Tô Tịnh Hảo hài lòng lắc nhẹ bình sứ trắng trong tay. Ngọc Hồ đứng bên cạnh thấy chủ tử chốc chốc lại cười một tiếng liền không nhịn được mà hỏi: "Nương nương… đây rốt cuộc là thứ gì vậy? Người đã nhìn nó và cười suốt một canh giờ rồi."
"Ngọc Hồ ngốc." Tô Tịnh Hảo mắng. "Đây là bảo bối bổn cung vừa nghiên cứu được. Trân quý nhất thế gian."
"Bảo bối…" Ngọc Hồ mờ mịt nhìn khuôn mặt không giấu nổi sự vui sướиɠ của nương nương, đột nhiên cảm thấy vô cùng bất an. "Nương nương… lát nữa là yến tiệc của Thái hậu… người…"
"Ngươi nghĩ linh tinh gì vậy?". Tô Tịnh Hảo hơi nhíu mày. "Chẳng lẽ… ngươi nghi ngờ bổn cung rắp tâm hại Thái hậu?".
"Nương nương, nô tì không dám." Ngọc Hồ vội vàng quỳ xuống dập đầu liên tục.
"Bỏ đi." Tô Tịnh Hảo phẩy tay. "Bổn cung với Thái hậu theo lí mà nói chính là mẹ chồng nàng dâu. Còn về tình… Thái hậu từ trước tới giờ đối với bổn cung không thù không oán. Bổn cung cũng đâu phải hạng người thiếu lễ nghĩa. Ngươi đừng có thần hồn nát thần tính bôi nhọ danh dự của bổn cung."
"Nương nương thứ tội…" Ngọc Hồ sợ đến tái mặt. Thầm nghĩ mình đúng là hồ đồ quá mức rồi.
"Đứng dậy đi." Tô Tịnh Hảo có chút tùy ý nói. "Trường Xuân cung dạo này thế nào? Có tin tức gì mới không?"
Ngọc Hồ đứng dậy khom người đáp: "Hồi nương nương, hôm qua Cao Quý phi lại khi dễ Hoàng hậu nương nương. Nô tì nghe nói Cao Quý phi còn mỉa mai Hoàng hậu nương nương không sinh được đích tử…"
"Đáng chết." Tô Tịnh Hảo nghiến răng siết chặt khăn tay.
Cao Ninh Hinh từ trước tới giờ đều dựa vào gia thế của Cao gia mà ngang tàn hống hách. Song cũng tại Dung Âm của nàng cứ hết lần này tới lần khác nhắm mắt bỏ qua. Bởi vậy ả mới ngày càng quá đáng không coi ai ra gì.
"Đi."
"Nương nương… đi đâu cơ?".
"Đi Trữ Tú cung đòi công đạo." Tô Tịnh Hảo mang theo một bụng oán hận muốn tìm Cao Ninh Hinh hỏi cho ra lẽ.
"Nương nương… không nên." Ngọc Hồ ngẩng đầu nhìn nàng. "Mặc dù trong cung ai cũng biết người hết lòng tận tụy với Hoàng hậu nương nương. Thế nhưng người có bao giờ nghĩ xem Hoàng hậu nương nương có để người vào trong mắt không?".
"Bổn cung không cần biết Hoàng hậu nương nương coi bổn cung là loại người gì. Bổn cung tình nguyện làm tất cả mọi chuyện lớn nhỏ vì nàng."
Ngọc Hồ bị phản ứng dữ dội của chủ tử làm cho kinh ngạc.
"Nương nương…"
"Nhàn phi nương nương đến."
Tiếng nói của tiểu thái giám bên ngoài cắt đứt câu chuyện của chủ tớ hai người.
Nhàn phi một thân y phục trắng thêu họa tiết xanh lục bước vào. Tô Tịnh Hảo điều chỉnh lại nét mặt, yểu điệu mỉm cười: "Ngọn gió nào đưa Nhàn phi tỷ tỷ đến Chung Túy cung?".
