Chương 24: Tìm Kiếm
" bà bà ngươi cho ta uống là máu " Đông Phương Bất Bại uống vào miệng vị tanh từ vị giác truyền đến , nhưng máu lại thơm uống vào mới biết nàng muốn khẳng định ." cô nương kinh mạch tổn hại quá nghiêm trọng , chỉ có uống máu này mới giúp khôi phục " Dung bà bà không dấu diếm nói ra mọi thứ , bà thấy nó không quan trọng , bà biết cô nương này thông minh sẽ hiểu được công tử đối tốt với mình ra sao .
" Máu này là máu gì sao lại thơm " Đông Phương Bất Bại nàng muốn biết máu này lấy từ đâu lại có được tư vị này .
" không dấu gì cô nương , máu này của công tử ta " Dung bà bà nói ra
" hắn làm sao tốt với ta vậy , hết tìm Thiên Sơn Tuyết Liên giờ lại lấy máu của mình giúp ta , hắn có mục đích gì " Đông Phương Bất Bại tay nắm chặt .
" cô nương nên nghỉ ngơi rồi lão bà ta lui xuống " Dung bà bà căn dặn xong đi ra ngoài đóng cửa lại .
....
" Hắn là ai sao chưa từng thấy hắn đến thăm ta , tại sao hắn dụng tâm đối với ta vậy " Đông Phương Bất Bại nàng suy nghĩ không thông suốt nằm trên giường im lặng . nghe tiếng cửa mở ,khuya rồi là ai tới thăm còn có mùi rượu nồng nặc .
Bạch Ngọc Minh tới đến ngồi lên giường nhìn dung nhan tái nhợt đã có sức sống nằm im lặng thầm nghĩ " chắc giờ nàng đã ngủ , yêu nàng ta đau đến chừng nào , nhưng ta không hối hận , chắc người ta thường nói Tình Yêu Là Mù Hoán" Bạch Ngọc Minh đưa tay sờ mặt Đông Phương Bất Bại nhưng rút tay lại .
" là công tử đã cứu ta " Đông Phương Bất Bại nàng lên tiếng phá vỡ không gian yên lặng .
" Đúng là tại hạ cứu cô nương " Bạch Ngọc Minh
" Tại sao công tử cứu ta còn tốt với ta đến thế , tìm Thiên Sơn Tuyết Liên còn lấy máu mình trị cho ta " Đông Phương Bất Bại nàng muốn nghe câu trả lời của người bên cạnh .
" Do duyên đi , ta đi ngang gặp một đám người muốn gϊếŧ cô nương khi đang hôn mê , đã cứu cô đương nhiên ta sẽ dốc hết sức , cô nương đừng để trong lòng " Bạch Ngọc Minh biết nàng đa nghi nếu không nói rõ sẽ không dẹp được nỗi đa nghi của nàng .
" Đa tạ công tử đã cứu mạng " Đông Phương Bất Bại chống hành lễ tạ ơn .
" Cô nương không cần khách khí " Bạch Ngọc Minh ta chỉ cần nàng bình yên dù có chết cũng cam lòng nhưng nào dám nói trước mặt nàng chỉ để trong lòng , khi tim nàng không có chỗ cho hắn dù một khoảng trống nhỏ .
" Công tử người nồng mùi rượu có chuyện buồn gì " Đông Phương Bất Bại
" Tại Hạ yêu một người , nhưng người đó không chọn tại hạ " Bạch Ngọc Minh nói nhìn về phía Đông Phương Bất Bại .
" Công tử người tốt , lại còn võ công cao , có tiền tài , ta nghĩ công tử cũng là một nam tử tuấn tú lại có người không cần " Đông Phương Bất Bại suy nghĩ nói .
" Tình yêu nàng không thuộc về ta , ta đang cố quên nàng , chỉ hôm nay hơi suất động uống một ít tửu " Bạch Ngọc Minh
" Công tử quên cô nương ấy sau sớm sẽ gặp nhân sinh thuộc về minh , người đó không thương công tử cố chấp chỉ thêm đau " Đông Phương Bất Bại
" còn cô nương thì sau , đã gặp được nhân sinh đời mình " Đông Phương Bất Bại ak nàng kêu ta quên nàng , nàng có thể quên được hắn sau .
"Đông Phương Bất Bại ngươi một đời anh minh , ngươi kêu người khác quên vậy ngươi làm được không " Đông Phương Bất Bại tự cảm tĩnh bản thân
" Tại Hạ đã quấy rày cô nương nghỉ ngơi , tại hạ về phòng " Bạch Ngọc Minh nghe nàng im lặng xin phép về nghỉ
......
