Chương 42: Ngọt uống ngon lắm sao? Có thể đừng mê rượu không?
Ngụy Anh Lạc chọn một vị trí trang nhã, kêu ít đồ ăn vặt, gọi bình trà, nhìn cũng có vẻ thật ra ngô ra khoai.Thấy người kia kích động không thôi, Phú Sát Dung Âm cũng bị lây nhiễm, tạm thời buông xuống tâm sự trong lòng.
Tiên sinh kể chuyện dưới lầu cuối cùng bước ra trong sự mong đợi của mọi người. Nắm quạt giấy trong tay, nhấp một hớp trà, thông suốt cổ họng, tiến vào câu chuyện hôm nay.
Có thể bởi vì phía bên cạnh càng có sức hấp dẫn hơn, cho nên tiên sinh kể chuyện nói gì nàng cũng không nghe thấy. Như để mặc bản thân buông thả, nhìn đối phương vì tình tiết phập phồng trong câu chuyện mà biến hóa biểu tình trên mặt, khi thì vui vẻ, khi thì phẫn nộ, khi thì khẩn trương... Hóa ra, bản thân đã lâu như vậy không nhìn kỹ người này rồi sao?
Trên lầu dưới lầu đột nhiên truyền tới tiếng vỗ tay rần rần, để cho Phú Sát Dung Âm hoàn hồn, hóa ra là tiên sinh thuyết thư vừa kể xong một câu chuyện.
Câu chuyện kết thúc, Ngụy Anh Lạc cuối cùng cũng nhớ tới người bên cạnh, có chút áy náy nhìn về phía nàng.
"Nương nương, Anh Lạc nghe say mê quá, người đã quen với nơi này chưa?"
Lắc đầu một cái, bày tỏ bản thân vô ngại, làm sao có thể quét hứng thú của đối phương được.
Ngụy Anh Lạc không nghi ngờ gì, mong đợi nhìn về phía tiên sinh kể chuyện dưới lầu, hy vọng hắn nhanh chóng bắt đầu câu chuyện tiếp theo.
Tiên sinh kia giả vờ thần bí nhìn khách ngồi trên sảnh, cuối cùng bắt đầu kể.
"Hôm nay, lão phu sẽ kể mọi người nghe một chút câu chuyện về hai nữ tử..."
Ngụy Anh Lạc nghe tiên sinh kể chuyện mở miệng, trong lòng căng thẳng, không dám quay đầu nhìn về phía người bên cạnh.
Phú Sát Dung Âm khẽ cau mày, chưa nghe thấy câu chuyện phía sau, khiến cho nàng nói không ra được lời muốn rời đi.
"Chuyện kể rằng ngày trước có một nữ tử họ Thôi, cùng trượng phu tân hôn đi miếu thắp hương, vô tình gặp được Tào Ngữ Hoa nhỏ hơn nàng hai tuổi, hai người lại vừa gặp đã yêu, Thôi Tiên Vân yêu thích mùi hương trên người Tào Ngữ Hoa... Còn Tào Ngữ Hoa kia thì ái mộ thi tài của Thôi Tiên Vân... Đêm cùng mộng, sớm cùng y, hoa dung trong kính lại cùng cuống hương, khuê phòng cùng xướng ca từng bước."...
(*) Đang kể câu chuyện 'Liên Hương Bạn'.
Ngụy Anh Lạc nghe tiên sinh kể chuyện kia diễn thuyết sống động, ngơ ngốc ngồi tại chỗ, động tác cắn hạt dưa trong tay cũng dừng lại, chìm sâu vào ảo tưởng, tựa như hai nữ tử kia giống như bản thân và người bên cạnh vậy...
Nhưng mà Phú Sát Dung Âm lại mặt mày trắng bệch, mãnh liệt đứng lên, lúc Ngụy Anh Lạc còn phản ứng không kịp, không biết nàng tức giận hay thế nào, đã sải bước ra khỏi quán trà.
Ngụy Anh Lạc hậu tri hậu giác phát hiện, sau một thoáng hỗn loạn, nàng cũng không kịp nghĩ nhiều, vội vàng đi theo ra ngoài.
Nhìn người nọ cuối cùng thả chậm bước chân, Ngụy Anh Lạc sợ sệt mở miệng:
"Xin lỗi, ta không biết tiên sinh kể chuyện này lại cái gì cũng dám nói như vậy!
Biết nàng để ý, Ngụy Anh Lạc chỉ đành lên tiếng giải thích.