"Muội muội đừng đùa nữa." Na Lạp Thục Thận ngồi xuống ghế. Cung nhân lập tức rót trà đem tới cho nàng. "Muội muội thừa biết bổn cung sẽ tới đây cùng muội muội tới Từ Ninh cung mà."
"Vì sao Nhàn phi tỷ tỷ lại có nhã hứng đi với thần thϊếp?".
"Vì chúng ta cùng hội cùng thuyền." Nhàn phi thâm sâu cầm tách trà lên nhấp một ngụm. Dáng vẻ thực đoan trang, nhưng cũng thực khiến người ta cảm thấy có mùi nguy hiểm.
"Ngọc Hồ, ngươi lui ra ngoài đi." Tô Tịnh Hảo thấy Nhàn phi bước vào đây một mình, thầm phỏng đoán có lẽ nô tì Trân Nhi đã đứng ở ngoài. Bởi vậy nàng liền lên tiếng lệnh cho Ngọc Hồ.
"Vâng." Ngọc Hồ hành lễ một cái rồi nhanh nhẹn rời khỏi.
Tô Tịnh Hảo nhìn nô tì của mình khuất bóng mới cầm tách trà lên thổi một hơi. Nhưng nàng không hề uống…
"Tỷ tỷ, chúng ta quen nhau đã lâu. Thỉnh tỷ tỷ đừng vòng vo. Hãy trực tiếp nói thẳng với thần thϊếp là được rồi."
"Bổn cung biết muội muội vừa chế được một loại dược tương đối đặc biệt." Nhàn phi hơi nâng khóe miệng đáp.
Tô Tịnh Hảo thầm chột dạ, song vẫn giả ma giả quỷ trả lời: "Tỷ tỷ nói như vậy là có ý gì? Thần thϊếp nào có loại dược đặc biệt như lời tỷ nói cơ chứ?".
Nhàn phi hơi nhướn mày, mà Tô Tịnh Hảo càng nhìn càng không hiểu cái nhướn mày này của nàng rốt cuộc có ý gì.
"Muội muội, chi bằng chúng ta hãy hợp tác… Một chiêu đẩy lùi Cao Quý phi đi."
Tô Tịnh Hảo có chút kinh ngạc hỏi: "Vì sao tỷ tỷ lại muốn hợp tác với thần thϊếp?".
"Vậy muội muội nghĩ với thế lực của chúng ta hiện tại có thể tranh Hoàng hậu với Cao Quý phi sao?".
"Khụ…". Tô Tịnh Hảo bị nước trà làm cho sặc. Nàng cả kinh trong lòng.
Không thể nào, tại sao đến cả Nhàn phi cũng nhận ra nàng có tình cảm với Dung Âm? (Nó ghi trên mặt rồi kia kìa =))))) )
Tô Tịnh Hảo cố nghĩ thêm một chút, sau đó liền thiếu chút nữa là nhảy dựng lên.
Nhàn phi cũng muốn tham gia vào cuộc đấu đá tranh Hoàng hậu này ư?
Thế mà bấy lâu nay nàng còn tưởng Huy Phát Na Lạp thị nhất kiến chung tình với Hoàng thượng cơ chứ?
"Muội muội không cần phải bất ngờ như vậy." Na Lạp Thục Thận vẫn thủy chung không xa không gần mỉm cười. "Muội muội nghĩ xem, nếu chúng ta đẩy lùi được Cao Quý phi…"
"Gượm đã." Tô Tịnh Hảo trừng mắt. "Nhàn phi tỷ tỷ, thỉnh tỷ tỷ quay về Thừa Càn cung. Lần hợp tác này… thần thϊếp không thể đồng ý."
Đương nhiên có đánh chết nàng cũng không đồng ý. Nàng đâu có dại. Na Lạp Thục Thận ngồi trước mặt nàng là ai cơ chứ?
Thử nghĩ mà xem, hiện tại nàng ta lợi dụng nàng để lật đổ Cao Quý phi. Vậy sau khi thành công lật đổ Cao Quý phi… không phải sẽ đến lượt nàng sao?
"Muội muội chắc chứ?". Na Lạp Thục Thận nhàn nhạt hỏi.
