Chương 38: Anh Lạc, trở lại đi.
"Diệp thái y, thế nào rồi?""Bẩm Hoàng thượng, vi thần chẩn mạch cho nương nương, phát hiện nương nương có chút khí hư, mệt nhọc quá độ, nghỉ ngơi chưa đủ, lại cộng thêm hôm nay mắc mưa, hơn nữa bởi vì nhất thời khí huyết công tâm, cho nên mới ho đến hộc máu!"
Diệp thái y chẩn đoán xong, chân mày cũng nhíu chặt, vị nương nương này cũng thật không thương tiếc thân thể, đây không phải là cảm lạnh thông thường, sợ rằng đã biến chứng thành sưng phổi!
"Cái gì!?"
Hoằng Lịch giận dữ, làm sao dính mưa một cái liền hộc máu!!!
"Mệt nhọc quá độ?! Cần đám nô tài các ngươi có tác dụng gì?!"
Hoằng Lịch đem mũi dùi chỉ hướng nô tài quỳ đầy đất, hận không thể đem đầu những người này hái xuống.
San Hô ngược lại không sợ hãi, chỉ là không muốn tranh cãi, biết rõ đoạn thời gian này chủ tử tâm tình không tốt, bản thân lại chưa đủ quan tâm nàng.
"Hoàng thượng, xin bớt giận, hiện tại quan trọng nhất chính là chữa khỏi cho nương nương."
Diệp thái y, cuối cùng để cho Hoằng Lịch tỉnh táo lại.
"Trẫm muốn nàng khỏe mạnh!!!"
"Vi thần nhất định cố hết sức có thể!"
Hoằng Lịch nói xong, trên mặt đổi trở về ôn nhu chỉ Ngụy Anh Lạc mới có, đi về phía mép giường, nhàn nhạt mở miệng:
"Đến Trường Xuân Cung nhìn Hoàng hậu, trẫm không tin những người khác."
"Vi thần dặn dò xong liền đi ngay."
Nói xong, thấy Hoằng Lịch không nhìn nữa, hắn liền lui ra ngoài, ra hiệu cho San Hô đi theo, bảo nàng đến thái y viện hốt thuốc, San Hô nhận lệnh, gật đầu ra khỏi Diên Hy Cung.
Diệp Thiên sĩ vội vàng cõng hòm thuốc cồng kềnh chạy tới Trường Xuân Cung, người ở trong điện không ngăn trở hắn, chỉ mang vẻ mặt không cảm xúc mặc hắn chẩn mạch cho mình.
Diệp Thiên sĩ chẩn ra kết quả trong lòng tấm tắc kinh ngạc, bất đắc dĩ lắc lắc đầu. Tuy rằng bên này không nghiêm trọng lắm, nhưng nguyên nhân phát bệnh của hai người lại giống nhau như đúc.
"Vi thần đề nghị nương nương nghỉ ngơi nhiều, không nên để bản thân quá mệt nhọc."
"Ừm."
Diệp Thiên sĩ thấy nàng không muốn nói thêm gì, dặn dò xong liền dự định lui ra.
"Anh Lạc khá hơn chút nào chưa?"
Người trước cửa sổ mở miệng hỏi hắn, vẫn như cũ nhìn bên ngoài song cửa.
"Bẩm nương nương, Lệnh phi nương nương tương đối nghiêm trọng, cảm lạnh, lại ói máu, sợ là bị sưng phổi."
Hộc máu? Tại sao mình không biết? Hồi tưởng lại buổi chiều, bởi vì quá đau buồn, khiến cho nàng không muốn nhìn xem người bên cạnh, nàng nhớ, lúc người nọ ho khan, mơ hồ ngửi thấy mùi máu tanh, chỉ là mang theo hơi nước mưa, nên bản thân cũng không nghĩ nhiều, nàng lại nghĩ cho mình đến như vậy sao? Sợ mình lo lắng, nên mới nhịn xuống không để cho mình biết sao? Mắt lại có chút ướŧ áŧ, hít một hơi thật sâu, cho lui Diệp Thiên sĩ.
Ban đêm Trường Xuân Cung tỏ ra vô cùng an tĩnh, Trân Châu đẩy cửa vào, cầm một ít thức ăn trong tay đặt lên bàn, cau mày đi về phía người ở trước cửa sổ, không mang theo hy vọng mở miệng nói:
"Nương nương, nô tài làm chút thức ăn, người ít nhiều cũng nên ăn gì đó đi."