Người hỗn loạn suốt dọc đường kia cuối cùng bình tĩnh hơn một chút. Song lại có chút tự giễu, nếu Phú Sát Dung Âm ngươi không có tâm tư như vậy, sao có thể bởi vì một câu chuyện mà để ý? Nói cho cùng, chỉ tự trách mình, trách mình không đủ kiên trì, rõ ràng không nên, nhưng vẫn động tâm tư với người nọ.
Một đường không nói gì, Ngụy Anh Lạc đi theo Phú Sát Dung Âm vô mục đích dạo bước trên đường, không biết nàng còn muốn tức giận tới khi nào, nhưng cũng không dám nói gì.
"Anh Lạc."
Phú Sát Dung Âm cuối cùng mở miệng, khựng lại, dừng bước.
Đi theo động tác của người nọ, Ngụy Anh Lạc nghiêng người xoay mặt về phía nàng, chờ đợi lời nàng muốn nói.
Nhưng không như bản thân dự liệu, người nọ ngậm miệng không nói, chỉ chìa tay ra ôn nhu vuốt ve trên mặt mình, có chút hồi hộp với động tác của nàng, cứng ngắc không dám lộn xộn. Nhưng ngay một giây sau đó lại cảm thụ được ngón tay đối phương đυ.ng chạm đến vị trí có chút ngứa ngáy vì bị sâu cắn kia...
Không kịp nói ra nghi vấn, đối phương đã thu tay về.
Vẫn còn để bụng đến như vậy sao? Ngay cả lời đều không muốn nói với mình.
"Bổn cung... không có tức giận."
Hở???
"Bổn cung chỉ là nghe hơi mệt chút."
Không vạch trần lời giải thích đầy sơ hở của nàng, chỉ cần người nọ vẫn nguyện ý để tâm đến bản thân, bản thân đã thỏa mãn rồi.
"Ừ. Anh Lạc biết rồi."
Phú Sát Dung Âm làm sao không biết cái cớ kia vụng về đến dường nào, chỉ là mọi người trong lòng đều hiểu rõ, không đề cập đến thì tốt hơn.
"Hai vị chủ tử, vi thần biết ở phía trước có một quán điểm tâm rất đặc sắc, không biết chủ tử có hứng thú đi thử một chút hay không."
Đồ Lý Sâm không biết từ nơi nào chui ra, bất quá không gấp, thấy nương nương gật đầu, nàng cũng sẽ không cự tuyệt.
Đi tới cửa tiệm đó, ông chủ ân cần chào đón Đồ Lý Sâm, xem ra hắn là khách quen nơi này. Trong lòng Ngụy Anh Lạc lại nghĩ, không ngờ đường đường ngự tiền thị vệ lại thích ăn đồ ngọt, song cũng chỉ là lặng lẽ nghĩ trong lòng một chút.
Tìm chỗ ngồi xuống, bởi vì Đồ Lý Sâm tương đối quen thuộc, cho nên để hắn phụ trách gọi đồ. Nghe tiểu nhị báo thực đơn, Ngụy Anh Lạc không ngờ còn có cả rượu nếp mà mình đã lâu không uống, dĩ nhiên không thể bỏ qua, muốn một bình.
Vốn cho rằng người nọ sẽ không đích thân gọi món, nhưng khi nghe ông chủ kia nhắc đến nước dưa hấu, Phú Sát Dung Âm lại cũng mở miệng.
"Có ướp lạnh không?"
"Bẩm phu nhân, tiệm nhỏ không có, nhưng nước dưa hấu nơi này lại không phải là nước dưa hấu thông thường..."
Tiểu nhị kia cố làm ra vẻ huyền bí dừng một chút, không nói hết lời.
"Không bình thường thế nào?"
"Đó là món đắc ý nhất của sư phó làm bánh tiệm chúng..."
"Được rồi, muốn."
Ngụy Anh Lạc trực tiếp cắt đứt hắn, nương nương muốn uống, chỉ cần không phải đồ lạnh nàng đều không ngại.
Phú Sát Dung Âm bất đắc dĩ lắc đầu một cái, người này thật là nóng tính.
Thật vất vả chờ tới, Ngụy Anh Lạc không kịp đợi nếm thử một ngụm rượu nếp hương vị ngọt ngào kia, thật ngon.
Phú Sát Dung Âm cũng rót cho mình một cốc nước dưa hấu, đưa lên mũi ngửi một cái, còn có mùi rượu nhàn nhạt? Thử uống một hớp nhỏ, không chỉ không có vị cay của rượu, lại còn bất ngờ ngon miệng, hương vị ngọt ngào.
