Ngụy Anh Lạc thất thần nhìn các cung nhân lần lượt bê từng chậu nước màu đỏ thẫm ra ngoài. Mà cái thứ nước màu đỏ đó vốn đã hòa cùng máu của Hoàng hậu nương nương…
Cách đây gần một năm khi nương nương hoài thai, Ngụy Anh Lạc mới biết người đã dùng viên thuốc lạ mà tiện nhân Nhĩ Tình đưa cho. Lúc đó sức khỏe của người phi thường suy nhược, Ngụy Anh Lạc sợ nhất chính là ngày nương nương lâm bồn.
Phải, chính là ngày này đây…
Ngụy Anh Lạc đến nhìn cũng không dám nhìn, mà ở một bên, hai bà đỡ cứ không ngừng lắc đầu. Tiểu a ca nằm ngược lại với những hài tử khác, nói một cách đơn giản. Nương nương nhà nàng lúc này đang rơi vào trường hợp xấu nhất – khó sinh.
"Cách duy nhất có thể đưa a ca ra ngoài bây giờ… chính là dùng tay thâm nhập vào đường sinh của nương nương để kéo a ca ra… Nhưng cách này thập phần nguy hiểm. Minh Ngọc… cô thấy thế nào?". Một trong hai bà đỡ tay đầy máu hỏi.
"Làm đi." Minh Ngọc nhìn nương nương đau đến mức không kêu nổi tiếng nào. Nàng lay lay cánh tay của Ngụy Anh Lạc, run rẩy nói: "Anh Lạc, ngươi hãy mau ôm lấy nương nương."
Ngụy Anh Lạc mặc kệ Minh Ngọc gọi tên mình, nàng đột nhiên đứng dậy lảo đảo bước ra khỏi cửa. Nàng không muốn nhìn thấy cảnh này, càng không muốn nhìn nương nương phải vật vã đấu tranh giữa sự sống và cái chết.
"Anh Lạc có ở đây không…?". Đôi tay thon gầy của Phú Sát Dung Âm vươn lên giữa không trung. Nàng muốn níu Ngụy Anh Lạc ở lại. Nhưng mắt nàng mờ quá… nàng cũng sắp kiệt sức rồi… "Anh Lạc…"
***
Ngụy Anh Lạc bó gối thu mình ở một góc, khóc đến mức không còn thấy trời đất đâu. Nương nương… người vạn nhất đừng xảy ra chuyện gì. Vạn nhất đừng giống như mẫu thân của Anh Lạc…
Cứ như vậy cho đến khi Ngụy Anh Lạc ngừng khóc, cũng là lúc tiếng khóc của tiểu a ca vang lên.
Hoàng hậu nương nương…
***
Vài tháng sau…
Ngụy Anh Lạc chán ghét nhìn tiểu hài tử đang được Minh Ngọc bế trên tay. Chỉ hận không thể đem vứt sang một bên.
"Ngươi sao lại dùng ánh mắt đó để nhìn tiểu a ca?". Minh Ngọc dơ chân đá nhẹ Ngụy Anh Lạc một cái, trừng mắt nạt nộ.
"Ta nhìn tiểu hài tử này lúc nào?". Ngụy Anh Lạc hờ hững hỏi lại.
Kẻ đáng ghét trước mặt nàng chính là hung thủ vài tháng trước thiếu chút nữa đã hại chết Hoàng hậu nương nương… Bởi vậy chỉ cần nàng vừa nhìn thấy hắn, trong lòng liền sinh cảm giác muốn táng cho hắn vài cái. =))))
Phú Sát Dung Âm còn đang giải quyết công việc với người của Nội vụ phủ. Lúc ngẩng đầu lên liền bắt gặp màn trả treo gắt gao của Ngụy Anh Lạc. Nàng khẽ lắc đầu thở dài, nha đầu Anh Lạc này có thành kiến rất lớn với Thất a ca. Thậm chí đến nhìn thôi còn không muốn chứ đừng nói lại gần.
Đợi người của Nội vụ phủ đi rồi, nàng mới tiến tới đón lấy Thất a ca từ trong tay Minh Ngọc, cười nói: "Anh Lạc, trông ngươi rất giống Vĩnh Tông."
Ngụy Anh Lạc nghe vậy liền bĩu môi: "Nương nương, người không cần dùng tới cách này để khiến nô tì tăng hảo cảm với Thất a ca. Nô tì không phải hài tử ba, bốn tuổi dễ bị lừa."
