Dung Âm Công Lược

Chương 3: Thuần - hậu couple

Phú Sát Dung Âm đặt chén trà trong tay xuống, nàng đưa mắt nhìn về phía Thuần Phi Tô Tịnh Hảo đang cúi đầu chăm chú quan sát túi thơm, khẽ thở dài một tiếng: "Thuần phi, bổn cung nghe nói hôm qua muội lại tắm nước lạnh để tránh việc thị tẩm".

Thuần phi hơi sững lại, sau đó đặt túi thơm xuống bàn, cười đáp: "Thần thϊếp chỉ là đột nhiên muốn đi tắm, không ngờ ngay sau đó Hoàng thượng lại tìm tới".

"Hoàng thượng lại tìm tới?". Phú Sát Dung Âm nghe xong câu nói của nàng thì đôi mày liễu hơi nhíu lại, nàng nhẹ giọng quở trách. "Muội đó, mỗi lần nói về Hoàng thượng lại cố ý dùng giọng điệu công kích như vậy. Thuần phi, chúng ta chỉ là những nữ nhân trói gà không chặt, không thể phê duyệt tấu chương, lại càng không thể cầm quân chinh chiến trên sa trường. Điều duy nhất có thể làm là hầu hạ Hoàng thượng thật tốt, đoàn kết xây dựng lục cung vững mạnh… Có như vậy thôi".

"Đã để nương nương nhọc lòng". Tô Tịnh Hảo cúi đầu mỉm cười.

"Muội để ta nhọc lòng, nhưng bản thân có chịu cải thiện đâu". Phú Sát Dung Âm thở dài một tiếng. "Bổn cung đau ốm triền miên, có nhiều việc không thể quản tới được".

Thuần phi thừa hiểu ý tứ trong lời nói của nàng. Dung Âm luôn như vậy, không bao giờ nặng lời mắng mỏ, mà chỉ dùng những lời lẽ bâng quơ để răn đe. Nàng thầm nghĩ chính vì thế nên Cao Quý phi mới không coi người ra gì.

Mà Hoàng hậu của nàng cũng nhân từ quá mức. Lần nào Cao Quý phi gây chuyện cũng chỉ ậm ừ cho qua. Thậm chí nhiều khi Ngụy Anh Lạc và Tô Tịnh Hảo nàng đều phải ra mặt giải vây cho người. Thế mà người cứ thiện lương như thế, chỉ lắc đầu nói: "Bổn cung là người theo phật. Cũng không thể vì những chuyện nhỏ như vậy mà tạo nên nghiệp chướng".

Nhưng Hoàng hậu, người biết không, Cao Ninh Hinh kia càng ngày càng quá đáng. Thần thϊếp phải dốc lòng lắm mới bảo vệ được người.

***

"Muội sao vậy? Sao đột nhiên lại thần người ra thế?".

Hoàng hậu thấy nàng nửa ngày trời không nói câu nào liền ghé mặt lại gần, dùng tay vuốt nhẹ vài sợi tóc mai rủ xuống mặt nàng.

Thuần phi hoàn toàn đứng hình… Lần đầu tiên nàng được ở gần Hoàng hậu như vậy. Thậm chí đến cả nhịp thở nhè nhẹ của người cũng có thể cảm nhận rõ ràng.

"Khụ…". Thuần phi vội vàng nghiêng đầu né tránh, khuôn mặt hơi ửng đỏ. "Hoàng hậu nương nương… tư thế này không… không đúng cho lắm".

Nàng thoáng thấy Phú Sát Dung Âm giật mình, sau đó người khôi phục vẻ điềm tĩnh thường ngày, mỉm cười nói: "Muội muội nghĩ sâu xa quá".

"Sao lại sâu xa?". Thuần phi ương ngạnh cãi lại. "Nương nương, người không thể đối với một nữ nhân lại làm ra hành động như vậy… Thật… thật khiến thần thϊếp…"

Nói tới đây, Thuần phi đột nhiên nảy ra ý đồ xấu. Nàng liền đứng dậy hành lễ.

"Nương nương, chúng ta ngồi ở ngoài này lâu quá rồi. Người sẽ bị phong hàn mất. Đi thôi, mau quay về Trường Xuân cung".

Phú Sát Dung Âm lại bị Tô Tịnh Hảo làm cho bất ngờ một lần nữa. Người im lặng nhìn nàng, sau đó gật đầu: "Được, chúng ta quay về Trường Xuân cung".

***

"Anh Lạc, Minh Ngọc, Nhĩ Tình, các ngươi lui ra ngoài cả đi".

Phú Sát Dung Âm vừa về tới Trường Xuân cung liền hạ lệnh cho nô tì thân cận ra ngoài hết. Điều này khiến cho ý đồ xấu của Tô Tịnh Hảo càng phát triển mãnh liệt. Nàng lập tức sải bước về phía Dung Âm, vươn tay ôm chặt cơ thể nữ nhân trước mặt vào lòng.

"Thuần phi… muội… muội làm gì thế?".

Hoàng hậu mặt nóng bừng, nhẹ nhàng đẩy nàng ra.

"Nương nương… không phải người đã lệnh cho cung nữ ra ngoài hết cả rồi đấy thôi?".

Tô Tịnh Hảo bị Dung Âm đẩy liền bừng tỉnh. Sau đó nàng giống như đứa trẻ làm chuyện xấu bị ngạch nương bắt gặp, cúi đầu lí nhí đáp.

"Bổn cung còn tưởng muội có chuyện gì quan trọng cho nên mới để nô tì ra ngoài để dễ dàng nói chuyện… Thuần phi… muội… muội có biết mình đang làm gì không?".

"Thần thϊếp…".

Thuần phi á khẩu, sau đó ngượng ngùng hành lễ.

"Nương nương, có lẽ là do thần thϊếp vẫn còn bị cảm, cho nên nhất thời sinh hồ đồ. Thần thϊếp xin phép cáo lui…".

***

Những ngày sau đó, Tô Tịnh Hảo đêm nào cũng ôm mặt khóc vì bị người thương từ chối.

Hoàng hậu nương nương của nàng cái gì cũng biết, chỉ là không biết bản thân đã rải bao nhiêu thính xuống lục cung. Khiến cho bao nhiêu con tim bất lực chết ở nơi này…