(1) Là phần 1 nha mấy chế :3
***
Gia nô của Phú Sát gia vừa tới Trường Xuân cung thông báo Phú Sát phu nhân hiện tại đang ốm nặng. Điều này khiến cho Dung Âm đứng ngồi không yên.
Nàng đau lòng, nàng lo lắng, thế nhưng nàng không thể làm gì khác bởi vì nàng không thể ra khỏi Tử Cấm Thành.
Dung Âm đứng ở bậc tam cấp ngẩng đầu nhìn lên trời cao. Hôm nay tuyết rơi nhiều quá, ảm đạm quá…
Ngụy Anh Lạc trông dáng vẻ u uất của chủ tử. Bản thân chỉ hận không thể ôm chặt nàng vào lòng, nguyện ý cùng nàng chia sẻ những mối phiền ưu.
Dung Âm đứng ở ngoài rất lâu, cuối cùng giọt nước mắt của nàng cũng từ từ rơi xuống.
Nàng biết không chỉ riêng nàng, mà hàng ngàn hàng vạn nữ nhân trong Tử Cấm Thành này, đời đời kiếp kiếp đều giống như những chú chim quý bị nhốt trong l*иg. Cả cuộc đời dù hoan lạc hay ủy mị, cũng chỉ có thể kết thúc ở nơi đây…
Đã bao lâu rồi nàng không được trở về nhà?
***
Ngụy Anh Lạc đứng bên cạnh nàng im lặng suy nghĩ một lúc, sau đó lập tức xoay người chạy một mạch ra khỏi Trường Xuân cung.
"Anh Lạc, Anh Lạc… Ngươi đi đâu vậy?".
Dung Âm vội vã gọi theo, thế nhưng Ngụy Anh Lạc chạy rất nhanh. Thoắt cái đã không thấy bóng dáng đâu nữa.
"Nương nương, có lẽ nha đầu đó lại đi tính kế gì rồi". Minh Ngọc tiến tới đỡ tay nàng. "Nương nương, người đã đứng ở ngoài này một canh giờ. Trời rất lạnh, người mau vào trong đi".
"Bổn cung không muốn vào…". Dung Âm nói tới đây, giọt nước mắt tiếp theo lại rơi xuống đôi gò má đang dần tái đi vì lạnh. "Nhĩ Tình, ngươi nói xem, bổn cung phải làm sao đây?".
Nhĩ Tình vừa mới đi lấy áo khoác khoác thêm cho nàng. Nghe nàng hỏi chỉ nhẹ giọng đáp: "Nương nương. Người là Hoàng hậu Đại Thanh, là mẫu nghi thiên hạ… Bởi vậy nô tì nghĩ phu nhân cũng sẽ hiểu nỗi khổ tâm của người mà thôi".
"Không". Dung Âm khẽ trả lời. "Đạo làm con, chữ Hiếu phải đặt lên đầu. Nay mẫu thân đau ốm, bổn cung phận là đích nữ nhưng lại không có mặt ở bên cạnh chăm sóc. So với những gì tổ tông răn dạy quả là bất hiếu".
Nhĩ Tình và Minh Ngọc nhìn nhau, cũng không biết nên khuyên chủ tử như thế nào cho phải.
Lại nghĩ Ngụy Anh Lạc cũng thật quá đáng. Bình thường cả ngày ở bên cạnh nương nương khua môi múa mép, đến lúc cần thì chạy đi đâu biệt tăm.
***
Chừng hai canh giờ sau. Hoàng thượng di giá đến Trường Xuân cung. Kế tiếp là đám công công khiêng theo Ngụy Anh Lạc bất tỉnh trở về… ( =)))) )
(Ảnh phục chế full màu =)))) )
"Thần thϊếp cung thỉnh Hoàng thượng thánh an".
Phú Sát Dung Âm đang ngồi thất thần ở bên trong. Vừa thấy Hoàng thượng đến liền đứng dậy hành lễ.
"Hoàng hậu, nàng dạy dỗ nô tì cũng thật khéo". Hoàng thượng lạnh lùng đáp lời nàng.
Phú Sát Dung Âm đưa mắt nhìn ra phía sau Hoàng thượng. Sau đó lập tức cả kinh, chén trà trong tay cũng vì thế mà rơi xuống đất vỡ tan tành.
"Anh Lạc, Anh Lạc…". Dung Âm mặc kệ tiếng đổ vỡ. Cũng mặc kệ sự tôn nghiêm của mình. Nàng lao một mạch tới quỳ xuống ôm chặt Ngụy Anh Lạc vào lòng.
Ngụy Anh Lạc khắp người đều bị tuyết phủ trắng xóa. Bờ môi cũng vì thế mà nứt nẻ khô cằn.
"Đã xảy ra chuyện gì?". Dung Âm ngước mắt hỏi Lý Ngọc.
Lý tổng quản hừm một tiếng rồi thưa: "Hồi bẩm Hoàng Hậu nương nương, Anh Lạc cô nương quỳ trước Càn Thanh cung suốt hai canh giờ để xin cho nương nương được trở về Phú Sát gia thăm mẫu thân".
