Phú Sát Dung Âm níu kéo không được đành lùi về sau một bước. Thuận thế dùng tay cởi y phục trên người xuống…
"Ân Ân… không… Hoàng hậu nương nương, người đang làm gì vậy?" Na Lạp Thục Thận quay đầu lại, thiếu chút nữa bị mỹ cảnh trước mắt kia dọa chết.
Dung Âm vừa khóc vừa cởi từng lớp xiêm y, nàng ngước mắt nhìn Thục Thận: "Thuận, đời này Dung Âm không thể trao cho người hai chữ trinh tiết… Người liệu có kinh tởm ta không?".
"Hoàng hậu nương nương…" Thục Thận biết cứ kéo dài thế này e rằng không ổn. Nàng bước lại gần giữ tay Dung Âm. "Đừng như vậy…"
"Vì sao?". Dung Âm vẫn không ngừng khóc. "Vì sao lại giả làm nam nhân? Vì sao lại đùa giỡn tình cảm của ta? Vì sao lại không nói không rằng bỏ ta mà đi?".
Na Lạp Thục Thận đối với những lời chất vấn liên tục này, đột nhiên có chút không thể tiếp thu.
Cách đây chưa đến nửa canh giờ, nàng phát hiện ra Hoàng hậu Đại Thanh là tình cũ của mình. Hơn nữa còn chung chồng với mình. Thế gian rộng lớn liệu còn tồn tại điều bất ngờ hơn?
Phú Sát Dung Âm ôm chặt lấy Na Lạp Thục Thận, đem môi mình áp lên môi người trước mặt.
Thục Thận chỉ cảm thấy môi mình mặn chát…
Là do nước mắt của Ân Ân? Hay là do chính tâm can của nàng?
"Hoàng hậu nương nương…"
"Đừng gọi ta là Hoàng hậu nương nương… Xin ngươi… ta chỉ muốn là Ân Ân… Ta chỉ muốn là Ân Ân mà thôi."
Phú Sát Dung Âm hiện tại đã không còn để những quy củ thường ngày bài xích nữa. Nàng trực tiếp cởi y phục xuống. Trên người chỉ còn lại mảnh yếm màu đỏ thẫm, càng tôn lên làn da trắng nõn giống yêu hồ của mình.
Na Lạp Thục Thận một lần nữa bị dọa đến thất kinh. Nàng ngây người một lúc, sau đó rời mắt khỏi nữ nhân bán lõa thể trước mặt. Đẹp, quá đẹp… Đẹp đến mức chạm vào thôi cũng thấy không nỡ.
Nàng sợ nhìn thêm sẽ khiến bản thân sinh cảm giác không nên có…
"Vì sao không nhìn ta?". Dung Âm lên tiếng hỏi. Giọng nói thường ngày nhỏ bé yếu ớt, nay lại càng thêm phần ủy mị thê lương. "Lục Thuận… ngươi chê ta bẩn rồi phải không?".
Na Lạp Thục Thận bất đắc dĩ cười khổ. Bẩn? Ân Ân, nếu nàng tự nhận mình bẩn, thì ta rốt cuộc sạch sẽ với ai đây?
"Ân Ân, ta chưa bao giờ chê nàng bẩn." Thục Thận cúi người nhặt y phục lên cho nàng. "Chỉ là nàng từ trước đến giờ luôn hiền lành thiện lương. Đừng vì ta hôm nay mà đánh mất mình."
"Ta hiền lành thiện lương mới chính là đánh mất mình." Dung Âm cơ cực nói. "Ta vì Phú Sát gia mà ra sức học cầm kì thi họa… Ta vì Phú Sát gia mà nghiêm túc tuân theo lễ tiết. Nhưng chính ta cũng không thể chấp nhận đó là ta…"
"Lục Thuận… hãy để ta trao thân cho người đi."
Trong lòng Na Lạp Thục Thận run lên từng hồi.
"Dung Âm… đừng… xin nàng đừng làm khó ta như vậy."