Thấy người kia hồi lâu không mở miệng, vốn cho rằng sẽ bị cự tuyệt, Phú Sát Dung Âm lại xoay người khiến cho Trân Châu không thể tưởng tượng nổi, nhìn nàng đi về phía bàn cơm, cảm động đến rơi lệ, vội vàng chạy tới, xới cơm cho người nọ.
Phú Sát Dung Âm không nói câu nào, miệng ăn vào những món ăn kia, mùi vị nhai ra chỉ có cay đắng, lại cố nhịn đem toàn bộ chén cơm nuốt vào.
Rất muốn ói, nhưng mà nàng vẫn cố nén.
Trân Châu ở một bên nhìn khó chịu, vốn dĩ ban đầu hy vọng nương nương có thể ăn nhiều một chút, bây giờ nhìn nàng cố nhịn ói, liền đoạt lấy đũa trong tay nàng.
"Nương nương, nô tài làm không tốt, người đừng ăn nữa."
Thanh âm nghẹn ngào lộn xộn đem bàn thức ăn dọn đi xuống.
Phú Sát Dung Âm lại giống như không cảm giác được động tác của Trân Châu, sững sờ ngồi ở trước bàn không nhúc nhích.
Tiểu Toàn Tử luôn tránh ở bên ngoài không nhìn nổi, vọt vào quỳ xuống bên cạnh người kia.
"Chủ tử, xin người phấn chấn lên!"
Thanh âm đúng mực trừ quan tâm ra không còn xen lẫn gì khác, Phú Sát Dung Âm định thần lại, nhìn về phía Tiểu Toàn Tử.
"Theo bổn cung đi Diên Hy Cung."
Nhàn nhạt một câu, lại để Tiểu Toàn Tử vui mừng ra mặt. Vội vàng từ dưới đất bò dậy, đỡ nàng, cùng nhau ra khỏi Trường Xuân Cung.
Diên Hy Cung.
Ánh nến trong tẩm điện vẫn sáng, có vài cung nữ quỳ ngoài cửa, an tĩnh dị thường.
Đi qua bên cạnh những cung nữ kia, vào bên trong điện, Phú Sát Dung Âm liền thấy Hoằng Lịch vẻ mặt lo lắng, dưới ánh nến chiếu vàng càng tỏ ra tiều tụy.
"Hoàng thượng."
Nghe tiếng, Hoằng Lịch xoay đầu lại.
"Hoàng hậu, đã khỏe hơn chưa?"
"Thần thϊếp vô ngại, ngược lại là Hoàng thượng, vẫn nên trở về nghỉ ngơi trước đi, nơi này giao cho thần thϊếp là được."
Đến gần mép giường, mặt hơi có vẻ lo âu nhìn Hoằng Lịch.
Hoằng Lịch thấy sắc trời đã tối, tuy không yên tâm, nhưng nếu Hoàng hậu đã tới, hắn liền có thể yên tâm trở về, vua một nước bất kể thế nào cũng phải lấy quốc sự làm trọng. Gật đầu một cái, đứng lên, coi như đồng ý.
"Vậy thì khổ cực Hoàng hậu rồi."
Phú Sát Dung Âm gật đầu một cái, đưa mắt nhìn hắn rời khỏi.
Chờ bóng dáng Hoằng Lịch hòa vào bóng tối, Phú Sát Dung Âm mới quay đầu, nhìn về phía người trên giường vẫn như cũ hôn mê bất tỉnh.
"Tiểu Toàn Tử."
"Nô tài ở."
"Ra ngoài trông nom."
"Vâng."
Đem tấm chăn vốn cũng không bị người nọ đá văng sửa lại một chút, đưa tay vào trong nắm chặt bàn tay ấm áp của nàng, cảm thụ nhiệt độ cơ thể đối phương. Tại sao mình lại để cho nàng một mình chịu đựng nhiều như vậy?
"Anh Lạc, tỉnh lại có được không, bổn cung sẽ không đuổi ngươi đi nữa."
Khó chịu cúi đầu xuống, lời nói trong lòng chưa bao giờ nhắc tới cùng ai, giờ phút này lại rõ nét xuất hiện trong đầu.