"Thần thϊếp quyết không thay đổi chủ ý. Nhàn phi nương nương không cần tốn thời gian vào thần thϊếp." Tô Tịnh Hảo đứng dậy. "Cũng không còn sớm nữa. Thần thϊếp xin phép tới Trường Xuân cung. Nhàn phi tỷ tỷ hiểu đạo lí như vậy… thiết nghĩ hãy rộng lượng nhường cho thần thϊếp lần này."
Na Lạp Thục Thận. Hoàng thượng ta có thể nhượng cho ngươi. Còn Hoàng hậu nương nương… ta dù có đổ máu cũng phải dành cho bằng được.
Quyết tâm! Quyết tâm!
***
"Thuần phi muội muội thật có lòng quá."
Phú Sát Dung Âm vừa khoác tay Tô Tịnh Hảo vừa ôn nhu cười.
"Nếu Hoàng hậu nương nương không chê thì mỗi lần Thái hậu tổ chức tiệc, thần thϊếp đều sẽ đến sớm đi cùng người."
"Muội muội có lòng như vậy, bổn cung đương nhiên không chê rồi."
Tô Tịnh Hảo nhìn nụ cười của Dung Âm, toàn thân lập tức trở nên mềm nhũn. Dung Âm… tỷ đừng xinh đẹp động lòng người như vậy được không?
***
Tô Tịnh Hảo hết nhìn về phía Cao Ninh Hinh lại nhìn về phía Na Lạp Thục Thận. Tình địch. Tình địch ở khắp mọi nơi…
Có lẽ người vô tư vô lo nhất ở đây chính là Thái hậu. Nhìn xem, nhìn người ung dung uống trà ăn bánh kìa. Nào có để ý tới các nàng dâu hiền của mình đang chuẩn bị giương cung bạt kiếm tranh chấp Phú Sát Dung Âm – đương kim Hoàng hậu Đại Thanh đâu…
Phú Sát Dung Âm từ lúc gặp Thuần phi đến giờ đều cảm thấy không khí có gì đó rất cổ quái. Nhưng cổ quái ở điểm nào thì nàng không thể đoán được.
Tô Tịnh Hảo nắm chặt lọ sứ trắng trong lòng bàn tay. Sau đó nàng đứng dậy bước về phía Dung Âm, vờ như không cẩn thận va vào chung trà của Dung Âm khiến nó đổ xuống đất.
"Hoàng hậu nương nương thứ lỗi. Thần thϊếp nhất thời muốn kính rượu người… cho nên…". Tô Tịnh Hảo nhanh chóng đổ thuốc bột vào lòng bàn tay. Sau đó lập tức quỳ xuống, dùng ánh mắt vô tội nhìn Phú Sát Dung Âm.
"Bổn cung không sao. Muội muội mau đứng dậy đi."
"Nương nương, người không sao thật chứ? Vẫn là thần thϊếp sơ suất… Người để thần thϊếp kiểm tra một lượt nữa xem."
Tô Tịnh Hảo nhanh như gió tiến tới làm bộ kiểm tra tỉ mỉ cho Phú Sát Dung Âm. Song thực ra đang nhân cơ hội mà bôi 'thần dược' của mình lên y phục nàng.
Xin lỗi Dung Âm, ta bất quá cũng vì yêu tỷ cho nên mới làm ra cách hèn mọn này…
***
Chừng nửa canh giờ sau. Dung Âm toàn thân đều cảm thấy bức bách khó chịu. Hơn nữa nàng còn ngửi thấy mùi hương lạ…
Mùi hương này thực giống trên người Thuần phi.
Phú Sát Dung Âm khϊếp đảm hướng mắt về phía Tô Tịnh Hảo. Ánh mắt như cầu nàng hãy nói ra sự thật. Song Tô Tịnh Hảo lại vờ như không thấy, chỉ cúi đầu uống hết chung trà trong tay.
"Nương nương, người sao thế? Người cảm thấy khó chịu chỗ nào?". Nhĩ Tình đứng bên cạnh thấy sắc mặt không tốt của nàng liền khom người hỏi.
