Vài hôm nữa là tới ngày thỉnh an hoàng hậu, như thường lệ mọi năm, thì tầm này mỗi phi tần sẽ chuẩn bị một món quà để tặng cho người.
Tại Trữ Tú cung, Cao quý phi đang ngồi cắn hạt dưa nghe Gia tần nói chuyện đông chuyện tây. Nàng từ đầu đến cuối chỉ cong nhẹ khóe môi, ánh mắt đăm chiêu không nói tiếng nào.
"Nương nương… người có tâm sự gì sao?" Gia tần len lén hỏi nàng.
Cao quý phi cất giọng nói lảnh lót của mình lên, dáng vẻ vô cùng ung dung: "Ba hôm nữa là tới lễ thỉnh an hoàng hậu, ngươi nói xem, bổn cung nên chọn món quà nào có thể khiến nàng ta nhớ mãi không quên?"
"Món quà nhớ mãi không quên?" Gia tần nghi hoặc hỏi lại.
"Bổn cung không nhắc lại lần hai" Cao Ninh Hinh khinh khỉnh liếc mắt nhìn Gia tần, trong lòng không nén nổi sốt ruột.
Từ lúc được gả vào phủ của Tứ a ca Hoằng Lịch, khi ấy Phú Sát Dung Âm còn là Đích phúc tấn. Ninh Hinh đã không thể nào quên hình bóng của nàng. Khi nàng cười, thậm chí là khi nàng một mình ngồi đọc sách ở hậu viện, từng hình ảnh đều lặng lẽ đi vào lòng Cao Ninh Hinh, sau đó khắc sâu lúc nào chẳng hay.
Ấy vậy mà hết lần này tới lần khác, khi tỷ muội cùng uống trà tâm sự, Phú Sát thị đó luôn cố ý giữ khoảng cách với nàng. Thậm chí có một lần vì muốn nắm đôi bàn tay ấy mà Cao Ninh Hinh đã vờ khen chiếc vòng phỉ thúy của Dung Âm thật đẹp, sau đó đưa tay lên nắm một cái. Kết quả Phú Sát Dung Âm vội vã rụt tay về, còn nổi trận lôi đình mắng Cao Ninh Hinh vào phủ lâu như vậy mà không hiểu phép tắc.
Lúc ấy, Ninh Hinh thực sự rất tổn thương!
Thế là từ đó về sau, Cao Ninh Hinh đã nghĩ nếu ôn nhu không chiếm nổi lòng nàng. Thì chi bằng hãy trở thành một kẻ xấu.
Chính vì vậy Cao Ninh Hinh không ngừng đối đầu với Phú Sát Dung Âm, mà Phú Sát thị đó thậm chí còn chẳng để nàng vào trong mắt. Nàng sử dụng mưu kế, Dung Âm lạnh lùng phản đòn, nàng đứng trước mặt bày ra thái độ thiếu tôn trọng, Dung Âm cũng chỉ im lặng làm ngơ. Thậm chí có một hôm Ô Lạp Na Lạp thị – tức Thục Thận chẳng may lỡ lời, Dung Âm đã mỉm cười răn dạy nàng ta. Điều này chứng tỏ Phú Sát Dung Âm đó hoàn toàn coi nàng như không khí, không thèm răn dạy một lời nào cả.
Cao Ninh Hinh càng nghĩ càng tức giận, cuối cùng đổi thành hận thù lúc nào chẳng hay.
***
"Quý phi nương nương, thần thϊếp có ý này" Gia tần nhếch khóe môi xinh đẹp, nàng ta chậm rãi tiến tới, ghé vào tai Cao Ninh Hinh thì thầm vài lời.
Ánh mắt Cao Ninh Hinh lập tức thoáng qua vài nét cay độc.
"Tốt, rất tốt" Cao Ninh Hinh hài lòng nói.
***
Ngày thỉnh an Hoàng hậu đã tới, Cao Ninh Hinh quyết định cố ý đến muộn. Khi nàng bước vào Trường Xuân cung, đám phi tần kia căn bản đã dâng xong quà của mình.
"Hoàng hậu nương nương"
Cao Ninh Hinh cố ý tăng âm điệu lên mấy phần, dáng vẻ vô cùng ngạo mạn.
"Quý phi nương nương, người đến muộn rồi" Thuần phi – vẫn là khuôn mặt bình thản đến mức khiến người ta phát điên lên tiếng châm chọc.
"Đi chuẩn bị lễ vật cho Hoàng hậu nương nương, đến muộn đừng trách" Cao Ninh Hinh thâm hiểm đáp lại.
