Ba người sau khi ăn uống xong thì trời cũng gần tối, Trịnh Thuỵ Hàm nhìn Lục Huyền Vũ và Ôn Thuỷ Kiều "Hai người về đi, trời tối ở gần đây, yêu ma lộng hành rất nhiều"
Nếu Trịnh Thuỵ Hàm nàng không nhờ có Hắc Tình ngày ngày lui tới, chắc cũng mỗi ngày đánh nhau với lũ yêu ma ở đây.
Lục Huyền Vũ đặt tay nàng lên tay Trịnh Thuỵ Hàm, chính là không nỡ rời xa "Hay để ta ở lại cùng ngươi ?"
Trịnh Thuỵ Hàm mỉm cười "Không được, sư tỷ phải trở về giúp gia tiên dạy dỗ các sư đệ, sư muội a"
Lục Huyền Vũ thở dài, năm xưa là các nàng còn có Khúc Vân Tranh thân thiết bên nhau, ngày ngày thay phiên nhau dạy thuật cho những sư muội và sư đệ khác. Bây giờ nhìn lại, mỗi người đều đã một nơi.
Trịnh Thuỵ Hàm nhìn thấy Lục Huyền Vũ đang có tâm sự, trong lòng cũng đoán được chút ít. Tuy nhiên nàng cũng không có nói cho Lục Huyền Vũ biết Khúc Vân Tranh đã không còn, tránh để Lục Huyền Vũ lại đau lòng.
Trịnh Thuỵ Hàm đành vỗ vỗ bàn tay của Lục Huyền Vũ "Khi nào có thể, ta sẽ về thăm sư tỷ mà"
Lục Huyền Vũ đành tin như vậy, mỉm cười đáp "Được rồi, ta đi", rồi lại nhanh nói tiếp "Ngươi phải ngày ngày gửi hạc cho ta, không được mất tích đó"
Trịnh Thuỵ Hàm liền đồng ý "Vâng đại sư tỷ"
Ôn Thuỷ Kiều bên cạnh, vỗ vai Trịnh Thuỵ Hàm "Bảo trọng a, ta cũng có thể miễn cưỡng chơi hạc giấy với ngươi"
Trịnh Thuỵ Hàm liếc nhìn Ôn Thuỷ Kiều "Cút", đùa xong liền bật cười nhìn Ôn Thuỷ Kiều.
Lục Huyền Vũ và Ôn Thuỷ Kiều cũng thôi để mất thời gian của nhau, tạo một luồng gió, sau đó cả hai đứng trên gió của chính mình, bay về.
Trịnh Thuỵ Hàm vừa trở lại núi Thánh Nữ, vừa đi vào góc khuất của hang động liền thấy Hắc Tình vẫn còn ở đây, doạ chết nàng "Ngươi mặc y phục đen thì làm ơn đứng nơi nào sáng một chút, ẩn chổ tối làm gì ?"
Hắc Tình liếc nhìn Trịnh Thuỵ Hàm, vẻ mặt cũng hơi có phần hốt hoảng "Ngươi cũng đen như con chim khét, từ trong tối đi tới không khiến người khác sợ hãi hay sao ?"
Chỉ là ban đêm ở hang đá, không tối cũng rất uổng.
Trịnh Thuỵ Hàm phất tay, đi vào ngồi xuống giường "Chúng ta có thêm một người phải tìm a"
Hắc Tình miễn cưỡng gật đầu, dù sao cũng không tìm ra nữ nhân kia "Kẻ nào ?"
Trịnh Thuỵ Hàm nằm ra giường, cười đáp "Gọi ta một tiếng tỷ tỷ, ta nói cho nghe"
Hắc Tình đi đến ngồi cạnh người đang nằm rất thoải mái kia, lấy bàn tay đập vào trán Trịnh Thuỵ Hàm "Ngươi có tin ngươi vừa nháy mắt một cái, đã nhìn thấy yêu ma đứng xung quanh không ?"