"Bổn cung…" Phú Sát Dung Âm toàn thân khô nóng, giống như có ngọn lửa thiêu đốt vậy…
Nàng biết cái mùi hương kia không đơn giản chỉ là mùi hương của Thuần phi.
Nàng bị người ta hạ xuân dược rồi…
"Thái hậu nương nương, thần thϊếp cảm thấy không khỏe… Thần thϊếp xin phép cáo lui."
Phú Sát Dung Âm tiến về phía trước hành lễ với Thái hậu. Sau đó cố gắng giữ bình tĩnh mà rời khỏi Từ Ninh cung.
Khi lướt qua Tô Tịnh Hảo… nàng cảm thấy nàng ta đang khẽ mỉm cười.
***
"Anh Lạc, mang nước lạnh tới đây. Bổn cung muốn đi tắm."
Vừa về tới Trường Xuân cung, Phú Sát Dung Âm cố gắng trấn an bản thân bằng cách ghim chặt móng tay vào da thịt.
Nàng thực sắp không chịu nổi nữa rồi…
"Nương nương… Người sao đột nhiên lại muốn tắm nước lạnh? Không được, để nô tì đi lấy nước nóng cho người." Ngụy Anh Lạc lo cho sức khỏe của nương nương. Tuyệt nhiên không để nương nương tắm nước lạnh.
"Bổn cung nói nước lạnh là nước lạnh." Phú Sát Dung Âm bởi vì cơ thể mỗi lúc một nóng mà mất bình tĩnh gắt lên.
Ngụy Anh Lạc nhìn nàng, định nói gì đó thì Tô Tịnh Hảo đã từ ngoài bước vào.
"Ngươi lui ra ngoài đi. Bổn cung sẽ chăm sóc Hoàng hậu."
Phú Sát Dung Âm muốn lên tiếng bảo Anh Lạc đừng đi. Thế nhưng cổ họng nàng vô cùng khô khốc.
Không, nàng không thể để du͙© vọиɠ nhấn chìm như vậy được. Một đời Phú Sát Dung Âm của nàng không thể cứ như vậy mà bị hủy hoại.
Ngụy Anh Lạc cũng không nghi ngờ gì mà gật đầu một cái. Đợi Ngụy Anh Lạc đi khuất, Tô Tịnh Hảo mới lại gần nàng.
"Dung nhi…"
"Cút… cút ngay…" Phú Sát Dung Âm gằn lên từng tiếng. Nàng có chết cũng không thể ngờ muội muội thường ngày đối tốt với nàng lại một cước đẩy nàng tới hoàn cảnh này.
"Dung nhi… Nàng hận ta cũng được… nhưng ta đã thề kể cả khi phải xuống địa ngục, ta vẫn sẽ yêu nàng. Ta nguyện làm những việc hèn hạ để có được nàng…"
Từng câu từng chữ nói ra giống như đang cứa vào tim Dung Âm. Thuần phi điên rồi, nàng ta điên rồi…
"Ngươi… tốt nhất vứt bỏ cái ý niệm hoang đường đó đi. Ngươi có thể hồ nháo một mình. Nhưng bổn cung không thể hồ nháo với ngươi."
Phú Sát Dung Âm bấu chặt tay ghế, chỉ hận không thể bóp nát nó ra.
Cơ thể của nàng bắt đầu không an phận. Nàng muốn…
Phú Sát Dung Âm tự kinh tởm chính bản thân mình.
"Nàng đừng tự để mình chật vật như vậy…" Tô Tịnh Hảo vừa nói vừa chậm rãi tiến lại gần.
"Đừng đến đây… Cút ngay…" Phú Sát Dung Âm đến phút cuối vẫn cắn răng giữ chút ý chí cuối cùng. Không được, đây là loại tình cảm hoang đường…
Nàng thân là một Hoàng hậu, còn là một nữ nhi. Thế mà giờ lại cùng một phi tần làm chuyện trái với đạo lí. Thử hỏi chuyện này truyền ra ngoài thì phải làm sao?