"Vì sao chứ?" Phú Sát Dung Âm ngay cả thể diện cũng không buồn giữ. Nàng hiện tại chỉ muốn trao tất cả những gì mình có được cho nữ nhân trước mặt. Đúng, nữ nhân cũng được. Nữ nhân cũng là người nàng yêu, cũng là người nàng mong ngóng ngần ấy năm. "Chẳng lẽ ngươi đối với cơ thể này một chút cũng không lay động?".
Na Lạp Thục Thận sắp bị bức tới phát điên. Phú Sát Dung Âm đúng là hồ đồ. Hồ đồ tới mức thần trí không còn tỉnh táo nữa rồi.
Nhưng mà… cứ cái đà này nàng cũng không thể kìm nén nổi du͙© vọиɠ nữa…
Đúng, Ân Ân là người nàng yêu nhất. Nàng thề năm ấy bản thân mình cũng từng có những suy nghĩ không đoan chính. Song bởi vì Ân Ân quá đỗi hoàn mĩ, nàng sợ ngộ nhỡ khi Ân Ân biết chuyện mình giả nam sẽ đau lòng tới nhường nào. Cho nên nàng đành đè nén tất cả du͙© vọиɠ trong lòng xuống, ở bên cạnh nàng hò hẹn hệt như một công tử nhã nhặn đoan chính.
Quay trở về hiện tại, Phú Sát Dung Âm ở trước mặt nàng đang không ngừng muốn trao thân… Mà nàng…
Na Lạp Thục Thận gạt hết tất cả những suy nghĩ trong đầu. Trực tiếp lao tới đẩy Dung Âm nằm xuống giường, sau đó giống như một người bị bỏ đói lâu ngày, cứ nhằm lấy đôi môi anh đào dưới thân mà gặm mυ'ŧ.
Hôn thôi đương nhiên không đủ. Đôi tay cũng bắt đầu di chuyển ra phía sau, nhẹ nhàng tháo dây áo yếm xuống.
Thục Thận chính là bị cảnh xuân trước mặt làm cho khờ dại, nàng vươn tay mơn trớn trên từng tấc da thịt ngọc ngà của nữ nhân cao quý mình yêu. Ghé tới tai Dung Âm mà rằng: "Dung Âm, nàng có thực sự yêu ta không?".
"Dung Âm kiếp này nguyện ý bỏ tất cả để theo người."
Thật không ngờ Phú Sát Hoàng hậu lúc nào cũng lãnh đạm với mọi thứ xung quanh lại có thể nói ra được những lời như vậy!
***
"Thục Thận…"
Tiếng rêи ɾỉ khe khẽ vang lên sau bức màn trướng, hơi thở mỗi lúc một dồn dập, mà tốc độ đẩy đưa hình như cũng càng lúc càng nhanh…
Na Lạp Thục Thận dùng đôi môi của mình để ngăn chặn âm thanh không mấy đoan chính kia. Dung Âm quả thực đúng là một nữ nhân luôn mang đến cho người ta những bất ngờ khó lòng phòng bị. (Chứ còn gì nữa =)))))
Song, nàng thầm nghĩ đám cung nhân ở Trường Xuân cung cũng thật hiểu chuyện. Thấy nương nương đã lâu như vậy không gọi mà vẫn biết ý không xông vào bên trong.
Lại nghĩ… nếu như chuyện này mà bị phát giác, có phải nàng và Dung Âm sẽ cùng một lúc mà rơi đầu hay không?