Trịnh Thuỵ Hàm cười cười, nhẹ nhàng gỡ bàn tay của Hắc Tình ra, ngồi dậy, vô cùng uỷ khuất "Nữ nhân các ngươi ai cũng giỏi ức hϊếp ta"
Để ý kĩ một chút, nàng toàn gặp những nữ nhân nếu không lạnh lùng thì hung dữ, chỉ có đại sư tỷ là dịu dàng với nàng.
Hắc Tình lúc này chợt nhớ đến nữ nhân lần trước sống chết bảo vệ Trịnh Thuỵ Hàm khỏi nàng "Thiên sư gì gì của ngươi … hình như không thấy ngươi nhắc đến hả ?"
Trịnh Thuỵ Hàm thật sự thỉnh thoảng có nghĩ đến, có muốn hỏi thăm tin tức của nàng, nhưng lại thôi, nếu ngày đó đã nói những lời như vậy với nàng, thì cũng không nên mặt dày tìm nàng "Đừng nhắc nữa"
Hắc Tình nghe vậy nên cũng không nói thêm, chỉ hỏi "Được rồi, nói nhanh đi, người cần tìm là ai ?"
Trịnh Thuỵ Hàm chống cầm, nhìn Hắc Tình "Hạ Mộc"
Hắc Tình nghe xong, liền nói "Nữ nhân họ Hạ đó ta cũng đang muốn tìm"
Những năm gần đây, mỗi lần Hắc Tình muốn làm gì đều bị Hạ Mộc từ đâu nhảy ra cản trở, còn nói cái gì cứu nhân độ thế, nàng thật sự xem thường những kẻ bản thân không lo, chỉ lo nghĩa hiệp như vậy.
Trịnh Thuỵ Hàm nhìn nhìn Hắc Tình "Ngươi đang chửi ta a ?"
Hắc Tình lần nữa đập vào trán Trịnh Thuỵ Hàm, cho nàng tỉnh mộng "Ngươi là nhiều chuyện, nghĩa hiệp cái gì ?"
Trịnh Thuỵ Hàm bực bội đứng dậy, dù sao người ta cũng đã tu thành thạo Dực đạo, nhưng vẫn bị ăn hϊếp như vậy "Tóm lại ngươi cũng mất tin tức của Hạ Mộc ?"
Hắc Tình nhún vai "Biết sao được, ma tộc thì cũng có giới hạn của ma tộc, những nơi có thể ta đều lục soát hết rồi"
Trịnh Thuỵ Hàm thở dài, nàng thật sự không ngồi yên được nữa "Được rồi được rồi, những nơi ma tộc các ngươi không thể đến, ta sẽ thử đến xem sao"
Hắc Tình gật gật đầu, sau đó lại nói "Bất quá còn có Tử thành … nhưng ta vẫn chưa đến …"
Tử thành là một thành khá lớn, nhưng không phân biệt chủng tộc. Nơi đây dành riêng cho những người chết mà không có đất chôn, thân nhân của họ có thể làm hoặc mua một chiếc quan tài để đựng thi thể của họ, rồi đem họ đến đặt ở đó.
Trịnh Thuỵ Hàm nghe vậy, bất chợt mỉm cười thú vị "Ồ, hoá ra công chúa ma tộc … sợ ma nha", vừa nói xong liền tươi cười chạy ra ngoài.
Hắc Tình bị trêu chọc, lập tức đuổi theo "Trịnh Thuỵ Hàm, ngươi có giỏi thì chạy cho ta đừng bắt được"
Trịnh Thuỵ Hàm hớn hở chạy ra bên ngoài, chỉ là vừa chạy được vài bước thì nhìn thấy Từ Nhược Tuyên đang đứng trước mặt, băng lãnh nhìn nàng.
Nụ cười trên môi Trịnh Thuỵ Hàm lập tức cứng nhắc, có chút không tự nhiên đi đến đứng đối diện Từ Nhược Tuyên, cười cười nhìn lại nàng "Chàoooo …", chính là cứ kéo dài một chữ.
