Trùm cuối xuất hiện rồi đây các mẹ =))))
***
Hôm nay Thái hậu có nhã hứng mở tiệc trà ở hoa viên Từ Ninh cung. Khiến cho Phú Sát Dung Âm mặc dù vừa mới ốm dậy, song cũng không thể không đi.
"Nương nương, người vẫn còn yếu, rõ ràng có thể cáo bệnh. Thái hậu cũng biết sức khỏe của người thế nào…"
Dung Âm dơ tay ý muốn Minh Ngọc dừng lại. Nàng khép mắt mệt mỏi đáp: "Bổn cung đường đường là người cai quản lục cung. Nay Thái hậu muốn nhân dịp này để cùng mọi người vui vẻ một chút. Bổn cung không đi há chẳng phải là tạt một gáo nước lạnh cho Thái hậu sao?"
"Nhưng người…"
"Bổn cung tự biết sức khỏe của mình thế nào." Dung Âm hắng giọng. "Anh Lạc, ngươi chọn một cây trâm giúp bổn cung."
"Vâng." Ngụy Anh Lạc trả lời rồi mở hộp trang sức, lấy ra chiếc trâm không quá xa hoa cài lên đầu nàng.
Hầu hạ nương nương đến nay đã là năm thứ hai, Ngụy Anh Lạc cũng phần nào hiểu được tính cách của chủ tử. Nương nương của nàng mặc dù là Hoàng hậu nhưng đặc biệt không thích phô trương. Những thứ trang sức quá cầu kì lộng lẫy, nàng chỉ dành cho các dịp lớn. Còn lại đều rất giản dị. Thậm chí chỉ đáng giá bằng đồ dùng của một tần phi.
Dung Âm tin vào nhãn quang của Ngụy Anh Lạc, bởi vậy nàng cũng không nhìn ngắm thêm nữa. Trực tiếp đứng dậy chuẩn bị tới Từ Ninh cung.
***
"Vẫn là người đến sớm nhất." Minh Ngọc bĩu môi đỡ Dung Âm ngồi xuống ghế. Ngụy Anh Lạc đứng bên cạnh liền cốc nhẹ vào đầu nàng.
"Ngươi bớt vài lời đi."
"Ngụy Anh Lạc, ngươi hôm nay mà cũng biết mở miệng kêu người khác nói ít ư? Còn không tự xem lại bản thân."
"Minh Ngọc." Nhĩ Tình thở dài nhắc nhở. Nha đầu này mồm miệng lúc nào cũng lanh lợi như thế.
"Hoàng hậu vừa mới ốm dậy đã không quản mệt mỏi tới đây cùng ai gia. Ai gia thực sự rất vui."
Thái hậu ôn nhu bước tới, mỉm cười hài lòng nhìn nàng.
Dung Âm vịn tay Nhĩ Tình, bước lại gần hành lễ.
"Thái hậu thật lâu mới có dịp tề tựu các phi tần. Bởi vậy thần thϊếp nhất định phải tới."
Thái hậu cười gật đầu: "Hoàng hậu mau ngồi xuống đi kẻo tổn hại ngọc thể."
Dung Âm "Vâng" một tiếng rồi quay trở về ghế ngồi. Không lâu sau dàn cung tần mỹ nữ cũng lần lượt đi tới.
"Thần thϊếp cung thỉnh Thái hậu nương nương, Hoàng hậu nương nương thánh an." Cao Ninh Hinh dẫn đầu dàn phi tử nhún người hành lễ. Ở trước mặt Thái hậu rõ ràng cũng bớt đi vài phần ngang ngạnh.
Tô Tịnh Hảo đứng sau khẽ nhếch miệng khinh bỉ. Giả tạo, thập phần đều giả tạo.
"Mọi người đều đứng dậy cả đi." Thái hậu vung tay, sau đó nói với cung nữ đứng bên cạnh mình: "Chúng ta bắt đầu thôi."
Đại cung nữ gật đầu lên tiếng: "Khai tiệc."
Lời vừa dứt, cung nhân lập tức mang đồ ăn và đồ uống bày lên các bàn trước mặt phi tần.