Dung Âm nghe Lý tổng quản nói xong, toàn thân khẽ run lên.
Anh Lạc, ngươi thật ngốc quá.
"Hoàng hậu. Nàng phải biết lấy mình làm gương cho các phi tần…". Hoàng thượng đứng từ trên cao nhìn xuống chủ tớ hai người, thanh âm không xa không gần nhưng cũng mang vài phần răn đe.
"Thần thϊếp biết mình phải làm gì. Đã khiến Hoàng thượng bận lòng".
Dung Âm để Minh Ngọc đỡ Ngụy Anh Lạc. Sau đó nàng quỳ xuống dưới chân Hoàng thượng, khom người thật sâu.
***
"Nhĩ Tình, mau gọi Diệp thái y tới đây".
Hoàng thượng vừa đi khuất, Dung Âm đã gấp rút ra lệnh cho Nhĩ Tình.
"Nương nương, người đâu cần lo lắng như vậy làm gì".
Ngụy Anh Lạc từ trong tay Minh Ngọc ngồi dậy, thoải mái vươn vai một cái.
"Minh Ngọc, thật không ngờ ngươi cũng có một ngày đối xử tốt với ta như vậy a. Lại còn đỡ ta nữa chứ".
"Ngươi…". Minh Ngọc lập tức đánh mạnh vào vai Ngụy Anh Lạc. "Ngươi còn dám lừa cả Hoàng thượng?".
"Minh Ngọc, Nhĩ Tình. Hai người lui ra ngoài đi".
Phú Sát Dung Âm chậm rãi cất lời, sau đó nàng liếc về phía Ngụy Anh Lạc, giọng nói cũng trở nên nghiêm khắc hơn: "Quỳ xuống".
Ngụy Anh Lạc biết lần này mình đã chọc giận nương nương. Cho nên cúi đầu ngoan ngoãn quỳ gối.
Đợi Minh Ngọc và Nhĩ Tình ra ngoài. Dung Âm mới siết chặt tay đập nhẹ xuống bàn: "Ngươi có phải điên rồi không? Tuyết rơi nhiều như thế mà vẫn ngốc nghếch chạy tới đó quỳ hai canh giờ".
Ngụy Anh Lạc nhất thời cứng họng. Nương nương sao không khiển trách nàng vì tội lừa dối Hoàng thượng mà lại trách nàng vì tội quỳ gối dưới tuyết?
Thiên a~ Dung Âm của nàng cũng thật đáng yêu quá đi!
"Bổn cung đang hỏi ngươi đấy, cái miệng nhỏ lanh lợi đâu rồi?". Phú Sát Dung Âm cực kì ghét dáng vẻ giả ma giả quỷ này của Ngụy Anh Lạc. Bởi vì nàng không thể đoán được nha đầu này định tính toán cái gì.
"Hồi nương nương, nô tì là vì thấy bất bình cho người".
"Bất bình?". Dung Âm nghe thấy vậy liền nhếch môi châm biếm cười. "Anh Lạc ơi Anh Lạc… ngươi cũng thật quá ngây thơ đi. Có một điều hôm nay bổn cung chắc chắn phải nhắc nhở ngươi: Nếu đã bước chân vào Tử Cấm Thành này rồi, sẽ chẳng có cái quyền gọi là bất bình nữa".
"Nhưng nương nương, chẳng lẽ người không muốn một lần nữa được hít thở bầu không khí bên ngoài sao?".
"Muốn". Dung Âm cứng rắn trả lời. "Bổn cung đương nhiên muốn. Song bổn cung sẽ không bao giờ dùng ngươi làm vật hy sinh để đổi lấy một lần xuất cung của bổn cung. Bổn cung không cần".
Ngụy Anh Lạc nghe giọng điệu kiên quyết của chủ tử, bản thân liền cảm thấy vô cùng ấm áp… Nương nương, người có phải đã động lòng với Anh Lạc rồi không? :3
***
Phú Sát Dung Âm đứng dậy tiến lại gần tiểu bá vương của mình. Nàng ngồi xổm xuống, vươn tay sờ lên trán Ngụy Anh Lạc: "Ngươi sốt rồi?".
"Nô tì không có. Nương nương người đừng lo, sở dĩ nô tì có gan quỳ suốt hai canh giờ bởi vì cơ thể nô tì thuộc tính hỏa. Bình thường nóng hơn người khác vài phần… cho nên…".
Ngụy Anh Lạc còn chưa nói hết câu, Phú Sát Dung Âm đã vươn tay ôm chặt lấy nàng.
Sau đó, Anh Lạc còn cảm thấy hình như nương nương gục mặt vào hõm vai mình khóc. Nàng chần chừ một lúc, sau cùng vẫn quyết định vươn tay vỗ nhẹ lưng Dung Âm.
"Dung Âm… một chút chuyện nhỏ đã làm tỷ động lòng. Vậy những người giả bộ đối xử tốt với tỷ, tỷ liệu có biết đường mà tránh ra?".