Ngụy Anh Lạc nhìn người nọ một ly tiếp một ly uống không ngừng, thầm nghĩ uống ngon như vậy sao? Nhưng mà thôi kệ, dù sao cũng không phải đá, uống nhiều mấy ly cũng không sao. Nghĩ đến đây, cũng chú tâm dùng bánh trái khác trên bàn.
Phú Sát Dung Âm ban đầu chỉ là thèm mùi vị đó, nhưng mà theo thời gian càng uống càng nhiều, trong lòng lại càng thêm sảng khoái không diễn tả được, giống như người bình thường uống rượu vậy, bắt đầu có chút ghiền. Hóa ra nhất túy giải thiên sầu, cũng không phải không có lý. Biết mình không thể tiếp tục uống, nhưng lại như phát dỗi, không tin tửu lượng của mình lại kém như vậy, cuối cùng nhìn thấy đáy bình, ảo não vỗ vỗ đầu bắt đầu choáng váng.
Ngụy Anh Lạc nhìn động tác nhỏ của nàng, nghi ngờ mở miệng hỏi:
"Làm sao vậy?"
"Chỉ là có hơi váng đầu..."
Thấy nàng nhíu mi, không tin xích lại gần, trong hơi thở của đối phương, có một mùi rượu nhàn nhạt bay vào khứu giác.
"???"
Cầm lên bình rỗng trên bàn kia, ngửi một cái, lại ngửi ra mùi rượu. Nộ khí ngập đầu! Người tiệm này ăn gan báo sao? Lại dám để rượu bên trong nước dưa hấu?! Chưa kể, người nọ biết rõ trong này có rượu, vậy mà còn lặng lẽ uống cạn sạch cả bình!!!
Phú Sát Dung Âm thấy người bên cạnh nổi giận đùng đùng nhìn mình, dưới tác dụng của rượu cồn, lại sinh lòng ủy khuất.
"Anh Lạc..."
Ngụy Anh Lạc còn đang tức giận, cố tình không để ý nàng, ngồi lại vị trí cũ quay đầu đi làm bộ không nhìn thấy!
"Anh Lạc..."
Ở bên góc bàn kéo kéo ống tay áo người kia, động tác nhỏ như vậy lại khiến cho Ngụy Anh Lạc chịu quay trở lại.
Buồn cười nhìn nàng bày ra vẻ mặt ủy khuất bởi vì cử động của mình, cảm giác đối phương giờ phút này thật là đáng yêu hết sức. Đối với Phú Sát Dung Âm như vậy, bản thân thật là không có biện pháp nào. Dắt lấy tay nàng, xích lại gần chút.
"Còn tự đi được không?"
"Được."
Ngụy Anh Lạc đến gần, khiến Phú Sát Dung Âm thả lỏng người tựa đầu vào vai nàng, đúng là có chút chóng mặt rồi. Bởi vì động tác của người kia, Ngụy Anh Lạc cảm giác tim mình lại bắt đầu nhảy đập không quy luật.
"Đồ Lý Sâm, tìm ít trà giải rượu tới."
Đồ Lý Sâm tuy rằng nghi ngờ, nhưng vẫn làm theo.
Uống trà, nghỉ ngơi một hồi, cảm giác say mới khá hơn một chút.
"Nương nương, trời sắp tối, trở về rồi hẵng ngủ có được không?"
Không ngờ người nọ tựa vào đầu vai mình liền nhắm mắt, nếu mình không kêu nàng, đoán chừng phải thật ở bên ngoài tìm nhà trọ.
Phú Sát Dung Âm hiện tại chỉ cảm thấy rất mệt, không muốn động đậy, toàn thân mềm nhũn, lại càng không nỡ rời bỏ mùi hương chỉ thuộc về trên người đối phương.
"Mệt mỏi, không muốn động đậy, không muốn trở về."
Hẳn là say rồi, nếu không lời trong lòng cũng sẽ không dễ dàng nói ra khỏi miệng như vậy.
Nghe Phú Sát Dung Âm nói, Ngụy Anh Lạc khó xử, Đồ Lý Sâm bất ngờ mở miệng.
"Nếu không thì để cho nương nương đến Phú Sát phủ đi, vi thần trở về bẩm báo Hoàng thượng một tiếng."
Suy tư chốc lát, Ngụy Anh Lạc cũng chỉ đành gật đầu. Để cho Đồ Lý Sâm đi mướn xe ngựa, gọi dậy người nọ, cùng nhau đến Phú Sát phủ.
┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴
P,s: Good night 🙈