Cao Ninh Hinh ngồi ở đối diện nhìn khuôn mặt tái nhợt của Dung Âm, thừa biết nàng mới khỏi ốm nên chưa thể ăn nhiều. Bản thân cũng vì vậy liền sinh ra cảm giác muốn ngược nàng một phen.
Nghĩ là làm, Cao Ninh Hinh lập tức nâng ly trà tới, đon đả cười: "Hoàng hậu nương nương cùng thần thϊếp uống trà được không? Trà này phải ăn kèm bánh mật, người cũng ăn một miếng đi."
"Bổn cung…" Dung Âm ngước mắt nhìn Cao Ninh Hinh.
"Yo, đây là tiệc trà của Thái hậu, người không thể viện lý do được." Cao Ninh Hinh ác ôn cười. "Nào, để thần thϊếp gắp cho người một miếng bánh."
"Quý phi nương nương, thỉnh tự trọng."
Cao Ninh Hinh vừa mới đưa đũa tới đã bị một đôi đũa khác chen vào.
"Hoàng hậu nương nương không thể ăn bánh mật. Quý phi nương nương không nên làm khó người." Ngụy Anh Lạc nhìn chằm chằm vào Cao Ninh Hinh, sâu trong ánh mắt dâng lên một tia cảnh cáo.
"Tiểu nô tì to gan. Bổn cung đang muốn mời trà Hoàng hậu, ngươi dựa vào đâu mà ngăn cản?"
Thấy Cao Ninh Hinh chuẩn bị trưng ra bộ dạng muốn ăn tươi nuốt sống người khác, Chi Lan đứng bên cạnh lập tức nhỏ giọng: "Nương nương, Thái hậu."
Cao Ninh Hinh nghe thấy lời này, chỉ biết căm phẫn hít sâu một hơi. Đúng, hôm nay mà không vướng Thái hậu, để xem xú nô tài Ngụy Anh Lạc kia có bị nàng mang đi băm thành trăm mảnh vứt cho chó ăn không?
"Bổn cung không sao. Anh Lạc, Cao Quý phi có tâm ý như vậy, bổn cung đương nhiên phải nhận." Dung Âm cười nhạt, nàng nhận lấy miếng bánh mật trong bát, nhếch môi cười cắn một miếng.
"Thần thϊếp đa tạ ân điển của nương nương." Cao Ninh Hinh thấy trò ngược đãi của mình đã thành công. Trong lòng vô cùng vui sướиɠ. Nàng ngúng nguẩy quay về chỗ ngồi, đem khuôn mặt thỏa mãn cười một cái cho Thái hậu xem.
Tô Tịnh Hảo từ đầu đến cuối nghiến răng nghiến lợi ghi hận. Song nàng đột nhiên nhìn về phía Nhàn phi. Chỉ thấy Nhàn phi ánh mắt âm u nhấp một ngụm trà.
Ayo, đừng nói nàng lại có thêm tình địch đấy nhé.
***
Tiệc trà kết thúc đã là chập tối. Dung Âm vừa quay về Trường Xuân cung liền mệt mỏi nằm lên giường, không cả thay y phục.
"Nương nương. Người như vậy sao lại để Cao Quý phi khi dễ?" Minh Ngọc cảm thấy ấm ức thay chủ tử. Cao Quý phi cũng thật quá đáng đi.
"Minh Ngọc, để nương nương nghỉ ngơi." Nhĩ Tình lại gần kéo Minh Ngọc ra ngoài.
"Nương nương, Anh Lạc chuẩn bị nước nóng cho người tắm rửa nhé." Ngụy Anh Lạc thấy hai người kia đi khuất liền lại gần nhỏ giọng lên tiếng.
Dung Âm trong người phi thường mệt mỏi, thiết nghĩ tắm nước nóng có thể giảm bớt liền gật đầu.
***
Ngụy Anh Lạc nhìn cơ thể trắng nõn phảng phất trong làn khói. Bản thân không kìm được mà nuốt khan.
Dung Âm tuy không được coi là đẹp nhất trong hậu cung ba ngàn giai lệ của Hoàng đế. Thế nhưng cái khí chất bất phàm trên người nàng, còn cả ánh mắt lệ mà uy. Quả thực khó ai có thể bì kịp.
Dung Âm, một cái nhấc tay, một cái nhấc chân cũng đủ để làm người khác không thể rời mắt.
