Phú Sát Dung Âm vốn không phải người thuộc tính hàn. Thế nhưng kể từ khi sinh Nhị a ca Vĩnh Liễn xong, cơ thể nàng liền thay đổi, hàn khí trong người đột nhiên tăng lên nhiều như bây giờ.
Chuyện nàng nếu như không giảm được hàn khí trong cơ thể thì không thể sinh con, mọi người trong Tử Cấm Thành đều biết. Đây cũng là lý do Cao Quý phi luôn dùng lý do này để châm chọc, kɧıêυ ҡɧí©ɧ nàng.
Mà Phú Sát Dung Âm tính tình ôn nhu như nước, nàng không muốn tranh chấp, cũng không muốn đấu đá. Trước đây khi Vĩnh Liễn còn sống, nàng chỉ mong tiểu hài tử của mình bình bình an an lớn lên. Thế nhưng ngang trái thay, ông trời lại nhẫn tâm mang Vĩnh Liễn của nàng đi mất.
Sau khi con trai qua đời, cũng vì quá đau buồn nên nàng càng sinh bệnh tật, cơ thể càng thường xuyên đau ốm nhiều hơn.
"Nương nương, người cho dù không nghĩ tới việc tranh quyền đoạt vị, nhưng người cũng phải nghĩ tới việc nếu không có đích tử…".
"Minh Ngọc, đủ rồi…". Phú Sát Dung Âm nhẹ giọng ngắt lời tiểu nha đầu Minh Ngọc ăn nói không chút kiêng nể kia. "Bổn cung không muốn nhắc tới chuyện này nữa".
"Nương nương…".
Nhĩ Tình thấy Minh Ngọc vẫn còn muốn tiếp lời liền đưa tay nhéo trộm một cái, sau đó lắc đầu.
"Hai ngươi ra ngoài cả đi, để Anh Lạc ở lại hầu hạ bổn cung".
Phú Sát Dung Âm nâng chén trà lên, lạnh giọng buông lời đuổi người.
"…………"
Lời vừa dứt, Minh Ngọc và Nhĩ Tình đều cảm thấy hết sức kinh ngạc, dù sao họ cũng là những người đi theo nương nương từ lâu rồi cơ mà…
Lại quay sang nhìn Ngụy Anh Lạc. Thầm nghĩ tiểu nha đầu này rốt cuộc có điểm nào tốt mà nương nương hết lần này tới lần khác đặt lòng tin vào nàng ta như vậy?
"Bổn cung nói các ngươi không nghe thấy sao?".
"Dạ… chúng nô tì xin phép cáo lui…". Nhĩ Tình bừng tỉnh, lập tức hành lễ một cái rồi kéo Minh Ngọc lui ra ngoài.
***
Ngụy Anh Lạc bị bỏ lại một mình ở bên trong, nhất thời trở lên lúng túng.
"Ngươi lại đây bóp vai cho bổn cung". Phú Sát Dung Âm đặt chén trà trong tay xuống, thở dài một tiếng rồi đưa ra yêu cầu.
"Dạ".
Ngụy Anh Lạc gật đầu tiến tới, không chậm trễ một giây lập tức nhẹ nhàng bóp vai cho Dung Âm.
Phú Sát Dung Âm hướng mắt nhìn ra cửa sổ, đôi tay đang đặt trên đùi vô thức nắm chặt lấy y phục.
"Nương nương, người có chỗ nào khó chịu à?". Ngụy Anh Lạc thấy vậy liền hỏi.
"Bổn cung đang nghĩ đến Vĩnh Liễn…".
Nói tới đây, đôi mắt nàng bắt đầu ngân ngấn nước.
Ngụy Anh Lạc thấy vậy lập tức ngừng xoa bóp, chậm rãi di chuyển tới trước mặt Phú Sát Dung Âm, sau đó vươn tay ôm nàng vào lòng.
Kì lạ thay, lần này nương nương không hề nổi giận, thậm chí còn lặng yên để nàng vỗ lưng an ủi.
Ngụy Anh Lạc vừa thương nhưng cũng vừa mừng thầm trong lòng. (Mới chương trước bị đuổi đi xong =)))) )
"Nương nương, nô tì cảm thấy Minh Ngọc nói không sai… Cho dù người có được Hoàng thượng quan tâm đi chăng nữa… Nhưng nếu người không có a ca nối dõi…". Nhân cơ hội này, Ngụy Anh Lạc lập tức đề cập đến vấn đề khó giải quyết kia.
