Chương 27: Cố nhân
Thuyền chậm rãi lướt trên mặt sông, đêm hôm qua hạ cơn mưa nhỏ, thời tiết hôm nay khá mát mẻ.Phú Sát Dung Âm đứng dựa lan can, nhìn nước sông vùn vụt lao đi trước mắt, tựa như nhớ lại cái gì, hoặc có lẽ chỉ là đang ngẩn người.
"Nhìn cái gì vậy?"
Ngụy Anh Lạc đi rửa ít trái cây bước đến bên cạnh nàng.
"Có chút lo lắng."
Nhận lấy múi lê đưa đến khóe miệng, lòng có chút không yên cắn một cái.
Ngụy Anh Lạc nghi ngờ nhìn chằm chằm nàng, bày tỏ mình không hiểu.
"Ta lo lắng Tôn Tài Việt nói cho Phó Hằng chuyện gặp được ta."
"Hắn không phải đáp ứng ngươi không nói sao?"
"Anh Lạc, thế nhân đều cho rằng ta đã chết, mà Phó Hằng là em trai ruột ta, Tôn Tài Việt có thể sẽ vì để Phó Hằng yên tâm mà đem tin tức ta còn sống nói với hắn."
Càng nghĩ càng cảm thấy khả năng như vậy rất lớn, Tôn Tài Việt là huynh đệ tốt của Phó Hằng, từ nhỏ đã xem mình như chị ruột, nghĩ tới đây, Phú Sát Dung Âm nhíu chặt chân mày.
Ngụy Anh Lạc cẩn thận cân nhắc suy đoán của Phú Sát Dung Âm, cũng có đạo lý. Suy tư chốc lát mới trấn an nói:
"So với lo lắng, không bằng thuận theo tự nhiên. Cho dù Phó Hằng biết, hắn nhất định cũng sẽ không trắng trợn tuyên truyền ra việc này, cùng lắm cũng chỉ nghĩ tới tìm ngươi."
Phú Sát Dung Âm gật đầu rồi lại lắc đầu, tuy rằng đồng ý lời nói của Ngụy Anh Lạc, nhưng nếu đã rời khỏi, thật sự không nghĩ cùng cố nhân lui tới nữa, Phú Sát Dung Âm cố gắng ở trong lòng thuyết phục bản thân, chỉ bởi vì như vậy mà thôi, nho nhỏ chua xót trong lòng liền tự bị mình qua loa che lại.
"Chỉ mong vậy!"
Ngụy Anh Lạc nhìn bộ dáng của nàng, có chút không hài lòng vuốt lại chân mày vẫn như cũ nhíu chặt.
"Được rồi, không nên suy nghĩ quá nhiều, nếu chuyện đó thật xảy ra, Anh Lạc nhất định sẽ nghĩ biện pháp, Dung Âm còn mặt mày ủ dột như vậy, Anh Lạc sẽ đau lòng."
Phú Sát Dung Âm phát hiện Ngụy Anh Lạc bây giờ nói chuyện đều không phân trường hợp nữa rồi, có chút xấu hổ dịch chuyển tầm mắt.
"Ừ."
Tới gần giờ cơm trưa, hai người liền cập bến Tô Châu, trở về tứ hợp viện liền bị Minh Ngọc một phen nước mắt nước mũi ôm lấy. Phú Sát Dung Âm cũng rất nhớ Vĩnh Tông, dùng bữa xong ôm Vĩnh Tông không muốn buông tay. Ngụy Anh Lạc cũng bận trong bận ngoài giúp Minh Ngọc xử lý chút chuyện, cũng xem như vui vẻ thuận hòa.
Thời gian chầm chậm trôi qua, Ngụy Anh Lạc đến Tô gia, được tin Tô Thông còn chưa trở lại. Chuyện trên công trường chỉ đành mỗi ngày tự mình tới giám sát. Tiến hành cũng xem như thuận lợi, lắp đặt chỉnh sửa không đến một tháng là có thể hoàn thành, nghĩ một hồi liền có cảm giác không kịp chờ đợi.
Một tháng nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn, nhưng mà, chuyện Phú Sát Dung Âm lo lắng vẫn đã xảy ra ---- Phó Hằng tới rồi.
Phó Hằng xuất hiện ở cửa tứ hợp viện, vừa đúng thời điểm Ngụy Anh Lạc chạy đến Tô gia, bởi vì nghe nói Tô Thông vừa trở lại.
Lúc Phú Sát Dung Âm nhìn thấy Phó Hằng, nàng đang cùng Minh Ngọc ở trong sân dạy Vĩnh Tông học bước bộ. Chợt nghe ở cửa có người gọi tỷ tỷ, thoáng bối rối ngửa đầu nhìn về phía hắn. Mất một khoảng thời gian trong chốc lát, khôi phục nội tâm hỗn loạn, bất đắc dĩ mời hắn vào viện, nên tới vẫn là phải tới.
