Chương 37: Bi ai cực hạn tâm cũng chết
Từ Lệ Cảnh Hiên trở về, có lẽ bởi vì Trầm Bích không có gì đáng ngại nên Ngụy Anh Lạc an tâm ngủ được một giấc, sau khi nghỉ trưa đẩy cửa ra ngoài, bên ngoài mưa nhỏ tí tách rơi xuống, ý định ra sân hóng gió bị cắt đứt tại đây.Trời đã vào tháng năm, sao còn mưa nhiều như vậy? Phiền muộn đứng dưới mái hiên, có hơi nhàn rỗi không chuyện gì làm.
"Chủ tử, nô tài theo Trân Châu tỷ tỷ học vài loại điểm tâm nhỏ, ngài muốn thử một chút không?"
San Hô thấy tâm tình nàng không tính là tệ lắm, dò xét mở miệng hỏi.
Buổi trưa Ngụy Anh Lạc vốn dĩ chưa ăn được bao nhiêu đã ngủ, nên cũng không cự tuyệt, gật đầu một cái, cho San Hô mang lên.
"Chủ tử, bánh ngọt này nô tài cũng là lần đầu tiên làm, không biết có hợp khẩu vị ngài hay không."
Được phép, San Hô tới phòng bếp lấy bánh đã sớm chuẩn bị xong, có chút ngại ngùng mở miệng.
"Không sao, bổn cung thích ăn ngọt."
Ý tứ chính là chỉ cần ngọt, nàng sẽ không cảm thấy khó ăn. San Hô lúng túng cầm cái đĩa trong tay để lên bàn.
"Xem ra cũng không tệ..."
Nói xong cầm lên một khối, cắn một miếng nho nhỏ.
Mùi thơm dịu nhẹ xông vào mũi, khiến cho người vốn dĩ tâm tình đang tốt lại chậm rãi thả bánh trong tay vào đĩa, chẳng hiểu sao rơi vào trầm tư.
San Hô thấy vậy, trong lòng cuống cuồng, chẳng lẽ không hợp khẩu vị của chủ tử...
"Chủ tử, ăn không... ăn không ngon sao?"
Người nọ hoàn hồn, an ủi cười với San Hô.
"Không phải."
Nói xong, mới một lần nữa cầm lên bánh kia, thờ ơ ăn.
San Hô rốt cục thở phào nhẹ nhõm,
"Chủ tử, ngài từ từ dùng, nô tài đi xem xem có cần dựng lều che cho hoa trong viện hay không."
Ngụy Anh Lạc hướng về phía San Hô gật đầu một cái, San Hô mới lui xuống.
"Trân Châu dạy sao?"
Trong lòng suy nghĩ, lại từ trong đĩa cầm lên một khối bánh bỏ vào trong miệng.
"Lệnh phi nương nương, nô tài Lý Ngọc."
Cửa đột nhiên truyền tới thanh âm, Ngụy Anh Lạc hoàn hồn, thầm nghĩ bên ngoài còn đang mưa, Lý Ngọc sao lại tới lúc này.
"Tiến vào."
"Nô tài bái kiến Lệnh phi nương nương."
"Được rồi, nói đi, chuyện gì?"
Nhìn Lý Ngọc dáng vẻ chật vật, không biết là chuyện gì mà sốt ruột đến tìm mình như vậy.
"Bẩm nương nương, Hoàng thượng sai nô tài truyền lời..."
"Hm?"
"Hoàng thượng bảo ngài đến Trường Xuân Cung..."
Ngụy Anh Lạc càng nghi hoặc, đang êm đẹp sao đột nhiên bảo mình đi Trường Xuân Cung?
"Tại sao?"
"Nương nương, ngài, ngài đừng hỏi... Nô tài không dám nói."
Nhìn Lý Ngọc nói chuyện ấp a ấp úng, biểu tình trên mặt Ngụy Anh Lạc càng thêm ngưng trọng. Không phải không lo lắng người nọ, chỉ là sợ đối phương không muốn gặp mình...
Đứng dậy đi tới cửa, nhưng chợt nghĩ ra điều gì, dừng bước.
"Lý Ngọc, tại sao Hoàng thượng không tự mình đi?"
"Bẩm nương nương, Hoàng thượng hôm nay đã sớm đi, không có tác dụng!"
Chuyện có vẻ nghiêm trọng, khiến Ngụy Anh Lạc quên mất ngoài trời còn đang mưa, cũng không tiếp tục để tâm xem người nọ có nguyện ý gặp mình hay không nữa, vọt vào trong mưa, chạy đến Trường Xuân Cung.