Phú Sát hoàng hậu nghe thấy lời nói đầy ý vị này của nàng, cũng chỉ mỉm cười như không.
"Không biết Quý phi nương nương đã chuẩn bị lễ vật gì?" Thuần phi tiếp tục chất vấn nàng.
Cao Ninh Hinh vỗ tay hai cái, cung nhân lập tức đem món quà được bọc bằng nhung đỏ mang vào bên trong.
"Hoàng hậu nương nương, thần thϊếp đã lệnh người làm cho người một bức tượng" Cao Ninh Hinh vừa nói vừa dùng tay giật mạnh chiếc khăn nhung đỏ ra. "Tống Tử quan âm".
Đúng như ý nguyện của nàng, nụ cười trên môi Phú Sát Dung Âm lập tức đông cứng lại rồi từ từ hạ xuống.
Các phi tần nhìn thấy bức tượng, ai nấy đều tái mặt.
"Người có thích không?" Cao Ninh Hinh quay lại nhìn Phú Sát thị, cười hỏi.
Phú Sát Dung Âm nhìn chằm chằm vào bức tượng, khuôn mặt vốn vì bệnh mà trắng bệch, nay lại càng không chút huyết sắc.
"Hoàng hậu nương nương vẫn chưa qua khỏi nỗi đau mất con. Quý phi làm vậy, không phải ngang nhiên đâm vết thương vào lòng Hoàng hậu sao?"
Một vài phi tần bắt đầu nhỏ giọng xì xào, mà Cao Ninh Hinh vô cùng đắc ý. Nàng hướng ánh mắt nhìn về phía Phú Sát Dung Âm, thần thái có vài phần kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
Thế nào? Người đã động tâm chưa?
"Theo quy củ của lão tổ tông, chỉ có Hoàng hậu mới được dùng vật phẩm vàng thuần, cho nên thần thϊếp đã nhờ xưởng chế tạo làm ra bức tượng quan âm vàng thuần này mới xứng được với thân phận tôn quý của hoàng hậu nương nương đây".
Phú Sát Dung Âm nhìn nàng, đôi con ngươi hiện lên vài tia u ám.
"Nhìn xem, cái này là vàng thuần đấy"
"Cao quý phi" Thuần phi lập tức cắt ngang lời Cao Ninh Hinh. "Quan âm này… nên để ở Trữ Tú Cung của người mới phải".
Cao Ninh Hinh nghe xong lập tức phá lên cười.
"Ai ya~ Thần thϊếp tuổi vẫn còn trẻ, muốn có con cái, sau này vẫn còn đầy cơ hội. Cho nên bức tượng quan âm này, vẫn nên tặng cho người cần nó nhất mới đúng chứ?".
Phú Sát Dung Âm đột nhiên bất lực cười, sau đó nàng lắc nhẹ đầu, cất giọng nói: "Cao Quý phi có tấm lòng đẹp, món hậu lễ này… bổn cung xin nhận".
Cao Ninh Hinh nhìn ánh mắt chất chứa đầy phiền muộn của nàng. Mặc dù trong lòng có chút không nỡ, song vẫn giữ nguyên dáng vẻ giễu cợt, cúi người hành lễ một cái.
"Tạ nương nương đã nhận".
***
Choang…
Choang…
"Quý Phi nương nương bớt giận" Gia tần cùng cung nữ đồng loạt cúi người.
"Ngươi nói xem, tại sao nàng ta lại dễ dàng nhận món hậu lễ đó như vậy? Nàng ta vẫn là không để bổn cung vào trong mắt ư?".
Cao Ninh Hinh tức giận đập phá chán chê, sau đó xua tay: "Cút, cút hết ra ngoài cho ta".
Gia tần vội vã đứng dậy rồi lui ra ngoài. Nàng ta thầm nghĩ thà đi giữa cơn bão, còn hơn ở lại Trữ Tú cung khi Cao Ninh Hinh đang phát tiết.
Cao Ninh Hinh ngồi phịch xuống ghế, sau đó nghiến răng đập thêm vài cái chén nữa.
"Dung Âm, Dung Âm, đến bao giờ tỷ mới có thể đưa mắt để ý tới ta? Để ý tới tình cảm của ta?"
***
Mà lúc này ở Trường Xuân cung, Phú Sát Dung Âm cũng im lặng ngồi trong phòng, ngón tay thon dài lướt nhẹ lên tượng phật quan âm. Nàng khẽ thở dài một tiếng…
"Hinh nhi, giá như muội đừng hết lần này tới lần khác chạm tới vết thương trong lòng ta thì tốt biết mấy…"
P.S: Một mối tình xéo sắc cẩu huyết =)))))