Trong lòng mắng nhỏ một tiếng, cuối cùng không nhịn được xoay lại hung hăng hôn kẻ đang đốt lửa trên người mình, lý trí cái gì đó, toàn bộ đều không cần nữa, chỉ muốn trừng phạt người không có chút tự biết này!!!

"Hm..."

Cùng với động tác của Ngụy Anh Lạc, người làm loạn kia cuối cùng tỉnh táo lại một chút, trên mặt lộ ra nụ cười đắc ý, giống như đứa trẻ ăn trộm được kẹo, vui vẻ không thôi.

Thuận theo hành động của đối phương, nằm lại trên giường, ôm lấy người phía trên mình, thâm tình hôn trả nàng.

Đáp lại như vậy, đối với Ngụy Anh Lạc mà nói không thể nghi ngờ là ngầm cho phép, dựa theo bản năng, hôn lên mắt nàng, mi nàng, chìa lưỡi nhẹ nhàng liếʍ lên tai, chọc người bên dưới khẽ rên ra tiếng, còn chưa kịp vui vẻ, trên cổ liền truyền tới một trận đau đớn, dừng động tác lại, hai mắt mờ mịt nghi hoặc nhìn người nọ, lại thấy nàng khẽ hừ một tiếng nghiêng đầu qua.

"Sao, làm sao vậy?"

Lo lắng liệu có phải vì mình làm càn khiến cho nàng tức giận hay không, cho nên khẩn trương mở miệng hỏi người đang nổi tính cáu kỉnh kia.

Phú Sát Dung Âm không trả lời, mà xoay đầu lại, hơi ngẩng đầu lên nhìn vị trí mình cắn ban nãy, ôn nhu liếʍ một chút, nhìn Ngụy Anh Lạc đang vẻ mặt nghi hoặc, chớp mắt mấy cái, thật giống như đang hỏi, cắn đau sao.

Động tác tràn đầy hấp dẫn này, kí©ɧ ŧɧí©ɧ dây thần kinh yếu ớt của Ngụy Anh Lạc, không để tâm nữa, lại từ đầu hôn lên đôi môi bởi vì mình mà đỏ tươi ướŧ áŧ của nàng, cướp đoạt vị ngọt trong miệng đối phương, mùi rượu còn dư lại, khiến cho Ngụy Anh Lạc nổi giận thêm một lần nữa làm sâu hơn nụ hôn này.

Du͙© vọиɠ thân thể gào thét xông ra, chỉ lưu luyến trên môi người nọ không đủ để nàng thỏa mãn, rút đi y phục của hai người, hạ thấp người xuống, dùng thân mình che kín cơ thể mềm mại khiến người đỏ mặt kia.

Lần đầu tiên trải qua tình sự, Ngụy Anh Lạc chỉ có thể dựa theo cảm giác qua loa kɧıêυ ҡɧí©ɧ trên thân người kia, động tác không lưu loát khiến cho đối phương khó nhịn cong người lên, phát ra từng tiếng thở hắt mập mờ.

Quay về đôi môi đỏ tươi, nuốt vào toàn bộ tiếng rên của nàng, mà người kia thì hư không khó nhịn, không nhịn được kéo tay Ngụy Anh Lạc đi tới hoa viên đã sớm lan tràn.

Được Phú Sát Dung Âm dẫn dắt, Ngụy Anh Lạc căng thẳng không dám lộn xộn, mặc cho nàng dẫn mình hướng đến địa phương khiến lòng hồi hộp kia, vô tình đυ.ng chạm, cảm giác ướŧ áŧ truyền tới đầu ngón tay.

"Muốn ta!"

Giọng như ra lệnh, để cho Ngụy Anh Lạc tìm về chút lý trí, người này tuy rằng say, nhưng lại thanh tỉnh, cho nên, hết thảy những chuyện này đều được công nhận sao?

Nghĩ đến đây, không chỉ không cảm thấy cao hứng, ngược lại còn sợ hãi, nhưng lại không biết mình đang sợ cái gì.

Không chống nổi tìиɧ ɖu͙© trong mắt đối phương, ném hết những suy đoán ngổn ngang ra sau đầu, thử tiến vào con đường đã sớm trơn trượt kia.

"Hm...."