***
Nằm dài trên chiếc giường lớn. Na Lạp Thục Thận vẫn không thể tin mình dám cả gan hành sự ngay tại Trường Xuân cung. Thật may Hoàng thượng tối nay không bãi giá đến đây. Trời phù hộ, trời phù hộ…
Thiết nghĩ lát nữa về bản thân phải tiếp tục đốt nhang cúng Quan Âm…
Bây giờ chúng ta sẽ quay lại câu chuyện tình yêu cẩu huyết. Bắt đầu với lý do vì sao Na Lạp Thục Thận lại gọi Phú Sát thị là Ân Ân…
Sau khi kết thúc lễ hội thả đèn, Thuận công tử có hỏi khuê danh của Dung Âm cô nương. Dung Âm cô nương trả lời trước đây nhũ mẫu của mình thường gọi mình là Tiểu Âm Âm. Thế nhưng Thuận công tử bởi vì tò mò dung nhan ẩn hiện đằng sau tấm mạng che mặt kia, cho nên nghe nhầm Âm Âm thành Ân Ân. Từ đó đều giữ thói quen gọi như vậy. Mà Dung Âm đối với việc này cũng cảm thấy đặc biệt, vì thế nàng cũng không nhắc tới tên thật của mình nữa.
Lý do thứ hai vì sao Na Lạp Thục Thận lại cải trang thành nam nhân? Bởi vì từ năm 6 tuổi, nàng đã nhận thức được việc mình không thích bị gò ép. Nàng nghĩ chỉ đóng giả làm nam nhân mới được tự do, cho nên nàng đã tốn rất nhiều công sức để học trang điểm. Đương nhiên là giấu tất cả mọi người. Cô mẫu lúc đó đang là đương kim Hoàng hậu, nếu như để người biết, chắc chắn nàng sẽ bị cấm túc đến chết mất.
Thế là cứ mỗi lần trong thành có hội là nàng lại cải trang thành nam nhân. Và cuối cùng hữu duyên gặp được Phú Sát đại tiểu thư.
***
Phú Sát Dung Âm ôm chặt lấy Na Lạp Thục Thận, sống chết không buông.
"Dung Âm, cũng đã gần canh ba rồi, nếu nàng không để ta đi, chắc chắn ngày mai trong cung sẽ xuất hiện những lời dị nghị."
"Dị nghị thì sao chứ? Thục Thận, bổn cung thực sự rất yêu ngươi."
"Tiểu cô nương vẫn mãi là tiểu cô nương." Na Lạp Thục Thận xoay người đè lên trên nàng, vươn tay nhéo mũi một cái. "Nàng lại dám xưng hô bổn cung?".
"Đương nhiên. Đây chính là cái giá mà ngươi phải trả khi ra đi không một lời từ biệt." Dung Âm rướn người hôn nhẹ lên môi Na Lạp Thục Thận, âu yếm trả lời.
"Không phải ta không muốn gặp lại nàng, mà bởi vì lúc đó cô mẫu ép ta thành thân với tam a ca."
Chính xác, sau đó cũng bởi vì nàng kịch liệt đấu tranh, cho nên khiến cô mẫu tức giận, lập tức đem nàng gả vào phủ của Bảo thân vương, trở thành trắc phúc tấn.
"Dung Âm, nàng có cảm thấy thiên hạ tuy rộng lớn nhưng cũng thật nhỏ bé không? Chúng ta sống chung dưới một mái nhà lâu như vậy, hơn nữa sau khi tiến cung cũng thường xuyên gặp mặt. Thế mà lại chẳng nhận ra nhau."
"Chỉ cần ngươi giữ lại chiếc khăn tay, bổn cung quả thực vẫn có thể tìm thấy ngươi." Dung Âm cười đáp.
Dù sao đi nữa… duyên phận vĩnh viễn chính là duyên phận.
Thuận, đã đi một vòng lớn như vậy rốt cuộc vẫn có thể quay về vạch xuất phát.
Ta yêu chàng!
Góc nhắc nhở thân thiện: Chúng ta hãy tạm biệt Thuận công tử từ đây thôi vì những chương sau không hề liên quan gì nữa đâu :v
Điều bất ngờ nhất Tử Cấm Thành chính là Rảnh phi nương nương – nhân vật xuất hiện 3 chương đã thành công bóc tem Quàng hậu nương nương =))))) Đây là một chiến hạm ngầm đầy kinh ngạc và kịch tính =)))))