Tô Tịnh Hảo đương nhiên sẽ không để những lời cảnh cáo như mèo kêu này của nàng vào trong tai. Tô Tịnh Hảo nhanh chóng tiến tới, bàn tay nhẹ nhàng chạm lên khuôn mặt nàng. Tựa hồ sợ rằng nếu chẳng may dùng sức một chút, khuôn mặt này sẽ bị thương mất.
"Đừng… đừng chạm vào ta…" Phú Sát Dung Âm không còn tự chủ được mà thốt ra từ 'ta'. Nàng không muốn… không muốn làm những chuyện như thế này.
"Dung nhi…" Tô Tịnh Hảo cởi dần lớp cung bào bên ngoài của nàng, thì thầm nói. "Thả lỏng ra… Dù cho sau này nàng có hận ta, nhưng ta quyết không hối hận vì quyết định hôm nay của mình…"
Tô Tịnh Hảo dứt lời liền áp môi mình lên đôi môi đỏ hồng trước mặt. Song, Phú Sát Dung Âm mặc dù bị xuân dược làm cho toàn thân chật vật, thế nhưng vẫn rất tỉnh táo nghiến chặt răng.
Tô Tịnh Hảo tiến vào không được liền ở bên ngoài cánh môi nàng gặm mυ'ŧ. Đôi tay cũng đã cởi xong cung bào, hiện tại trên người Phú Sát Dung Âm chỉ còn lại lớp trung y mỏng manh.
Phú Sát Dung Âm sợ đến mức mặt trắng bệch. Không ổn rồi… cơ thể không còn tuân theo chỉ định của nàng…
Chính là nàng đang vòng tay lên ôm lấy cổ Tô Tịnh Hảo… Miệng cũng dần hé ra.
Tô Tịnh Hảo nhân cơ hội lập tức giống như một mãnh thú xông vào. Đầu lưỡi của nàng đi khắp khoang miệng Dung Âm, chậm rãi cảm nhận từng chút một của nữ nhân khiến nàng điên dại nửa đời…
Tô Tịnh Hảo đùa giỡn chán chê một hồi liền đem Phú Sát Dung Âm đặt lên giường. Sau đó chậm rãi cởi dần lớp trung y trên người nàng, chờ cho đến khi chiếc yếm đỏ thêu hình loan phượng hiện ra, nàng mới hài lòng dùng tay di chuyển qua từng tấc da thịt nõn nà.
"Đừng…" Phú Sát Dung Âm nhìn Tô Tịnh Hảo đang bị du͙© vọиɠ nhân chìm. Nàng bất lực nói. Thế nhưng nàng không biết được giọng nói của mình hiện tại vô cùng kiều mị, vô cùng câu dẫn…
Tô Tịnh Hảo luồn tay vào trong lớp yếm, cảm nhận đôi gò bồng cao vυ't. Giờ phút này nếu như bắt nàng trả giá bằng cái chết, nàng cũng cam lòng…
Phú Sát Dung Âm không nhịn được mà bật ra một tiếng rêи ɾỉ. Sau đó chính nàng cũng muốn cắn lưỡi tự vẫn.
Phú Sát Dung Âm, ngươi vừa rồi còn mới kịch liệt đấu tranh, sao bây giờ đã thành ra thế này rồi?
Tô Tịnh Hảo bị tiếng rêи ɾỉ khe khẽ của người nằm dưới làm cho ngọn lửa tình trong người càng bùng lên. Nàng lập tức dời môi mình xuống dưới, hôn lên từng tấc da ngọc ngà mình vừa đi qua…
"Thuần phi, mau dừng lại… chúng ta không thể… không thể…"
"Dung nhi. Nàng đừng để mấy cái quy tắc đạo lý kia bài xích nữa. Nàng chính là nàng. Nói thật lòng đi, có phải bây giờ nàng đang rất muốn đúng không?".
Tô Tịnh Hảo ngẩng đầu nhìn nữ nhân kiều diễm trước mặt. Nàng hiện tại vì động tình mà dung nhan càng thêm một tầng đi vào lòng người.