Hắc Tình cũng kịp thời đuổi theo, nhưng nàng nhìn thấy Từ Nhược Tuyên đang ở đây, nên lại lẳng lặng đi vào, nàng không muốn làm hai người họ mất tự nhiên.
Tuy nhiên, Từ Nhược Tuyên vốn đã nhìn thấy màn rượt đuổi của Trịnh Thuỵ Hàm và Hắc Tình, cơ mặt đã luôn lạnh, nay càng thêm lạnh "Ta tiện đường đi ngang nên ghé xem ngươi một chút … nếu ngươi vẫn ổn … vậy ta đi đây"
Trịnh Thuỵ Hàm nhìn thấy Từ Nhược Tuyên vội rời đi, hành động không tự chủ, nắm lấy tay nàng "Nhược Tuyên …", rất muốn nói hãy ở lại nhưng lại đơ ra.
Từ Nhược Tuyên bị Trịnh Thuỵ Hàm giữ tay, cũng như vậy đứng hình, tuy nhiên nàng vẫn quay đầu nhìn Trịnh Thuỵ Hàm.
Trịnh Thuỵ Hàm ngập ngừng một lúc, cuối cùng quyết định buông tay Từ Nhược Tuyên, cười nói "Đi đường cẩn thận"
Một chút gì đó gọi là hy vọng trong lòng Từ Nhược Tuyên sụp đổ, tuy nàng không thể hiện ra ngoài nhưng trong thâm tâm chính là vô cùng thất vọng. Từ Nhược Tuyên lại xoay người bước đi, không muốn nói thêm gì.
Từ Nhược Tuyên đi rồi, Trịnh Thuỵ Hàm vẫn đứng đó thẩn thờ nhìn theo hướng nàng vừa đi, trong lòng buồn bả không tả siết "Nhược Tuyên … xin lỗi"
Hắc Tình ở trong hang đá, nhận thấy tiên khí xa lạ kia vốn đã biến mất rất lâu nhưng Trịnh Thuỵ Hàm vẫn chưa quay lại, nàng đành ra ngoài tìm.
Như nàng nghĩ, Trịnh Thuỵ Hàm thật sự hoá đá ngoài này.
Hắc Tình đi đến, đập vào bả vai của Trịnh Thuỵ Hàm "Đi được chưa ?"
Trịnh Thuỵ Hàm thở ra một hơi thật dài, rồi lập tức lấy lại tinh thần, tươi cười đáp "Đi"
Hắc Tình liền mặc kệ Trịnh Thuỵ Hàm có thật sự ổn hay chưa bởi vì nàng biết, nếu đã làm tâm bệnh thì thần thánh hay yêu ma tài giỏi như thế nào, cũng không chữa được.
Cả hai đi đến đứng ở trước cỏng ra vào của Tử thành, nơi này ngoại trừ những chiếc hòm để đựng xác chết ra thì cũng chẳng có ai đủ can đảm ở lại đây mà sinh sống.
Trịnh Thuỵ Hàm nhìn Hắc Tình "Ta khuyên ngươi nên đi cùng ta, ở đây một mình coi chừng gặp bằng hữu đó"
Hắc Tình thật sự sợ hãi ra mặt "Ngươi im đi"
Trịnh Thuỵ Hàm bật cười, nắm cổ tay Hắc Tình rồi kéo vào trong thành.
Hắc Tình đi theo Trịnh Thuỵ Hàm nhưng cứ cảm thấy khí lạnh bao vay, liền dùng tay còn lại ôm chặt cánh tay đang nắm tay nàng "Ngươi đi nhanh chút đi", sau đó lại nhìn những thi thể và hài cốt nằm trong hòm mà không được đóng nắp lại, thật sự đáng sợ.
Trịnh Thuỵ Hàm thỉnh thoảng quay đầu xem tình hình của Hắc Tình, lại cảm thấy buồn cười "Ma tộc các ngươi gϊếŧ người hàng loạt, ngươi lại sợ xác chết sao ?"
