[Diên Hy Công Lược] Hoa Tàn Hoa Nở Trăng Mãi Tròn

Chương 28

Chương 28: Trốn tránh
Đối với chuyện Phú Sát Phó Hằng đột nhiên xuất hiện, Ngụy Anh Lạc rất hỗn loạn.

Cơ hồ một đêm chưa ngủ, trời còn chưa sáng Ngụy Anh Lạc đã ra khỏi nhà. Đi tới hậu viện Tô gia, gõ cửa nhẹ một cái, quản sự phụ trách hậu viện là một tiểu tử mười bảy mười tám tuổi, bởi vì Anh Lạc làm loại chuyện này cũng không phải lần đầu tiên, cho nên tiểu tử kia mang đôi mắt nhập nhèm mở cửa cho nàng xong lại trở về đập đầu ngủ.

Ngụy Anh Lạc không đến phòng ngủ của Tô Thông, mà là đi tới thư phòng bên cạnh. Từ trong ngăn tủ lấy ra vài tấm chăn trải trên đất, nàng không biết nên làm sao đối mặt, bản thân ban đầu nói nghe hời hợt, nhưng thật sự gặp chuyện, trừ trốn tránh ra lại không biết nên ứng đối như thế nào. Nằm trên tấm đệm đã bày xong, buồn ngủ dần dần tập kích tới, chỉ trong chốc lát liền đã gục.

Trong tứ hợp viện, mặt trời dần lên, Minh Ngọc cũng thức dậy.

Sau một hồi ở phòng bếp chuẩn bị bữa sáng, bước ra thì thấy Phó Hằng ở trong sân.

"Phó Hằng đại nhân, trước dùng bữa sáng một chút đi."

Phó Hằng nghe được tiếng của Minh Ngọc, quay trở lại, cười nói cảm ơn.

"Tỷ tỷ còn chưa dậy sao?"

"Nô tỳ đang định đi xem một chút."

"Ừ, ta chờ tỷ tỷ cùng nhau."

Minh Ngọc gõ cửa, được Phú Sát Dung Âm đáp lại thì đẩy cửa vào.

Thấy nàng đã thức dậy đang chiếu cố Vĩnh Tông, tiến lên giúp một tay.

"Nương nương, Phó Hằng đại nhân đã dậy, đang ở trong sân."

"Ừ, ngươi trước mang Vĩnh Tông ra ngoài đi, ta sửa sang một chút sẽ tới."

"Vâng."

Đợi Minh Ngọc ra ngoài, Phú Sát Dung Âm ngồi phía trước bàn, cầm cây lược gỗ, tỉ mỉ đem đầu tóc có chút lộn xộn chải lại chỉnh tề, làm một búi tóc đơn giản mới xem như hoàn tất. Bên trong gương đồng thấy mình tinh thần hơn rất nhiều, lúc này mới đứng lên ra khỏi phòng.

Phó Hằng ôm Vĩnh Tông đùa giỡn, Vĩnh Tông bị chọc cho cười khanh khách không ngừng. Phú Sát Dung Âm trong nháy mắt cảm thấy không có gì thay đổi, thực tế lại là cái gì cũng đã thay đổi.

"Ngạch nương có khỏe không?"

Nghe được câu hỏi của Phú Sát Dung Âm, Phó Hằng dừng một chút mới nói

"Vẫn như cũ, nhưng tỷ tỷ không cần lo lắng, Phó Hằng sẽ chăm sóc tốt người."

"Ừ."

Phú Sát Dung Âm ngồi xuống không khỏi nhíu mày một cái,

"Minh Ngọc, Anh Lạc còn chưa dậy sao?"

"Mới nãy nô tỳ đi xem, Anh Lạc đã sớm ra ngoài."

Bởi vì một câu nói của Minh Ngọc, biểu tình của hai người kia đều cứng đờ.

"Có nói đi làm gì không?"

"Hôm qua bảo là muốn đến sớm xem cửa hàng, nhưng cũng không nói với nô tỳ là đi lúc nào."

"Ừ, biết rồi. Ngươi cũng ngồi xuống ăn thôi."