Tô Tịnh Hảo hít sâu một hơi, thật là đẹp quá…
Phú Sát Dung Âm nắm chặt ga giường, hồi lâu cũng không đáp lại. Nàng muốn… Nhưng chẳng lẽ lại đi muốn với một nữ nhân sao? Hơn nữa người đó còn là thê tử của phu quân nàng, là người dưới trướng nàng… Không, tuyệt đối không thể nào.
Tô Tịnh Hảo trườn xuống phía dưới, nàng vươn tay cởi tất cả những gì còn sót lại trên cơ thể cực phẩm kia. Cảnh xuân nhanh chóng hiện ta trước mắt.
Phú Sát Dung Âm thấy Tô Tịnh Hảo nhìn đến mức không chớp mắt, bản thân liền sinh ra ngại ngùng mà khép chặt chân lại.
Tô Tịnh Hảo xấu xa cười. Nàng vuốt nhẹ cặp đùi thon dài của Dung Âm. Đầu ngón tay của nàng giống như ngọn lửa nóng khiến Dung Âm vô thức run lên một cái.
"Dung nhi… nàng không biết đã bao nhiêu đêm ta mơ thấy cảnh này… Hôm nay ta mới phát hiện ra, nàng ở trước mặt so với giấc mơ còn yêu mị hơn nhiều."
Tô Tịnh Hảo có như không vuốt ve nơi thần bí trên người Dung Âm, ánh mắt càng lúc càng nóng rực. Sau đó mạnh bạo trườn xuống đâm sâu vào mật đạo bên trong.
"A…" Phú Sát Dung Âm bị tập kích bất ngờ. Toàn thân không tự chủ được mà co rúm lại.
Nước mắt nàng từ từ nhỏ xuống. Nàng không hận Tô Tịnh Hảo, mà nàng hận chính bản thân mình. Tại sao lại lầm lỡ tới mức này?
Tô Tịnh Hảo cảm nhận sự co thắt ở các đầu ngón tay. Trong lòng không giấu nổi sự sung sướиɠ. Hôm nay nàng thành công rồi. Thành công có được Dung Âm. Thành công đi trước Na Lạp Thục Thận một bước.
Tô Tịnh Hảo đẩy nhanh tốc độ của bản thân. Phú Sát Dung Âm nghiến chặt răng, dứt khoát chỉ để bản năng tìиɧ ɖu͙© của mình thỏa mãn. Còn nàng sống chết không kêu thêm tiếng nào.
Dòng nước ấm men theo sự khoái lạc trong cơ thể chảy qua ngón tay của Tô Tịnh Hảo rồi từ từ xuất ra ngoài. Tô Tịnh Hảo luyến tiếc thu tay về. Sau đó đứng dậy chỉnh lại y phục cho Dung Âm.
Phú Sát Dung Âm sau khi trải qua cơn tɧác ɭoạи của xuân dược, rốt cuộc cũng phần nào tỉnh táo hơn. Nàng nhìn chằm chằm về phía trước, ánh mắt mơ hồ vô định.
Tô Tịnh Hảo nhìn ánh mắt này của nàng, rồi lại nhìn giọt lệ còn vương trên hàng mi. Trái tim giống như bị xé làm nghìn mảnh.
Dung Âm chết tâm rồi… Nàng biết Dung Âm đối với nàng từ nay sẽ không bao giờ có thể tươi cười như trước nữa. Nhưng nàng không hối hận. Tuyệt nhiên không hối hận.
"Dung Âm, dù sau ngày hôm nay nàng đối xử với ta như thế nào. Ta cũng đều nguyện ý chấp nhận. Cả cuộc đời này của ta… ta cam tâm để Dung Âm nàng dày xéo…"
Góc tâm sự: Vâng, đây chính là thành quả của mấy đêm thức trắng cày cảnh H bách hợp. Cày đến mức sáng chiều đi học còn nhẩm đi nhẩm lại trong đầu cho nhớ =)))) Nói thật với các chế là em chỉ đi đọc H chùa được thôi, chứ để em tự viết mặt em nó cứ đỏ lên ấy đhs =)))) 😶😶 Chính vì thế mà viết 16 fic rồi chưa fic nào có H sâu như thế này =)))) Em không viết kĩ hơn nữa đâu, ứ ừ ngại quá =))))