"Anh Lạc, đến cả ngươi cũng đối xử với bổn cung như vậy ư?".
Quả nhiên Dung Âm đã có phản ứng, nàng dùng hết sức đẩy Ngụy Anh Lạc ra, sau đó run rẩy chỉ tay về phía cửa.
"Ngươi cũng đi đi".
"Nương nương". Ngụy Anh Lạc cảm thấy giật mình trước phản ứng này của Hoàng hậu. Song vẫn kiên trì nói. "Người phải đối mặt, nhất định phải đối mặt".
"Bổn cung hàng ngày phải đối mặt với việc Vĩnh Liễn không còn, các người muốn bắt bổn cung tiếp tục đối mặt với cái gì nữa?".
Phú Sát Dung Âm hoàn toàn mất bình tĩnh, nàng ôm mặt khóc nức nở. Thân thể gầy yếu run lên từng hồi giống như ngọn nến trước gió…
"Nương nương… Người nhìn Anh Lạc được không?". Ngụy Anh Lạc ngồi xổm xuống đối diện với khuôn mặt nàng, dùng tay mình cố gắng gỡ đôi tay của Dung Âm ra.
Phú Sát Dung Âm thường ngày đều mang dáng vẻ lãnh đạm, thế nhưng hôm nay nàng cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Ngay cả vỏ bọc lãnh đạm kia cũng không còn thiết tha.
"Nương nương. Anh Lạc, Minh Ngọc và Nhĩ Tình đều muốn tốt cho người. Còn có Phú Sát thị vệ. Nương nương, người nhất định phải chữa khỏi chứng hàn trong cơ thể. Người nhất định phải sinh đích tử".
"Ngươi muốn vậy?". Phú Sát Dung Âm nhìn thẳng vào mắt nàng, nghi hoặc hỏi.
"Không". Ngụy Anh Lạc không chần chừ mà trả lời. "Anh Lạc đương nhiên không muốn nương nương thị tẩm, càng không muốn nương nương mang long thai, bởi vì nữ nhân sinh con giống như đi một vòng quỷ môn quan. Thế nhưng những nơi khác luôn nhìn vào Trường Xuân cung của chúng ta như hổ đói. Nương nương, chỉ khi có a ca, ngôi vị này của người mới được củng cố".
Phú Sát Dung Âm nghe nàng nói một tràng dài, trái tim khẽ nhói lên một cái.
Ngụy Anh Lạc cúi đầu: "Nô tì sớm coi nương nương như người thân, bởi vậy khi nhìn nương nương chịu uất ức, nô tì không đành lòng".
Dung Âm vươn tay vuốt nhẹ tóc nàng, cười nói: "Có tiểu nha đầu ngươi ở đây, ai dám bắt nạt bổn cung?".
"Đúng vậy, cho nên Anh Lạc nhất định phải giành lại chiếc ghế Hoàng hậu cho người, người xinh đẹp, tính tình lại thiện lương đoan chính. Tử Cấm Thành không thể tìm được nữ nhân thích hợp trở thành mẫu nghi thiên hạ hơn người". Ngụy Anh Lạc áp tay mình lên mặt Hoàng hậu, nhẹ nhàng lau đi những giọt nước long lanh còn vương trên mi nàng.
"Ngươi đó". Phú Sát Dung Âm đối với hành động này cũng không còn né tránh, nàng chỉ gõ nhẹ lên đầu Ngụy Anh Lạc một cái. Khẽ mắng: "Chỉ giỏi vuốt mông ngựa".
"Cái gì mà vuốt với chả ngựa? Nô tì thấy sao nói vậy. Nương nương cũng xứng đáng như vậy".
Phú Sát Dung Âm nghe tiểu cô nương ăn của mình ăn nói không thèm giữ phép tắc, chỉ biết lắc lắc đầu.
"Nương nương, người như vậy là đồng ý với Anh Lạc rồi nhé". Ngụy Anh Lạc chớp chớp mắt.
Dung Âm hơi ngẩn ra nhưng rồi cũng gật nhẹ một cái.
"Anh Lạc, bổn cung nhất định sẽ trụ vững trên chiếc ghế này để có thể bảo vệ ngươi thật tốt… Ngươi vì bổn cung, bổn cung cũng sẽ vì ngươi".