"Nương nương, ta nấu ít cháo thịt cho Vĩnh Tông, chắc đã gần chín, các người ăn trước đi."

Minh Ngọc từ trong tay Phó Hằng nhận lấy Vĩnh Tông rồi lui xuống.

Phó Hằng đảo cháo trong chén, không nhịn được mở miệng.

"Tỷ tỷ, Anh Lạc nàng..."

Phú Sát Dung Âm ngẩng đầu, không biết hắn muốn nói cái gì.

"Anh Lạc nàng có phải không muốn gặp lại đệ?"

Phú Sát Dung Âm không nói, nàng cũng không biết nên mở miệng như thế nào.

"Anh Lạc mấy ngày nay bận chuyện cửa hàng, hầu như đều đi sớm về trễ."

Coi như là an ủi sao? Phú Sát Dung Âm nghĩ, nhưng bản thân thì nên nói cùng ai.

Nghe Phú Sát Dung Âm, Phó Hằng mới có chút cao hứng lên, nhanh chóng quét sạch bữa sáng trước mặt, liền dự định ra ngoài.

"Nàng lúc này, hẳn là ở trong phố buôn bán của thành, ngươi đi đến đó chắc có thể tìm được."

Nhìn gương mặt Phó Hằng nở nụ cười, trong lòng Phú Sát Dung Âm đau buốt như kim đâm, nhưng trên mặt vẫn gió nhẹ mây bay như vậy.

"Vâng."

Phó Hằng không được tinh tế cho lắm, nếu như hắn kỹ lưỡng thêm một chút, kiên nhẫn thêm một chút, hắn liền sẽ phát hiện, trong mắt tỷ tỷ mình đang cố nén nước mắt. Chỉ là trái tim đều ở chỗ người trong lòng, làm sao có thể phát hiện? Chào tạm biệt xong, liền không kịp chờ đợi bước ra cửa.

Ngụy Anh Lạc đang ngủ mơ màng nặng trĩu, ở trong mộng cảm giác như muốn bay lên trời, lại đột nhiên bay trên trời không nổi, bùm! Rơi xuống. Sau đó Anh Lạc tỉnh lại vì cảm giác đau đớn trên mông, không rõ nguyên do nhìn bốn phía.

"Ngụy Anh Lạc! Ngươi tại sao lại trộm chạy vào đây! Còn ngủ ở thư phòng!"

Tô Thông không thể tin nhìn người này, có thể dè dặt một chút hay không.

Ngụy Anh Lạc cũng nổi giận, Tô Thông đáng chết lại kéo đệm dưới người mình ra, hại bản thân còn đang mơ thấy bay lên, lại rơi xuống đất!

"Im miệng!"

Ngụy Anh Lạc xoa xoa cái mông té đau, từ dưới đất bò dậy.

"Giờ nào rồi?"

"Không tệ, ngươi còn chưa ngủ qua giờ cơm trưa."

Ngụy Anh Lạc không để ý tới hắn, tự mình xử lý đầu tóc rối bù xù.

"Làm sao? Lại gây gổ với vị kia nhà ngươi?"

"Không có."

"Chẳng lẽ là gã nam ngày hôm qua?"

Tô Thông nghĩ lại, có thể là nam nhân kia thích Ngụy Anh Lạc.

"Ừ."

"Hỏi cái gì đáp cái nấy, ngươi như vậy ta có chút không quen."

"Ta vốn chính là muốn đến tìm ngươi thương lượng."

Tô Thông nghe nàng nói như vậy, ngược lại trong bụng sinh nghi.

"Nói thử nghe."

Tiếp đó ngồi ở trên băng ghế, dáng vẻ như đứa trẻ hiếu học.

Ngụy Anh Lạc nhìn hắn một cái, không biết nên bắt đầu nói từ đâu, nghĩ một chút, vẫn là quyết định không để cho hắn biết thân phận của Phú Sát Dung Âm cùng Phó Hằng.

Ngụy Anh Lạc kể rất nhiều, Tô Thông nghe cũng biết đại khái tình cảnh hiện tại, hướng về phía Ngụy Anh Lạc giơ ngón tay cái lên.