"Nương nương, người đừng để ý tới Ngụy Anh Lạc. Nàng ta chính là quỷ nhỏ mọn. Chuyện đã qua lâu như vậy rồi còn trách tiểu a ca." Minh Ngọc hừ một tiếng. Sau đó nhìn Ngụy Anh Lạc rồi lại nhìn Vĩnh Tông, mặc dù không thích nhưng nàng vẫn kinh ngạc nhướn mày. "Thiên a, nương nương nói rất đúng. Quả thực giống nhau quá đi."
"Ta làm sao mà dám nhận mình giống với Thất a ca?". Ngụy Anh Lạc phẩy tay. "Nương nương, nô tì còn phải đi đun lửa sắc thuốc cho người. Nô tì xin phép cáo lui."
Phú Sát Dung Âm thừa biết Ngụy Anh Lạc đang cố ý chạy trốn. Nàng lập tức nhẹ giọng lên tiếng: "Đứng lại."
Không cần gắt gỏng nhưng cũng thực bức người… Đây chính là phong thái của Dung Âm.
Ngụy Anh Lạc nhìn lên trời. Thầm nhẩm ông trời có mắt hãy cứu con lần này đi.
Nhưng ông trời hôm nay đeo kính râm rồi…
Phú Sát Dung Âm đem tiểu hài tử tiến lại gần đặt vào vòng tay của Ngụy Anh Lạc. Cười nói: "Ngươi bế Vĩnh Tông một chút xem."
"Nương nương, nô tì không dám." Ngụy Anh Lạc chối đây đẩy. Tiểu a ca trong lòng nàng cũng bắt đầu khóc.
Ngụy Anh Lạc không nhịn được mà mắng: "Thất a ca đáng ghét, người còn mặt mũi mà khóc lóc ư?".
Thất a ca:
(Thề luôn đáng yêu chết mất 😐😐)
"Ngụy Anh Lạc, ngươi đúng là lớn mật. Sao ngươi có thể nói như vậy với Thất a ca?".
Minh Ngọc ở một bên chuẩn bị đem Ngụy Anh Lạc ra mắng vốn, thế nhưng Phú Sát Dung Âm khẽ dơ tay ý bảo nàng ngừng lại.
"Anh Lạc, Vĩnh Tông đáng yêu phải không?". Dung Âm ánh mắt đầy ý cười hỏi nàng.
"Hồi bẩm nương nương. Không hề." Ngụy Anh Lạc vẫn giữ nguyên lập trường trả lời. Tiểu tử này có gì đáng yêu chứ? Đến lúc chuẩn bị ra đời còn không chịu quay đầu lại khiến Hoàng hậu nương nương của nàng phải đi dạo một vòng Quỷ môn quan.
Dung Âm x Minh Ngọc: "….."
Bất quá đây là lần đầu tiên Ngụy Anh Lạc mới có cơ hội nhìn ngắm Vĩnh Tông. Ừm, tướng mạo dễ nhìn. Đặc biệt giống Hoàng hậu nương nương tới bảy, tám phần.
Được rồi, xem như ngươi may mắn vì đã giống Hoàng ngạch nương của ngươi. Ta nhìn ngươi bất quá cũng có thể cố gắng rặn ra một chút hảo cảm.
***
"Nương nương, người đã chăm sóc Thất a ca cả ngày rồi. Người mau nghỉ ngơi đi, những việc còn lại cứ để nô tì lo."
Tiểu gia hỏa Vĩnh Tông kia hôm qua phát bệnh, báo hại Hoàng hậu nương nương của nàng nguyên một ngày một đêm không ngủ.
Ngụy Anh Lạc thầm chửi rủa trong lòng, sao mà trên đời tồn tại cái giống loài đáng ghét thế không biết.
"Ngươi đồng ý chăm sóc Vĩnh Tông?". Phú Sát Dung Âm ngồi ở bên nôi, nghe Ngụy Anh Lạc nói vậy liền ngẩng đầu kinh ngạc hỏi.
"Vâng." Ngụy Anh Lạc gật đầu chắc nịch. "Nương nương thỉnh nghỉ ngơi. Nô tì sẽ trông chừng tiểu a ca giúp người."
Đúng lúc này thì Âm con lại oe oe khóc.