Hắc Tình hừ lạnh "Có gϊếŧ thì cũng là đại ca và phụ thân, ta không hứng thú tham gia"
Trịnh Thuỵ Hàm bất giác mỉm cười, khẽ nói "Không ngờ ma tộc cũng có một công chúa tốt như ngươi"
Hắc Tình đương nhiên nghe được lời nói của Trịnh Thuỵ Hàm, đôi môi cũng khẽ cong lên. Từ trước đến nay, chưa từng có ai nói nàng tốt.
Cả hai đi được thêm một lúc, Hắc Tình liền giật mình đứng lại, có chút sợ sệt nhìn xung quanh.
Trịnh Thuỵ Hàm đang kéo tay Hắc Tình nên cũng bị giật ngược trở lại, sợ hãi khiến trở nên bực bội, nhìn người đằng sau "Làm sao vậy ?"
Hắc Tình cũng không rõ, chỉ đáp "Có người đang nói chuyện với chúng ta", sau đó cố gắng tìm xem giọng nói kia xuất phát từ đâu.
"Công chúa ma tộc … ta ở đây …"
Hắc Tình buông tay Trịnh Thuỵ Hàm ra, ngước nhìn khắp nơi "Ai vậy ?"
"Ta ở trên này, con bướm đen là ta"
Hắc Tình nghe vậy liền nhìn cao hơn, lập tức thu vào tầm mắt một con bướm màu đen.
Trịnh Thuỵ Hàm nhìn theo hướng Hắc Tình đang nhìn, cũng đã thấy con bướm đó.
Hắc Tình nhìn con bướm "Ngươi không phải sinh vật ?"
Con bướm đen liền đáp "Ta là Hạ Mộc"
Bướm đen là do thức hồn của Hạ Mộc trước khi chết đã hoá thành, nàng hy vọng sẽ tìm được ai có khả năng giao tiếp được với loài bướm, nàng sẽ giúp họ tìm ra sự thật về những xác chết bị đoạt hồn lấy tim kia.
Song, Hạ Mộc cố chấp quanh quẩn nơi đây, cũng chỉ hy vọng sớm có người thấu được sự việc để thay nàng tìm lại hồn và tim của Khúc Vân Tranh, có như vậy thì Khúc Vân Tranh mới được siêu thoát.
Con bướm đen lại nói "Ngươi nắm tay Trịnh tiểu thư, đôi mắt xanh của nàng cũng có thể cho ngươi nhìn lại quá khứ"
……..
Trịnh Thuỵ Hàm cùng Hắc Tình sau khi trải qua một chuyến trở về quá khứ, hai người liền kinh hãi nhìn nhau. Thật sự không thể tin được vào những gì các nàng vừa nhìn thấy.
Thức hồn của Hạ Mộc sau khi đã hoàn thành được tâm nguyện, liền hoá khói mây.
Trịnh Thuỵ Hàm đau lòng nhìn con bướm từ từ biến mất, chỉ có thể nói "Hy vọng ngươi đã được thanh thản"
Sau đó lại để ý đến chiếc hòm duy nhất được đậy nắp lại, mà Hạ Mộc từ nãy giờ vẫn luôn bay vòng vòng ở trên chiếc hòm này.
Trịnh Thuỵ Hàm liền đẩy nắp hòm ra, nhìn vào bên trong …
Hắc Tình tuy vẫn còn cảm giác lạnh lẽo, sợ hãi xác chết, nhưng vẫn nhìn theo Trịnh Thuỵ Hàm …
Chỉ là sau khi các nàng nhìn thấy nữ nhân đang nằm bên trong quan tài, xung quanh dán bùa giữ xác để thi thể không bị phân huỷ.
Trịnh Thuỵ Hàm và Hắc Tình chỉ biết mở to mắt nhìn nữ nhân kia, sau đó kinh ngạc lẫn bàng hoàng nhìn nhau.