"Ngụy Anh Lạc ngươi được a, câu được đệ đệ rồi lại câu được tỷ tỷ, bây giờ xem ngươi làm sao thu tràng!"

Còn chưa nhạo báng xong, Tô Thông đã bị một cái mắt đao chém cho thương tích đầy mình.

"Được rồi, ngươi muốn ta giúp ngươi thế nào."

"Ban đầu ngươi coi mắt ta làm sao giúp ngươi, ngươi hiện tại cứ như vậy giúp ta.",

Tô Thông suy nghĩ một chút, gật đầu nói:

"Được."

Hai người ăn ý cười một tiếng, liền nghe được Tô phu nhân kêu Tô Thông ăn cơm, không nghĩ tới Anh Lạc cũng ở đây, càng thêm cao hứng mời nàng cùng dùng bữa, Ngụy Anh Lạc lúc ấy từ chối thì bất kính, chỉ đành cung kính không bằng tuân mệnh.

Lúc hai người dùng bữa trưa, nghe được gia đinh báo lại, nói công nhân ở công trường đến tìm Tô thiếu gia.

Hai người nhìn nhau cười một tiếng, phỏng chừng là thu công rồi. Nếu không ngoài dự đoán, hôm nay liền nghiệm thu, Ngụy Anh Lạc quên mất những thứ nhi nữ tình trường kia, có chút kích động cùng Tô Thông ra ngoài.

Ngắn ngủi mấy tháng, một cửa hàng hai tầng lầu ngàn thước vuông xuất hiện trước mắt bọn họ, trên mặt hai người đều lộ ra vui mừng dễ thấy, vội khẩn cấp đi vào, mỗi một nơi ngắm qua một lần, rất hứng thú đập tay với nhau, hành trình kinh thương của nàng hiện tại chính thức bắt đầu.

"Anh Lạc! Chúng ta hôm nay phải đi ăn mừng một trận!"

Tô Thông kích động nói.

"Ngươi mời khách!"

Ngụy Anh Lạc xảo quyệt nói.

"Không thành vấn đề!"

Đi trên phố buôn bán lớn như vậy lượn quanh cả sáng sớm không thấy được người muốn gặp, Phó Hằng có chút ủ rũ cúi đầu ngồi dưới gốc cây, đang định nghỉ ngơi, ngẩng đầu một cái liền thấy Ngụy Anh Lạc cùng nam tử gặp hôm đó đang đi về hướng mình. Cao hứng đứng dậy, đi tới trước mặt hai người bọn họ.

"Anh Lạc!"

"Ngài sao lại tới đây?"

Ngụy Anh Lạc có chút uể oải nhìn Phó Hằng, không muốn tin tưởng, bản thân rõ ràng vì tránh đời mới ra ngoài thật sớm, kết quả vẫn đυ.ng phải.

"Tỷ tỷ nói với ta cô sẽ ở đây, cho nên ta tới thử vận may một chút."

Nụ cười trên mặt Phó Hằng khiến Ngụy Anh Lạc nói không ra được lời độc ác, càng chán nản chính là tại sao người nọ lại nói cho hắn biết.

"Xin chào, ta họ Tô, tên một chữ Thông, người bản địa."

Tô Thông thấy người bên cạnh tâm tình biến hóa, vội vàng lên tiếng.

"Ừ, ta là Phó Hằng, Phú Sát Phó Hằng."

Phò Hằng hoàn toàn không nói nhiều như hắn, cho nên cảm giác hời hợt không thân được thể hiện rõ.

"Khụ, rất vui được gặp mặt."

Phó Hằng gật đầu một cái, như cũ nhìn Ngụy Anh Lạc.

"À, thiếu gia, ngài trước trở về bồi phu nhân một chút đi, ta cùng Tô Thông còn có chuyện phải làm."

Nói xong cũng định kéo Tô Thông rời khỏi, Phó Hằng sao có thể để nàng rời khỏi, vội vàng đưa tay kéo nàng.

"Anh Lạc, chúng ta nói chuyện một chút đi!"