Ngụy Anh Lạc há miệng bất lực nhìn. Vĩnh Tông, Ái Tân Giác La Vĩnh Tông. Ngươi đúng là… đúng là cái giống loài đáng ghét mà.
Phú Sát Dung Âm dù sao cũng là một mẫu tử, nghe tiếng con trai khóc ngằn ngặt đương nhiên sẽ không tài nào yên tâm ngủ được.
Nàng vươn tay muốn bế tâm can bảo bối của mình lên thì Ngụy Anh Lạc đã nhanh hơn một bước, Ngụy Anh Lạc ôm chặt lấy Vĩnh Tông đem nựng quanh phòng.
"Ngoan nào, tiểu a ca của chúng ta ngoan nhất thiên hạ cơ mà." Ngụy Anh Lạc vừa giả bộ dỗ dành vừa vừa ghé vào tai Vĩnh Tông nói nhỏ: "Vĩnh Tông đáng ghét, ngươi còn không mau im miệng?".
Thiên a, Ngụy Anh Lạc hôm nay mới phát hiện ra tài năng dọa trẻ của mình. Điển hình là thất a ca vừa nghe nàng uy hϊếp một câu liền ngoan ngoãn nín khóc. Thậm chí còn không dám ho he thêm tiếng nào…
Minh Ngọc vừa từ Hoán Y cục trở về, thấy Ngụy Anh Lạc vì nương nương mà ra sức làm thân với Thất a ca, liền lắc đầu cười. Sau đó nàng lại gần đỡ Dung Âm nằm xuống giường: "Nương nương, Anh Lạc đã có tâm như vậy rồi, nương nương cũng mau nghỉ ngơi đi. Ở đây còn có nô tì."
"Bổn cung… muốn nhìn thêm chút nữa."
Phú Sát Dung Âm nửa nằm nửa ngồi trên giường. Không hiểu sao nàng đột nhiên cảm thấy phi thường ấm áp.
Ngụy Anh Lạc vừa dỗ Vĩnh Tông vừa nhìn nàng cười: "Nương nương, người muốn nhìn cái gì? Chẳng lẽ người đang nghĩ chúng ta thực giống như một gia đình ư?".
Sau đó e thẹn nói tiếp: "Vậy thì… nương nương làm mẹ, còn Anh Lạc xung phong làm cha của Thất a ca nha…".
"Ngụy Anh Lạc, mặt ngươi đúng là dày hết sức."
***
Hơn hai năm sau, Ngụy Anh Lạc bỗng mọc thêm một cái đuôi…
"Lạc ngạch nương, Lạc ngạch nương…".
"Thất a ca, người ta không phải ngạch nương của người."
Ngụy Anh Lạc vừa chạy quanh Trường Xuân cung vừa chối đây đẩy, bộ dạng giống như trốn tà.
Đúng vậy, tiểu a ca Vĩnh Tông của chúng ta khi biết nói, câu đầu tiên là "Hoàng ngạch nương", câu thứ hai liền hướng về phía Ngụy Anh Lạc mà gọi "Lạc ngạch nương."
Phú Sát Dung Âm cấm khẩu mấy ngày trời, sau khi vượt qua cơn sốc liền ra sức dạy con trai gọi "Hoàng a mã", thế nhưng đáng tiếc, tiểu Dung Âm kia ngoài gọi "Hoàng ngạch nương" với "Lạc ngạch nương" thì nhất quyết không nói thêm điều gì khác.
Hoàng thượng biết chuyện này liền muốn mang Ngụy Anh Lạc tới Tân Giả Khố. Thật là một nô tì nhiều âm mưu. Để Thất a ca ở cạnh nàng ta chỉ có dạy hư thằng bé mà thôi…
Song, Ngụy Anh Lạc vừa mới tới Tân Giả Khố một canh giờ liền bị gọi về. Lý do bởi vì Thất a ca hai tuổi rưỡi đã muốn trèo tường vượt qua Trường Xuân cung để đi tìm Lạc Lạc…
***
Ngụy Anh Lạc da mặt dày mấy phân nắm tay Vĩnh Tông bước tới trước mặt Phú Sát Dung Âm nói: "Nương nương, Thất a ca đã dính lấy nô tì như vậy rồi. Chi bằng nô tì và nương nương hãy chọn một ngày đẹp trời rồi trốn khỏi Tử Cấm Thành, sau đó cùng nhau nuôi dạy hài tử của chúng ta…"
Hài tử của chúng ta…