***
"Nương nương, Nhàn phi cầu kiến." Nhĩ Tình từ bên ngoài bước vào bẩm báo.
"Nhàn phi?" Dung Âm còn đang thay y phục sau tấm bình phong, nghe Nhĩ Tình nói vậy liền cảm thấy kì lạ.
Nhàn phi bình thường rất ít ra khỏi Thừa Càn cung, cũng không được tính là quá thân thiết với nàng. Nhưng hôm nay vì sao lại tới đây tìm nàng?
"Nương nương, có đồng ý không ạ?" Nhĩ Tình hỏi thêm một câu.
"Để Nhàn phi vào." Dung Âm nhàn nhạt đáp.
***
"Thần thϊếp cung thỉnh Hoàng hậu nương nương thánh an." Na Lạp Thục Thận vừa thấy Dung Âm bước ra liền đứng dậy hành lễ.
"Muội muội không cần câu nệ như vậy làm gì. Mau ngồi đi." Dung Âm mỉm cười gật đầu, sau cũng ngồi xuống. Nàng nhận lấy chung trà từ Tay Minh Ngọc đưa lên môi nhấp một ngụm: "Không biết hôm nay Nhàn phi tới tìm bổn cung là có việc gì?".
"Thực ra cũng không có gì đặc biệt, thần thϊếp chỉ là thấy nương nương không khỏe, cho nên tới đây thỉnh an người."
"Muội muội thật chu đáo quá." Dung Âm cười đáp. "Bổn cung không sao."
Na Lạp Thục Thận còn định trả lời thì Ngụy Anh Lạc lại bất cẩn làm đổ chén trà nguội vào người nàng. Trong khoảnh khắc, Ngụy Anh Lạc lập tức quỳ xuống:
"Nhàn phi nương nương thứ lỗi…"
Thục Thận có chút hiếu kì. Theo nàng biết thì nha đầu này bình thường đều làm việc rất cẩn thận. Hà cớ gì hôm nay lại dễ dàng làm đổ trà như vậy?
Song nàng cũng không để ý, chỉ đáp một tiếng "Không sao" rồi trực tiếp rút khăn tay ra lau. Thế nhưng đôi tay khẽ dừng lại…
Hôm nay nàng mang theo khăn tay mẫu đơn…
Phú Sát Dung Âm vừa nhìn chiếc khăn tay được Thục Thận cẩn trọng nâng niu. Chén trà nàng đang cầm lập tức rơi xuống…
Choang…
"Nương nương…"
"Các ngươi lui ra ngoài hết cho bổn cung." Dung Âm run rẩy ra lệnh.
Ngụy Anh Lạc nhíu mày nhìn thần sắc của chủ tử, rốt cuộc cảm thấy vô cùng không thỏa đáng.
"Còn không mau ra ngoài." Dung Âm mất bình tĩnh gắt lên một tiếng.
Nhĩ Tình vội vã kéo tay Ngụy Anh Lạc, hành lễ một cái rồi rời khỏi.
***
"Nhàn phi…" Dung Âm nghèn nghẹn nhìn nàng. "Ngươi… ngươi vì sao lại có chiếc khăn tay đó?".
Na Lạp Thục Thận đối với câu hỏi bất ngờ này, khẽ siết chặt khăn tay: "Chuyện này…"
"Bổn cung hỏi ngươi từ đâu mà có?" Dung Âm gào lên một tiếng, vẻ đoan tranh trầm tĩnh thường ngày lập tức không còn nữa.
"Thần thϊếp được cố nhân tặng…" Thục Thận thấp giọng trả lời. "Nương nương… thần thϊếp có chút không minh bạch… Tại sao ngay cả người nhìn thấy chiếc khăn tay này… cũng có vẻ mặt như thế?".
Lần trước là Thuần phi, lần này là Hoàng hậu… Chẳng lẽ cố nhân của nàng thực sự có liên quan đến những người này?
"Cố nhân là ai?". Dung Âm chống tay xuống bàn, thiếu chút nữa là khuỵu xuống. "Thục Thận, cố nhân của ngươi là ai?".
"Nương nương…" Na Lạp Thục Thận nhất thời cứng họng. Nàng không thể mang chuyện cũ đi kể hết ra như vậy được… Dù sao đây cũng là Tử Cấm Thành.
