Ngụy Anh Lạc thập thập thò thò ngoài cửa, cảm thấy bản thân ngay cả hô hấp thôi cũng vô cùng khó khăn.
"Ngươi mau bước vào đây cho bổn cung".
Từ bên trong vọng ra giọng nói quen thuộc của Hoàng hậu. Nhưng hiện tại giọng nói ấy đang có ba phần tức giận, bảy phần mất kiên nhẫn.
Ngụy Anh Lạc khẽ nuốt khan, sau đó chậm rãi hít sâu một hơi, chạy một mạch tới trước mặt Hoàng hậu rồi quỳ xuống.
"Nương nương, nô tì biết sai rồi… Người hiền lành thục đức như vậy không nên vì chuyện này mà hao tâm tổn trí".
"Ngươi đó ngươi đó". Phú Sát Dung Âm giận đến tím mặt. "Ngươi có biết Cao Quý phi thích nhất bộ y phục đó không mà dám cả gan mang nó treo lên cây?".
Ngụy Anh Lạc cúi đầu đến mức cổ cũng đau nhức, thế nhưng nhất quyết không chịu hé môi.
"Bổn cung hỏi sao ngươi không trả lời?".
Thấy Ngụy Anh Lạc nửa ngày trời không đáp, Hoàng hậu nhíu chặt mày lên tiếng.
"Nương nương bớt giận". Nhĩ Tình đứng ở một bên thấy tình thế không ổn liền cung kính nói, sau đó quay sang nhìn Ngụy Anh Lạc, thấp giọng nhắc nhở: "Anh Lạc, mau trả lời nương nương đi".
Ngụy Anh Lạc chần chừ một lúc, song cũng mở miệng nhưng giọng nói nhỏ như muỗi kêu: "Bởi vì Cao Quý phi ở trước mặt nương nương chê người không giỏi ca vũ, cho nên nô tì thấy phẫn nộ thay người".
"Cái gì?".
Phú Sát Dung Âm nghe thấy mấy lời này, một giây trước còn bàng hoàng, nhưng một giây sau liền cảm thấy buồn cười: "Ngươi vì chuyện nàng ta kɧıêυ ҡɧí©ɧ bổn cung mà sẵn sàng trộm y phục hát tuồng của nàng ta đem vứt lên cây ư?".
"Vâng". Ngụy Anh Lạc ăn ngay nói thẳng, không hề phủ nhận.
"Ngụy Anh Lạc ơi là Ngụy Anh Lạc". Hoàng hậu lắc đầu bất lực. "Bổn cung dạy ngươi nhiều thứ như vậy, ngươi không những không chịu tiếp thu, trái lại còn ngang nhiên ra ngoài kiếm chuyện với người ta".
"Nương nương, nô tì biết sai rồi". Ngụy Anh Lạc dập đầu như máy khâu.
"Đứng dậy đi". Phú Sát Dung Âm thở dài một tiếng, vung tay một cái ý bảo nàng hãy đứng dậy.
Nhìn bộ dạng lóng nga lóng ngóng của Ngụy Anh Lạc, nàng không nhịn được mà cười thầm trong lòng.
"Nương nương, người sẽ không phạt Anh Lạc chứ?". Ngụy Anh Lạc lấm la lấm lét nhìn chủ tử, ngượng ngùng cúi đầu hỏi.
"Phạt, đương nhiên là phải phạt". Hoàng hậu khẽ hắng giọng. "Phạt ngươi chép 500 lần câu 'Từ nay nô tì hứa sẽ không gây thị phi nữa'"
Nhĩ Tình đứng ở một bên nghe xong khẽ bật cười.
"Ngươi cười cái gì?". Phú Sát Dung Âm quay sang hỏi.
"Không có gì thưa nương nương".
Nhĩ Tình vừa trả lời vừa thầm nghĩ nương nương đúng là vô cùng cưng chiều Ngụy Anh Lạc.
***
"Chép xong rồi?".
Phú Sát Dung Âm cầm tập giấy đã được viết kín chữ, ngước mắt nhìn Ngụy Anh Lạc vẫn đang trưng ra bộ dạng không biết hối cải kia.
"Vâng, nô tì không dám thiếu một từ".
Ngụy Anh Lạc vừa nói vừa quan sát xung quanh. Nhĩ Tình và Minh Ngọc đều không có ở đây, nàng phải tranh thủ mới được.
"Nương nương… nô tì thấy đau tay lắm". Nghĩ là làm, Ngụy Anh Lạc lập tức nhăn nhó giống như sắp khóc đến nơi.
"Ngươi còn biết đau ư?". Hoàng hậu đứng dậy gõ nhẹ một cái lên trán nàng. "May cho ngươi lần này Cao Quý phi không điều tra được thủ phạm là ai. Nếu không bổn cung quả thực hết cách để cứu ngươi".
"Nương nương chỉ cần đứng ra bảo lãnh thôi, còn lại cứ để Anh Lạc lo".
"Ngụy Anh Lạc, ngươi…". Phú Sát Dung Âm hoàn toàn á khẩu, nàng chỉ còn biết chỉ tay vào mặt họ Ngụy kia, không nói thêm được tiếng nào.
Sau một hồi bình tĩnh, nàng rốt cuộc cũng hạ tay xuống, trừng mắt nói:
"Ngươi to gan lắm, dám lợi dụng cả bổn cung".
"Nô tì không dám". Ngụy Anh Lạc vội vã quỳ xuống.
"Ở đây chỉ có hai chúng ta, ngươi câu nệ như vậy làm gì?". Phú Sát Dung Âm ngồi xuống ghế. "Lại đây".
Ngụy Anh Lạc ngước mắt nhìn rồi đứng dậy lại gần.
Phú Sát Dung Âm đột nhiên nâng tay nàng lên, sau đó nhẹ nhàng dùng đôi bàn tay thon dài của mình xoa bóp cổ tay của nàng.
"Nương nương…". Ngụy Anh Lạc thất kinh, lập tức muốn rút tay về. Thế nhưng Dung Âm liền giữ tay nàng lại.
"Đừng cử động".
Giọng nói ngọt ngào văng vẳng bên tai khiến lục phủ ngũ tạng của Ngụy Anh Lạc như muốn nhảy cả ra ngoài.
Phú Sát Dung Âm cúi đầu, đôi mắt tập trung vào phần cổ tay của Ngụy Anh Lạc, nhìn thế nào cũng không thể đoán được nàng đang nghĩ gì. Sau cùng chỉ thấy khóe môi nàng hơi cong lên.
"Anh Lạc, ngươi có phải muốn dùng cách này để lừa bổn cung không?".
"Dạ?". Ngụy Anh Lạc hết hồn đáp lại.
"Bổn cung nói ngươi là đang giả đau giả bệnh để bổn cung xoa bóp tay cho ngươi phải không?".
"……………."
"Nhưng mà bổn cung quả thực bị ngươi lừa rồi". Phú Sát Dung Âm có chút bất lực thở dài. "Lần nào bổn cung cũng cảm thấy ngươi rất đáng tin".
"……………."
Im lặng…
Im lặng…
"Nương nương, nếu người cảm thấy Anh Lạc đáng tin như vậy, chi bằng hãy để Anh Lạc nói thẳng… Nương nương… Anh Lạc có thể ôm người không? Anh Lạc thề chỉ muốn ôm người một cái thôi".
"……………."
***
Ngụy Anh Lạc đêm hôm đó bị đuổi ra khỏi Trường Xuân cung…