Khoảnh khắc tiếp nhận nàng, cảm giác thỏa mãn không cách nào diễn tả trong lòng khiến cho Phú Sát Dung Âm không cất giữ thanh âm thân ngâm được nữa, nàng nguyện ý, nguyện ý vì đối phương động tình. Cảm thụ động tác của người kia, thanh ngâm không ngừng tràn ra khỏi cổ họng, không muốn tiếp tục trói buộc bản thân, không muốn áp ức bản thân thêm nữa, giờ phút này chỉ muốn mang toàn bộ thân tâm cảm thụ hết thảy những gì đối phương mang đến cho mình.

Nhìn người kia mê loạn, Ngụy Anh Lạc không nhịn được một lần nữa hôn lên đôi môi bởi vì rêи ɾỉ mà nửa hé nửa hợp, động tác trên tay cũng theo đó tăng nhanh. Có thể cảm nhận được nàng hết sức phối hợp với mình, đầu ngón tay truyền tới cảm giác xa lạ song lại thu hút bản thân tham luyến, khiến cho nàng muốn ngừng cũng không ngừng được, đòi lấy người bên dưới, cử động một lần so với một lần càng thêm kịch liệt, cuối cùng đưa đối phương nhập lên mây xanh.

Động tâm không dứt nhìn sắc mặt nàng dồn dập thở dốc như thủy triều lên, không nhịn được ở bên khóe miệng nàng ấn xuống nụ hôn thương tiếc.

Từ trong thân thể người kia lui ra, tốt đẹp của nàng còn dư lại trên đầu ngón tay, có chút ngây ngốc nhìn tay mình, không dám tin tưởng hết thảy những điều này đều là thật.

Người sau khi cao triều thở dốc một thời gian cũng dần dần khôi phục lý trí, thân thể phảng phất như đã ghi nhớ đối phương, giờ phút này dư vị rõ nét vô cùng. Khóe miệng mang ý cười không rõ, hoặc vui hoặc buồn hoặc tự giễu?

Bầu không khí tương đối im lặng, mỗi người đều có tâm sự.

Không biết là ai cử động trước, lúc Ngụy Anh Lạc kịp phản ứng, người nọ đã lại một lần nữa bám vào người mình, tìиɧ ɖu͙© vẫn chưa tiêu tán tiếp tục bị tùy tiện câu lên, cảm thụ những nụ hôn lướt nước trên người, mồi lửa trong lòng không chịu nổi kɧıêυ ҡɧí©ɧ càng đốt càng vượng, cuối cùng lại một lần nữa đem đối phương đặt dưới thân.

Có kinh nghiệm lần đầu tiên, dưới những động tác hết sức câu dẫn của người nọ, hôn không chút báo trước rơi vào địa phương tư mật của nàng, vong tình hút lấy ngọt ngào nàng tràn ra, trong tiếng kinh hô của ai kia, đầu lưỡi thăm nhập vào đường hầm ẩm ướt, sâu sâu cạn cạn dò xét.

Cái này không thể nghi ngờ là lại khiến cho người kia một lần nữa vong tình rêи ɾỉ, từng đợt sóng kɧoáı ©ảʍ tập kích thần kinh yếu ớt, hai ngọn núi bị bỏ trống nghĩ muốn người đυ.ng chạm, như thần giao cách cảm, Ngụy Anh Lạc không để nàng thất vọng, nắn bóp không có quy luật đầy đặn ở trong tay.

Cảm thụ động tác nhỏ co rúc lại hai chân của người nọ, ngẩng đầu nhìn lên khóe miệng, phủ người lên một lần nữa phong bế môi nàng.

Lại thêm một nụ hôn lâu dài ý loạn tình mê, người bên dưới mở ra đôi mắt phủ đầy lửa tình, nhìn bóng hình gần trong gang tấc, là Anh Lạc của nàng, Anh Lạc chỉ thuộc về Phú Sát Dung Âm nàng.

Anh Lạc.

Tiếng kêu động tình, mang theo ái ý, khiến cho hai ngón tay Ngụy Anh Lạc tiến quân thần tốc mà vào!

A!

Như mất đi lý trí, thuận theo tiếng hô của người nọ, nhanh chóng dồn dập trên hành lang trơn ướt đang không ngừng co rút, không một lần ra vào nào không thầm kêu tên đối phương trong lòng, thâm tình lại quyến luyến.

Đêm, còn rất dài, không biết đã đòi lấy người dưới thân bao nhiêu lần, cho đến khi hai người đều hết sức mệt mỏi mới ôm nhau thϊếp đi.

┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴

P/s: Chúc mừng Lịch Lịch chính thức mọc thêm 2 cái sừng thật đẹp. °˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖°

Nay 1 chương, mai 3 chương nha  o( ❛ᴗ❛ )o