"Tài Việt nói với đệ?"
Ngữ khí bình thản không gợn sóng, khiến Phó Hằng vốn có chút hưng phấn không nghe ra được hỗn loạn trong bình thản kia.
"Ừ. Đệ rất cao hứng, thật may mắn, tỷ vẫn còn sống, tỷ yên tâm, đệ không nói với bất kỳ người nào, đệ tới một mình."
Thời điểm Phó Hằng biết, mừng rỡ vô cùng, nhưng xoay người nghĩ lại, nếu tỷ tỷ đã không nói với mình, nhất định có nguyên nhân của nàng, cho nên cũng không nói với cha mẹ bọn họ.
"Ăn cơm chưa?"
"Chưa."
Phó Hằng biết hôm nay có thể đến Tô Châu, quả thật cao hứng không kịp ăn uống, nhưng đây không phải điểm chính, quan trọng là tỷ tỷ không có tức giận, không đuổi mình đi là được.
"Đệ ngồi xuống trước nghỉ ngơi một hồi, ta để Minh Ngọc đi làm cho đệ chút đồ ăn."
Nói xong, nhìn Minh Ngọc đứng ở một bên ôm Vĩnh Tông hưng phấn quá độ.
Minh Ngọc phấn chấn kêu Linh Nhi tới chiếu cố Vĩnh Tông, bản thân cũng đi phòng bếp.
Phó Hằng rất vui vẻ ngồi xuống, ở trong sân nhìn quanh bốn phía.
"Anh Lạc đi ra ngoài rồi."
Phú Sát Dung Âm biết hắn đang tìm cái gì, có chút thản nhiên nói.
Phó Hằng thoáng đỏ mặt cúi thấp đầu, tâm tư bị đoán trúng, quả thật hơi ngại ngùng.
Ngụy Anh Lạc bởi vì đã lâu chưa gặp Tô Thông, hai người từ Tô gia đi ra tùy tiện tìm một quán trà thanh tĩnh ngồi xuống bàn chuyện cũ.
Tán gẫu một ít chuyện mới mẻ gần đây rồi lại an bài chút sự tình ở cửa hàng, thời gian cũng trôi qua nhanh. Ngụy Anh Lạc rút kinh nghiệm lần trước, cho nên rất đúng giờ chuẩn bị từ giã Tô Thông về nhà dùng cơm tối, nhưng Tô Thông khăng khăng không thuận theo, cuối cùng Ngụy Anh Lạc bị buộc bất đắc dĩ, để cho Tô Thông theo mình trở về cùng nhau dùng cơm tối, bởi vì lần trước Dung Âm lấy Tô Thông ra nhạo báng bản thân, khiến Ngụy Anh Lạc hiểu ra kỳ thực Dung Âm biết mình và Tô Thông chỉ là bạn tốt, cho nên bây giờ cũng không cố kỵ, thoải mái mang hắn về nhà.
Chỉ là Ngụy Anh Lạc ngàn tính vạn tính cũng không ngờ tới Phó Hằng sẽ xuất hiện trong nhà bọn họ!
Thấy hắn đứng ở trong sân kêu tên mình, trong đầu một mảnh hỗn loạn. Có hơi đứng không vững, nhích lại gần bên cạnh Tô Thông.
Phú Sát Dung Âm nhìn thấy người nọ, bản thân cũng không biết nên mở miệng như thế nào.
"Phu nhân đã lâu không gặp! Tô Thông nhớ ngài quá."
Ngược lại là Tô Thông mắt kém phá vỡ bế tắc, bộ dáng tương tư thành bệnh đi tới bên cạnh Phú Sát Dung Âm, từ trong ngực làm như biến ảo thuật móc ra một bình sứ nhỏ.
Phú Sát Dung Âm không biết Tô Thông này lại nói chuyện thẳng thừng như vậy, có chút buồn cười nhìn hắn.
"Đây là cái gì?"
"Lần này Tô Thông ra ngoài chọn hàng, gặp phải một người bạn, nhà hắn mấy đời chế hương liệu, ta liền đòi hắn một chai, phu nhân có thể dùng để đặt ở trong phòng, bảo đảm an thần dưỡng nhan."
"Có lòng rồi, ngồi đi."
"Được."
Hai người nói xong, Tô Thông phát hiện Ngụy Anh Lạc còn đứng ở cửa, mà nam tử xa lạ trong viện cũng đang đứng.
"Anh Lạc?"
Thấy nàng còn ngẩn người ở cửa, Tô Thông nghi hoặc gọi nàng.
"A?"
Hoàn hồn nhìn về phía Tô Thông.
"A cái gì mà a, còn không tiến vào, đứng làm môn thần giữ cửa sao?"
Một lần nữa buồn cười mở miệng.
Ngụy Anh Lạc bị hắn nói như vậy, lửa giận liền nổi lên, mới cách bao lâu không thấy, người này ngứa da chắc?