"Lạc tận tàn hồng thuỷ thổ phương,
Giai danh hoán tác Bách hoa vương.
Ý khoa thiên hạ vô song diễm,
Độc lập nhân gian đệ nhất hương.
(Hoa rụng cánh tàn mới toả hương,
Tên hay thường gọi "Bách hoa vương".
Khoe rằng vẻ đẹp không đâu sánh,
Đệ nhất nhân gian một thứ hương.)"
Phú Sát Dung Âm run rẩy đọc từng chữ, nước mắt cũng theo đó mà từ từ chảy xuống đôi gò má nàng.
Na Lạp Thục Thận hôm nay nghe lại bốn câu thơ cũ, trong lòng không ngừng run lên…
Giọng nói ấy…
"Ân Ân…"
"Ngươi vừa gọi ta là gì?". Phú Sát Dung Âm hiện tại bị kích động đến nỗi ngay cả "bổn cung" cũng không buồn xưng hô. Nàng nhìn thẳng vào mắt của Thục Thận, đôi tay run lên bần bật.
"Ân Ân…" Thục Thận nhìn nữ nhân trước mặt, bất giác lùi về sau vài bước, sau đó nàng ngã luôn xuống đất. "Ân Ân… Ân Ân…"
Na Lạp Thục Thận không ngừng gọi cái tên này…
Đã bao lâu rồi nàng không còn nhắc đến nó?
***
Phú Sát Dung Âm kinh hoàng cực độ, nàng lại gần vươn tay chạm nhẹ lên khuôn mặt của người vừa xa vừa gần. Rất lâu sau mới mấp máy được chữ: "Thuận…"
Phải rồi, Lục Thuận… chàng từng nói mình tên Lục Thuận… Thuận trong Thuận theo tự nhiên, tức là cuộc sống của chàng vô cùng tự do, an yên qua ngày như một cơn gió…
Lục Thuận… Thục Thận…
Thục Thận…
Dung Âm nhắm mắt lại. Nàng thực khóc không nổi…
"Hoàng hậu…" Na Lạp Thục Thận trong lòng đột nhiên sinh ra cảm giác sợ hãi. Không, Ân Ân của nàng…
"Thuận, thϊếp được ban hôn cho Tứ a ca Hoằng Lịch."
Câu nói này đột nhiên văng vẳng bên tai. Na Lạp Thục Thận rùng mình nhớ lại. Phải rồi, trước đó Ân Ân từng nói mình được ban hôn cho Tứ a ca Hoằng Lịch, thế nhưng khi ấy bởi vì thâm tâm quá đau đớn, cho nên nàng vô tình không để nó vào tai. Cuối cùng cứ thế mà lãng quên đi mất.
Phú Sát Dung Âm – đích phúc tấn mà nàng thường ngày đối mặt năm đó… lại chính là Ân Ân của nàng…
Trớ trêu thay!
"Thuận… là chàng phải không?".
Dung Âm giọng nói lạc đi, giờ phút này nàng chỉ mong người đối diện hãy gật đầu. Dù đó là nữ nhân cũng được, nữ nhân cũng là Thuận của nàng…
"Thực xin lỗi, Ân Ân…" Na Lạp Thục Thận đột nhiên đứng dậy, nàng muốn đi khỏi nơi này, muốn đi khỏi Trường Xuân cung. Nàng không muốn dính líu bất cứ một giây nào nữa.
"Đừng đi." Dung Âm khóc đến độ thảm thương. Nàng vội vã ôm chặt lấy Thục Thận. "Xin đừng bỏ ta một lần nữa. Thục Thận, dù hiện tại ngươi là Thục Thận, nhưng ngươi cũng từng là người ta yêu đến thấu tận tâm can… Thuận…"
"Đừng bỏ thϊếp…"
Na Lạp Thục Thận khép mắt, nàng nhận ra chính mình cũng đã khóc từ bao giờ.
Người nàng nhớ thương ngần ấy năm, rốt cuộc lại là người hàng ngày ở ngay trước mắt…
Dzo =)))) Lục Thuận aka Thục Thận xuất hiện rồi đây chị em =)))) Chương sau bao bất ngờ hơn nữa =)))))))