Tình trạng lôi qua kéo lại khác thường này chọc cho người đi đường rối rít ghé mắt, Ngụy Anh Lạc đã sắp tới gần ranh giới bùng nổ.

Tô Thông thấy tình thế không ổn, liền thuận theo tay Ngụy Anh Lạc đang chụp mình, đem nàng kéo đến trong ngực, ôm người thật chặt vào lòng.

"Phú Sát công tử xin tự trọng, Anh Lạc là hôn thê chưa cưới của ta, tại hạ không biết các ngươi trước kia quan hệ như thế nào, nhưng mà xin đừng động tay động chân với nàng."

Ngụy Anh Lạc vốn dĩ còn nghĩ tức giận, nghe Tô Thông nói, lập tức biết dụng ý của hắn, ngoan ngoãn ở trong ngực hắn không dám quay đầu, Phó Hằng không dám tin nhìn Ngụy Anh Lạc.

"Anh Lạc, cô nói cho ta đây không phải là thật. Đúng thế, cô chỉ là muốn ta từ bỏ ý định nên mới cho hắn tới chọc tức ta đúng không?"

Trong lòng Ngụy Anh Lạc buồn bã, nàng không muốn thương tổn hắn, ở kinh thành không tốt sao? Tại sao nhất định phải chạy tới xáo trộn sinh hoạt của nàng.

"Thiếu gia, Tô đại ca nói không sai."

"Không đâu. Ha ha, ta biết. Cô lừa gạt ta, cô chỉ là muốn ta từ bỏ ý định."

Ngụy Anh Lạc chưa bao giờ từng thấy Phó Hằng thất thố như vậy, nhưng nàng biết, cắt đứt, thì phải cắt thật dứt khoát.

Chụp gáy Tô Thông, nhấc chân, hôn lên. Cái này không thể nghi ngờ là hù cho Tô Thông thất kinh, Tô Thông không dám động đậy, mặc cho Ngụy Anh Lạc qua loa hôn. Trong lòng than thở, tiêu rồi! Về sau mình làm sao còn cưới được vợ. Nhưng mà, lúc Tô Thông vụиɠ ŧяộʍ nhìn về phía Phó Hằng, thấy sắc mặt hắn ảm đạm, dáng vẻ không nói nên lời, hắn biết Phó Hằng tin rồi.

Phó Hằng cố gắng để cho bản thân tỉnh táo lại, miễn cưỡng nói chúc phúc, xoay người, rời đi không quay đầu lại.

Tô Thông cảm giác được trên cằm truyền tới cảm giác ẩm ướt, có chút bận tâm kéo Ngụy Anh Lạc ra.

" Này! Ngươi không sao chứ?"

Không nghĩ tới người hiếu thắng như Ngụy Anh Lạc cũng..., Tô Thông thật không rõ. Ngụy Anh Lạc cố nén nghẹn ngào

"Hắn đi chưa?"

"Đi rồi."

Ngụy Anh Lạc lúc này mới ngẩng đầu lên, xoay người nhìn về phía Phó Hằng rời khỏi, Phú Sát Phó Hằng, Ngụy Anh Lạc từng thật lòng yêu ngươi, cho nên, gặp lại ngươi trong lòng dâng lên tí ti gợn sóng, thế nhưng đã không còn là yêu! Thời gian chúng ta gặp nhau, địa điểm không đúng, đã định vô duyên, cho nên, xin ngươi bảo trọng. Ngụy Anh Lạc xoa xoa nước mắt, một quyền đánh vào bụng Tô Thông.

"Ngươi làm gì?!"

Tô Thông đau cong người, ôm bụng.

"Diễn không tệ, một quyền này là phần thưởng cho ngươi."

Ngụy Anh Lạc nói xong, xích ra đứng ở trước mặt, cười đi về phía trước.

Tô Thông cắn răng nghiến lợi đứng dậy, ngẩng đầu lên dự định đuổi theo, lại va phải Ngụy Anh Lạc đang đứng yên tại chỗ! Cảm giác không hay tràn khắp toàn thân, bỏ qua đầu Ngụy Anh Lạc nhìn về phía trước! "Tiêu rồi!" Tô Thông trong lòng kêu rên!