"Trân Châu, Tiểu Toàn Tử!"
Thở hồng hộc đứng trong sân, nhìn hai người đứng dưới mái hiên, mở miệng gọi bọn họ.
"Nương nương, ngài cuối cùng cũng tới rồi."
Trân Châu cùng Tiểu Toàn Tử nhìn người tới, cuối cùng không nhịn được, tròng mắt ngậm lệ đi đến bên cạnh nàng.
"Nương nương nàng làm sao vậy?! Người đâu?!"
Nhìn hai người khóc rưng rức, Ngụy Anh Lạc càng thêm cuống cuồng.
"Nương nương không sao, là Phó Hằng thiếu gia hắn..."
Ầm!
Tựa như có thứ gì rơi xuống trong thân thể, Phó Hằng không phải ở chiến trường sao? Tại sao bọn họ đột nhiên nhắc tới hắn?
"Phó Hằng thiếu gia hắn... Hắn chết trận... ở..."
"Im miệng!"
Không muốn nghe bọn họ nói nữa, đùa gì thế, chết trận? Làm sao có thể? Hắn bảo mình chờ hắn trở lại kia mà, hắn sẽ không nuốt lời. Đúng, nhất định là bọn họ lừa mình, nhất định thế.
"Chủ tử! Ngài bình tĩnh một chút!"
Tiểu Toàn Tử không nhìn nổi, người trong phòng đã sắp điên rồi, ngoài này sao cũng mất lý trí theo như vậy?!
"Tiểu Toàn Tử... Ngươi gạt ta có phải không?!"
Mặc cho nước mưa vỗ lên gương mặt tràn đầy nước mắt, nhưng lại làm sao cũng không rửa sạch được dòng lệ liên miên không dứt!
"Chủ tử, cầu xin ngài đừng như vậy, nương nương cần ngài..."
Chân tướng không cách nào kháng cự, khiến cho người vốn đã thương tích đầy mình cuối cùng không chịu nổi ngồi xổm xuống ôm lấy thân thể khóc nức nở, tiếng mưa rơi cũng không cách nào che giấu bi thống!
Trân Châu cùng Tiểu Toàn Tử cũng như đã nhịn đến cực hạn, đồng loạt quỳ xuống hai bên người nọ, mặc nước mưa vô tình đập vào.
Thời gian, từng giây từng phút trôi qua, người kia không biết bản thân đã ngồi bao lâu, lúc ngẩng đầu, trong ánh mắt trừ lạnh lùng cùng kiên cường, không tìm ra một tia đáng thương nào nữa.
Người hai bên cảm nhận được động tác của người bên cạnh, cũng chậm rãi nhìn về phía nàng, nhìn nàng từng bước một đi vào trong tẩm điện.
Nếu không phải áo quần ướt đẫm, bất kể là ai cũng sẽ không hoài nghi tâm tình nàng biểu lộ lúc này.
Giương mắt nhìn lên, trong nội điện một mảnh hỗn độn, có chút hiểu được ý của Lý Ngọc, từ từ đi về phía người hai mắt vô thần kia, chìa ra tay vẫn còn lấm tấm nước, muốn đυ.ng vào, lại sợ sệt rụt về.
"Nương nương, Anh Lạc, trở lại rồi."
Vừa mở miệng, liền có chút hối hận, giọng mũi nồng nặc kia, đang tiết lộ tâm tình của mình.
Đúng như dự kiến, không được đối phương đáp lại.
"Nương nương..."
"Ra ngoài!"
Thanh âm của người nọ khiến Ngụy Anh Lạc run lên trong lòng, phải đau đớn bao nhiêu mới có thể khiến một người ôn nhu như vậy nói ra được ngữ điệu phẫn nộ đến thế? Thương tiếc đi tới trước mặt nàng, Phú Sát Dung Âm lại nghiêng đầu đi, xem người vừa đến như không nhìn thấy.
Rầm!
Ngụy Anh Lạc mãnh liệt quỳ xuống trước mặt người nọ, thân tâm đều đã tê dại, căn bản không có cảm giác đau đớn.
"Nương nương, Anh Lạc bồi ngài."
Biết rằng lời an ủi gì cũng đều vô dụng, Ngụy Anh Lạc chỉ có thể khổ sở quỳ xuống bên cạnh nàng, cảm thụ thương tổn cùng nỗi đau của người đó.
"Bổn cung không cần, ngươi đi đi."
