Đêm nay quả thực là một đêm dài. Bởi vì Tô Tịnh Hảo vừa nhận được tin Hoàng thượng bãi giá tới Trường Xuân cung.
Nghĩa là Dung Âm của nàng…
Tô Tịnh Hảo nghĩ tới đây liền muốn treo cổ tự vẫn. Lòng nàng vô cùng đau đớn. Đau đớn vì bất lực chứng kiến cảnh người mình thầm thương trộm nhớ bị người khác đè xuống dưới thân.
Mặc dù biết nghĩ như vậy có thể mang tội khi quân. Thế nhưng Tô Tịnh Hảo không thể không chửi rủa trong lòng.
Thấy nương nương của mình mặt mày thoạt xanh thoạt đỏ, Ngọc Hồ đứng bên cạnh còn tưởng nàng buồn phiền vì không được Hoàng thượng ghé qua, bèn cất giọng an ủi: "Nương nương, người còn trẻ, rồi Hoàng thượng…".
"Bổn cung mà phải để ý chuyện thị tẩm ư?".
Tô Tịnh Hảo gắt lên một tiếng.
"Cung thỉnh Nhàn phi nương nương thánh an".
Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng hành lễ của các cung nhân. Tô Tịnh Hảo ngoảnh đầu lại, vừa hay đã thấy Huy Phát Na Lạp Thục Thận tiến vào. Nàng lập tức nhún một cái.
"Trời đã khuya thế này, không biết Nhàn phi tỷ tỷ đến tìm muội rốt cuộc có chuyện gì?".
Thục Thận mỉm cười đoan trang. Nàng tự mình ngồi xuống ghế, đưa mắt nhìn Tô Tịnh Hảo rồi nói: "Bổn cung nghe có người nói muội muội tức giận… Cho nên tới trò chuyện khiến muội muội vui".
"Thứ cho muội muội ngốc nghếch đã để tỷ tỷ lo lắng…". Tô Tịnh Hảo ngẫm một lúc rồi cười đáp.
Thật không ngờ ngay cả chuyện này mà Nhàn phi cũng biết được.
"Sao vậy? Chuyện gì làm muội tức giận?".
"Hồi Nhàn phi nương nương, chủ tử của nô tỳ ủy khuất vì Hoàng thượng tối nay nán lại ở Trường Xuân cung". Ngọc Hồi đứng bên cạnh nàng lập tức bẩm báo.
"Ngọc Hồi, ngươi to gan". Tô Tịnh Hảo tức giận đập bàn một tiếng. "Ở đây từ khi nào tới lượt ngươi nói chuyện?".
Huy Phát Na Lạp Thục Thận nhìn chủ tớ hai người cãi nhau. Trong lòng đột nhiên thở dài một tiếng. Ngọc Hồi này đúng là không hiểu chủ tử của mình muốn gì.
"Tỷ tỷ… mọi chuyện không như tỷ nghĩ đâu…". Tô Tịnh Hảo luống cuống xua tay.
"Bổn cung đương nhiên biết muội muội sẽ không vì chuyện này mà bận lòng". Nhàn phi khẽ cười. "À, bổn cung có mang khăn tay mình tự thêu tới tặng cho muội muội đấy".
Thục Thận lấy ra chiếc khăn tay thêu hình hoa mai, cẩn thận đặt vào tay nàng.
"Làm phiền tỷ tỷ quá". Tô Tịnh Hảo vừa nhận khăn tay, tầm mắt liền dừng lại ở chiếc khăn tay còn lại. "Đó là…".
Thục Thận thấy nàng nhìn chằm chằm chiếc khăn tay màu trắng của mình, chỉ cười đáp: "Thứ này không thể tặng được. Nó là của cố nhân…".
"Cho muội xem được không?". Tô Tịnh Hảo đột nhiên cảm thấy chiếc khăn tay này rất quen. Như thể nàng đã từng nhìn thấy nó ở đâu rồi thì phải.
"Được". Thục Thận gật đầu rồi lấy ra cho nàng.
Tô Tịnh Hảo nhìn ngắm rất kĩ. Chiếc khăn tay này màu trắng, ở góc trái bên dưới thêu đóa mẫu đơn Nhị Kiều hai màu đỏ hồng cùng câu thơ:
Ý khoa thiên hạ vô song diễm,
Độc lập nhân gian đệ nhất hương.
(Khoe rằng vẻ đẹp không đâu sánh
Đệ nhất nhân gian một thứ hương)
-Trích: Mẫu Đơn – Bì Nhật Hưu-
"Sao vậy? Muội muội biết chủ nhân của chiếc khăn tay này ư?". Thục Thận ánh mắt chờ mong nhìn nàng.