Phải, bản thân chưa bao giờ nỡ đuổi nàng rời khỏi, bản thân vô cùng hy vọng nàng sẽ luôn một mực ở bên mình, vô cùng mong muốn đáp lại nàng... Nhưng mà gông xiềng kia bó buộc thật chặt, cho nên ta chỉ có thể đem ngươi đẩy ra. Mỗi khi nhìn thấy người khác cùng ngươi cười, được ngươi quan tâm, ngươi không biết, không biết ta ghen tị đến thế nào đâu, ta luôn không nhịn được muốn kéo ngươi trở về, nhưng mà, ta không có, xin lỗi, ta không làm được!
Trở lại đi có được không? Chúng ta trở lại trước kia, trở lại những này trước kia ở Trường Xuân Cung. Ta nhớ bộ dạng ngươi ngây ngốc gọi ta, nhớ vẻ ủy khuất của ngươi khi bị ta trách cứ, nhớ ngươi thi thoảng chọc ta vui vẻ, nhớ ngươi không lúc nào không ở bên ta...
"Anh Lạc..."
Hồi tưởng đến nước này, không nhịn được lại một lần nữa gọi ra cái tên dưới đáy lòng.
Ngụy Anh Lạc khó khăn mở mắt ra, có chút không dám tin người nọ sẽ xuất hiện ở đây, nghĩ muốn xác nhận đó không phải là mộng, đưa tay trái ra sờ lên gương mặt cúi thấp kia.
Bị động tác của Ngụy Anh Lạc làm bừng tỉnh, Phú Sát Dung Âm vội vàng ngẩng đầu. Anh Lạc của nàng, cuối cùng cũng tỉnh rồi!
"Nương nương?"
Phổi như cũ nóng rát khó chịu, chỉ đơn giản hai chữ, đã khiến cho nàng không nhịn được ho khan.
"Đừng nói chuyện!"
Luống cuống vỗ nhẹ lên ngực nàng, hơi có vẻ tức giận nhìn.
Ngụy Anh Lạc thật vất vả thở bình thường lại, gò má bởi vì ho khan mà nổi lên đỏ ửng, hướng về phía người nọ ngoan ngoãn gật đầu một cái.
"Về sau, không được cậy mạnh như vậy, ta sẽ lo lắng."
Lời của Phú Sát Dung Âm, khiến nước mắt Ngụy Anh Lạc cuối cùng không nhịn được trào ra, theo gò má bên phải tuột xuống.
"Đừng khóc."
Bị đối phương lây nhiễm, Phú Sát Dung Âm càng bứt rứt. Ôn nhu lau nước mắt cho nàng, hơi nghiêng người, không muốn để nàng nhìn thấy quá nhiều tâm tình của mình.
Một cái tay lại đột nhiên chạm vào mặt, làm cho nàng bất giác chuyển hướng gương mặt còn chưa xử lý xong lệ bên khóe mắt về phía Ngụy Anh Lạc. Nhìn nụ cười có chút tái nhợt của đối phương, Phú Sát Dung Âm mặc cho nước mắt rơi xuống lòng bàn tay người kia.
Nóng hổi, chạm đau cõi lòng Ngụy Anh Lạc, chỉ là nàng vẫn muốn người nọ mỉm cười, nàng hy vọng thấy nương nương vui vẻ, mà không phải khiến người buồn bã vì mình sinh bệnh.
Đọc hiểu tâm tư đối phương, Phú Sát Dung Âm hơi chớp mắt, hy vọng cắt đứt những giọt nước mắt kia.
"Anh Lạc, trở lại đi."
Anh Lạc, trở lại đi...
Nỗ lực duy trì mỉm cười của Ngụy Anh Lạc cuối cùng tiêu tán, nước mắt thật vất vả ngừng lại một lần nữa chảy xuống, lần này là nước mắt kích động.
Nương nương nàng, cuối cùng chịu để cho mình trở về; nương nương nàng, cuối cùng không vướng mắc với mình nữa; nương nương nàng, vẫn quan tâm mình!
"Ừ!"
Thiên ngôn vạn ngữ cũng không cách nào diễn tả hạnh phúc trong nội tâm giờ phút này, dùng sức gật đầu một cái.
Những người yêu nhau, bao giờ cũng thần giao cách cảm như vậy.
Bên trong nội điện trở nên an tĩnh, giờ phút này vô thanh thắng hữu thanh, hãy để cho bản thân phóng túng một lần đi, nhắm mắt, ở bên khóe miệng đối phương lưu lại nụ hôn nhàn nhạt.
Được người nọ chủ động hôn, nước mắt vốn đã không thu lại được, lúc này như vỡ đê chảy ùa ra...
┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