Phú Sát Dung Âm nhàn nhạt mở miệng, tựa như tức giận ban nãy chỉ là ảo giác của Ngụy Anh Lạc, bi ai cực hạn tâm cũng chết, chính là bộ dáng như vậy sao?
Lòng đau đớn như bị xé tan, nước mắt ở nơi không người nhìn thấy, từng giọt từng giọt nhỏ xuống đất, hòa vào nước mưa trên y phục kia, để cho người không phân rõ đến tột cùng là nước mưa hay nước mắt.
"Khụ khụ ~~ khụ ~~ "
Cổ họng ngứa ngáy, biết rõ không đúng lúc, lại không nhịn được ho khan, khó chịu một tay chống đất, nghĩ muốn giảm bớt cảm giác đau xót không ngừng kéo dài bên trong thanh quản, ho khan liên tục không dứt càng lúc càng ác liệt, mùi vị tanh ngọt từ cổ họng truyền tới, một ngụm máu tươi theo cùng tiếng ho từ trong miệng phun ra! Hoảng hốt ngẩng đầu, vẫn còn may, nàng không nhìn mình. Từ tay áo rút khăn ra, lau sạch vết máu kia, chầm chậm hòa hoãn cảm giác đau rát nóng bỏng, mới dám ngẩng đầu nhìn về phía Phú Sát Dung Âm.
"Nương nương... Anh Lạc về sau sẽ không chọc người tức giận nữa, Anh Lạc bảo đảm, bảo đảm sẽ không lại có tâm tư không nên có với nương nương nữa, chỉ hy vọng nương nương cho Anh Lạc lưu lại, Anh Lạc chỉ cần, chỉ cần có thể ở bên cạnh nương nương, chăm sóc nương nương, Anh Lạc đã thỏa mãn rồi!"
Chăm chú nhìn đối phương, những lời kia đều là phát ra từ phế phủ, nàng hiện tại thật sự, thật sự cái gì cũng không cầu, nàng chỉ cần người này khỏe mạnh sống tốt, đừng nói bảo bản thân buông tha ái ý trong lòng, dù là bảo nàng đi chết, nàng cũng nguyện ý.
Người vẫn không có động tác kia, cuối cùng chậm rãi xoay lại. Khi người đang quỳ nhìn rõ nước mắt trên mặt đối phương, tim như rơi vỡ nát đầy đất.
Giây phút nghe được tin tức, Phú Sát Dung Âm cảm giác bốn phía đều tối đen, cái gì cũng không nhìn thấy, mờ đυ.c hỗn độn khiến cho nàng sợ hãi, làm cho nàng mất đi lý trí, đánh đổ tất cả mọi thứ trong phòng, nhưng không cách nào giải phóng mình khỏi cõi u tối kia. Một người, khi đau lòng đến mức độ cao nhất, ngược lại biến thành tê dại. Cho nên, không có bất kỳ động tác gì, không có bất cứ ngôn ngữ gì.
Nhìn thấy Ngụy Anh Lạc đến gần mình, nhịp tim mới tựa như khôi phục, đau đớn kia cũng lại theo tới. Nàng oán người đó tại sao phải tới đánh thức mình, để cho bản thân ngủ say trong bóng đêm kia không tốt sao? Tại sao nhất định phải khiến cho mình đau đến không muốn sống?
Nhưng mà, một tiếng lại một tiếng ho khan, để cho nàng không thể không để ý, cố nén ý muốn xoay người nhìn lại, cứng rắn xem nhẹ bóng hình yếu ớt sau lưng đến cuối cùng.
Nàng nói, "Anh Lạc bảo đảm, bảo đảm sẽ không lại có tâm tư không nên có với nương nương nữa", kết quả như vậy không phải bản thân mong đợi đã lâu sao? Nhưng mà, tại sao? Tại sao nội tâm vốn nên tĩnh mịch, lại bởi vì thứ mình mong đợi mà đau đến không thở được? Đau đến mức không nhịn được xoay lại nhìn về phía người kia?
"Nương nương, cầu xin người, tha thứ cho Anh Lạc, Anh Lạc cầu xin người!"
Thỉnh cầu một cách thống khổ như vậy, khiến cho nước mắt của Phú Sát Dung Âm như hạt châu đứt tuyến, không ngừng trào ra ngoài. Cuối cùng không nhịn được ôm lấy nàng.
Ngụy Anh Lạc ôm lại đối phương, lưu luyến hấp thụ nhiệt độ trên người nàng, song ngay khoảnh khắc nhận được tha thứ, lại mềm nhũn té xỉu trong lòng người nọ.
"Anh Lạc...!!!"
┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