" Bà bà ngày mai ta có thể thấy ánh sáng " Đông Phương Bất Bại mừng rõ hỏi , đại nạn không chết lại hồi phục như trước nôi lực tiến bộ không ít .
" cô nương ngày mai ngươi có thể thấy đường "
" Bạch công tử ngày mai ta có thể nhìn thấy " Đông Phương Bất Bại kích động , ta muốn thấy Bạch Công tử ngươi là nhân vật nào .
Dung bà bà hiểu ý lui ra để lại phòng còn hai người
" Chúc mừng cô nương hồi phục như trước " Bạch Ngọc Minh , nàng sáng mắt cũng là lúc ta nên đi , vài ngài ngắn ngủi ta đã thấy mãn nguyện .
" Ta muốn thấy Bạch công tử như thế nào " Đông Phương Bất Bại
"Ta cũng chỉ là một phàm nhân sợ cô thấy ghét bỏ " Bạch Ngọc Minh
" Công Tử có việc cần ngài xử lí Dung bà bà mời ngài trở về " nô tì đến báo
" Bạch Công Tử ngưoi trở về có việc cần ngươi xử lí kìa
" Ta đi cô nương tịnh dưỡng " Bạch Ngọc Minh lưu luyến nhìn Đông Phương Bất Bại sau đó rời đi
" Sau trên giường ta có miếng ngọc bội " Đông Phương Bất Bại nằm xuống tay động trúng miến ngọc bội " Chắc của Bạch Công tử đánh rơi ngày mai ta sáng mắt tìm trả lại .
———Hôm Sau ——
" Cô nương ngươi nhìn thấy lão bà ta không " Dung bà bà đứng trước mặt hỏi .
" Người là bà bà ta nhìn thấy , Bạch Công tử đâu " Đông Phương Bất Bại nhìn thấy Dung bà bà nhưng tìm kiếm không gặp người kia đâu.
" Công tử hôm qua có việc cần xử lí đã đi khuya qua " Dung bà bà nói
" Cảm ơn bà bà ta đã sáng mắt cũng nên trở về nhà " Đông Phương Bất Bại biết người nọ muốn trốn tránh không gặp nàng , nàng muốn lập tức hồi Hắc Mộc Nhai
" Cô nương không ở lại tịnh dưỡng thêm "
" Đa tạ bà bà , ta còn việc cần sử lí " Đông Phương Bất Bại
" cô nương ... " Dung bà bà chưa nói kịp đã không thấy người đâu .
———-
Đông Phương Bất Bại trở về Hắc Mộc Nhai đầu tiền cho truyền Ảnh
" Thuộc Hạ tham kiến giáo chủ " Ảnh Quỳ hành lễ
" Ngươi Mau tìm chủ nhân của miếng ngọc bội này cho bổn toạ , bất cứ giá nào cũng phải tìm được " Đông Phương Bất Bại cho ngươi đưa bản vẽ ngọc bội cho Ảnh
" Thuộc Hạ không phụ kì vọng của giáo chủ "
" Tất cả lui hết ra cho bổn toạ " Đông Phương Bất Bại
" vâng giáo chủ "
" Bạch Công tử ak Bạch Công tử ngươi không muốn gặp bổn toạ , bổn toạ càng muốn gặp , bổn toạ ghét nhất người lừa gạt mình " Đông Phương Bất Bại tay nắm chặt miếng ngọc hình trò trên có một con rồng , có một chữ Bạch sau miếng ngọc .
Bạch Ngọc Minh cũng trở về Hắc Mộc Nhai trước Đông Phương Bất Bại sợ đối phương nghi ngờ tới .
" Minh đệ giáo chủ về tự nhốt mình , không gặp ai " Dương Liên Đình
" Nàng lại nhớ Lệnh Hồ Xung " Bạch Ngọc Minh
" Ta nghe nói dung ngại ta có phần giống Lệnh Hồ Xung , trong giáo ai cũng nói ta nhờ giống nên được giáo chủ bao dưỡng trọng dụng , ta cũng muốn gặp hắn thế nào " Dương Liên Đình suy nghĩ nói
" Không giống , hắn lãng tử , còn huynh thư sinh " Bạch Ngọc Minh
" Mau uống thuốc đi , lần nào đệ về cũng trọng thương chê mạng sống quá dài " Dưong Liên Đình cần nhằn
" ai nói Huynh giống nữ nhân không " Bạch Ngọc Minh
" có Lam phượng Hoàng đáng ghét nữ nhân "
" Ả nói đúng " Bạch Ngọc Minh đáp
" Đệ " Dương Liên Đình lúc này muốn gϊếŧ người