"Không hẳn". Tô Tịnh Hảo lắc đầu. "Muội chỉ cảm thấy nó rất quen mà thôi".
Thục Thận nghe nàng nói xong liền thở dài một tiếng.
"Muội tưởng đây là của cố nhân tỷ?". Tô Tịnh Hảo nhớ lại câu nói ban nãy của Thục Thận liền nhắc lại.
"Đúng vậy, là của cố nhân. Nhưng bổn cung chưa từng nhìn thấy dung mạo của nàng ấy… Trước đây khi gặp nhau, nàng ấy thường đeo mạng che mặt. Bổn cung nhiều lần muốn tìm nhưng không được".
Tô Tịnh Hảo thầm cả kinh. Sau đó nàng vờ như không có chuyện gì xảy ra. Chỉ cười đáp: "Vậy ư? Nếu thế thì tiếc quá".
Nàng đem trả lại khăn tay cho Thục Thận. Trong lòng tim đập liên hồi.
Không thể nào…
"Cũng đã khuya rồi. Bổn cung đành hồi cung vậy. Muội muội nghỉ ngơi sớm đi".
"Thần thϊếp cung tiễn Nhàn phi nương nương".
Tô Tịnh Hảo đứng dậy hành lễ. Sau đó thiếu chút nữa là khuỵu xuống.
Nhàn phi trân trọng chiếc khăn tay đó như vậy sao?
***
Tô Tịnh Hảo trằn trọc nằm trên giường. Nàng không suy nghĩ đến chuyện khăn tay nữa. Bởi vì nàng lại nhớ Dung Âm rồi.
Nàng cũng không rõ mình quen Dung Âm từ bao giờ. Chỉ biết từ khi bắt đầu có nhận thức, nàng đã là cái đuôi nhỏ của Dung Âm.
Khi ấy, nàng thường xuyên đi theo sau Dung Âm, hoan hỉ gọi: "Phú Sát tỷ tỷ".
Mỗi lần như thế, Dung Âm đều xoa đầu nàng, ôn nhu cười: "Hảo nhi ngoan. Đợi tỷ tỷ chép kinh văn xong sẽ chơi với muội được không?".
Đương nhiên tiểu thư Tô gia sẽ không đồng ý. Nàng cứ bám riết lấy Dung Âm, đến độ em trai Phú Sát Phó Hằng còn phải ghen tị mà lao tới đánh nhau với nàng.
Có một lần hình như vào năm mười tuổi. Nàng đã ngắt cành hoa lan quý từ nhà mang tới để 'cầu hôn' Phú Sát đại tiểu thư.
"Tỷ tỷ, sau này muội nhất định sẽ lấy tỷ".
Phú Sát Dung Âm nghe thấy lời này của nàng, cứ che miệng cười mãi không thôi.
"Tỷ tỷ cười cái gì chứ?".
Tô Tịnh Hảo giậm chân một cái, rõ ràng nàng đang rất nghiêm túc cơ mà.
"Nha đầu ngốc, tỷ làm sao có thể gả cho muội được?". Dung Âm gõ nhẹ lên trán nàng.
"Tại sao?".
"Bởi vì chúng ta là nữ nhân. Nếu nữ nhân yêu nữ nhân, quả thực vô cùng hoang đường".
"Muội mặc kệ. Muội nhất định phải xin phụ thân mang sính lễ tới hỏi cưới tỷ".
Dung Âm bất lực cười, sau đó đem hoa lan cài lên đầu nàng.
"Muội muội bám tỷ riết như vậy. Chi bằng hãy bỏ thời gian học hành tử tế đi".
Tô Tịnh Hảo cứng đầu không chịu nghe lời. Bởi vậy tối hôm đó nàng liền đem chuyện muốn cưới Phú Sát Dung Âm về nói với cha mẹ.
Kết quả… Tô Tịnh Hảo bị phụ thân đánh cho một trận nhớ đời. Sau đó nhốt vào Tô gia phủ không cho ra ngoài nữa…
Vài năm sau, đến một hôm hay tin Phú Sát Dung Âm được ban hôn cho tứ a ca Hoằng Lịch, phụ thân nàng mới thả nàng ra kèm theo câu nói lạnh lùng:
"Bây giờ muốn gặp Phú Sát tiểu thư, chi bằng cố mà đỗ kì tuyển tú của Bảo Thân vương đi".
Thế rồi Dung Âm trở thành đích phúc tấn, còn nàng là một phúc tấn sống trong phủ của Bảo Thân vương. Kể từ ấy nàng cũng biết rõ khoảng cách địa vị giữa hai người dài như thế nào…
P.S: Edogawa Thuần phi đúng kiểu ăn hành từ nhỏ luôn =)))) Thấy cũng tội mà thôi cũng kệ =))))