"Ngươi còn muốn ăn cơm không? Không muốn liền tự mình cút về."
"Được rồi, ta sai còn không được sao."
Phó Hằng toàn bộ quá trình chăm chú nhìn nàng, Ngụy Anh Lạc quả thực không cách nào tiếp tục coi nhẹ chỉ đành phải mở miệng nói:
"Thiếu gia, vẫn khỏe chứ?"
"Không khỏe."
"Ợ..."
Ngụy Anh Lạc bị hắn đáp như vậy, không biết tiếp theo nên nói cái gì.
"Tất cả ngồi xuống đi, có lời gì, dùng cơm xong lại nói sau."
Phú Sát Dung Âm đúng lúc mở miệng.
Ngụy Anh Lạc có chút khó khăn nhìn về phía Phú Sát Dung Âm, trong lòng lo âu.
Bầu không khí trong bữa cơm, thật sự là quá mức kiềm nén, Tô Thông cũng không biết nguyên do trong đó, trước sau như một nên ăn thì ăn, nên nói thì nói, một bữa cơm tối cũng coi như trôi qua.
Buổi tối, Tô Thông trở về nhà, Phú Sát Dung Âm mang Vĩnh Tông trở về phòng mình, Minh Ngọc đi thu thập phòng khách cho Phó Hằng, cuối cùng trong viện chỉ còn lại hai người Ngụy Anh Lạc cùng Phó Hằng.
"Thời gian qua vẫn tốt chứ?"
"Ừ."
"Xin lỗi, từ trước tới nay ta đều trách lầm cô."
"..."
"Ta không biết cô là vì tỷ tỷ mới âm thầm rời khỏi, ta tưởng rằng cô bởi vì tỷ tỷ qua đời mà buồn bã, cho nên sau khi xuất cung ngay cả gặp mặt ta một lần cũng không muốn."
"Không có chuyện đó."
Phó Hằng hơi khó chịu ngữ khí nhàn nhạt của nàng.
"Anh Lạc!"
Đưa tay đem người lôi về phía mình. Ngụy Anh Lạc thất kinh, nghĩ giãy giụa, ngặt nỗi lực bất tòng tâm.
"Ngươi, buông ta ra trước."
"Ta rất nhớ cô."
Thanh âm Phó Hằng mang chút nghẹn ngào, Ngụy Anh Lạc có phần không biết phải làm sao.
"Từ ngày cô rời khỏi, ta không khắc nào không nhớ tới cô, ta phái người hỏi thăm hướng đi, nhưng đều không có kết quả."
Phó Hằng dừng một chút có nói:
"Cô không biết, lúc Tài Việt trở lại nói cho ta, ta cao hứng biết bao nhiêu đâu, ta thề, lần này tìm được cô, nhất định không lại để cho cô rời khỏi ta!"
Ngụy Anh Lạc trong lòng có chút không dễ chịu, nam nhân này, bản thân từng dụng tâm yêu, hai người cũng không phải trôi qua không vui vẻ, nhưng việc đời khó liệu, cuối cùng vẫn tách ra.
"Phó Hằng, ngài buông ta ra trước được không?"
Phó Hằng lấy về lý trí, nghe nàng nói, mới có hơi luyến tiếc buông ra.
"Phó Hằng, chuyện đã qua liền để cho qua đi, hiện tại, chỉ cần nương nương trôi qua vui vẻ, đã là tâm nguyện lớn nhất của Anh Lạc rồi."
Nói đơn giản liền đã xong, Phó Hằng chỉ cho rằng nàng vẫn không nguyện ý tha thứ mình, vẫn còn bởi vì chuyện Nhĩ Tình mà trách bản thân.
"Anh Lạc..."
Phó Hằng còn muốn nói gì, bị Ngụy Anh Lạc ngăn lại.
"Đừng nói nữa, thiếu gia nghỉ ngơi trước đi, Anh Lạc còn phải đi chiếu cố nương nương."
Nói xong, không để ý hắn ưu thương nồng nặc, chật vật xoay người rời khỏi.
Phó Hằng khó chịu đứng tại chỗ, xem ra, nàng vẫn còn oán trách mình! Trong lòng âm thầm quyết tâm, lần này nhất định phải vãn hồi cho bằng được. Sau khi tự cổ vũ phấn chấn tinh thần, cũng không chán nản nữa, tìm Minh Ngọc, đi đến phòng ngủ dành cho khách nghỉ ngơi.
Ngụy Anh Lạc trong lòng hỗn loạn, bản thân luôn kiêu ngạo tự cho là thông minh tài trí, bây giờ một chút tác dụng cũng không có. Không có dũng khí đến chỗ người đó, bước bộ tập tễnh trở về phòng ngủ của mình.
Đêm đen, bao giờ cũng đa tình như vậy, để cho người ưu sầu, cũng để cho người vui vẻ, để cho người trăm xoay ngàn chuyển, cũng để cho người không thể hiểu được.