Thiên Ký

Chương 24: Điều Tra

Trịnh Thuỵ Hàm nhờ có sự giúp đỡ của Hắc Tình nên thuận lợi đi đến Minh Giáo phái mà không bị ai để ý.

Bước vào trong, tuy mọi thứ ở nơi này đều hoang tàn, một số nơi còn sụp đổ nhưng căn hầm dưới đất vẫn như cũ. Cả hai sau khi xác định mật thất vẫn còn, liền đi xuống dưới.

Trịnh Thuỵ Hàm đi đến khoảng không gian từng chứa đựng Huyết Linh Thạch, đôi mắt xanh hiện lên, Trịnh Thuỵ Hàm nhìn lại quá khứ, nhìn lại thời điểm trước khi nàng đến lấy Huyết Linh Thạch.

Một năm trước, Vu Tử Yên mập mập mờ mờ, chậm rãi đi đến đứng trước Huyết Linh Thạch.

Vu Tử Yên nhìn Huyết Linh Thạch, suy tư nói "Cục đá này có gì đâu mà sư phụ muốn ta ngày ngày đến kiểm tra nó chứ"

Vừa nói xong, Vu Tử Yên liền muốn cầm thử Huyết Linh Thạch lên để xem nó có gì thú vị hay không. Tuy nhiên, sau khi bàn tay nàng vừa chạm vào viên đá, Vu Tử Yên đôi mắt hoảng loạn nhìn nó.

Vu Tử Yên cũng như Trịnh Thuỵ Hàm sau này, đã bị Huyết Linh Thạch nhận làm người kế thừa linh lực.

Trở về thực tại, Trịnh Thuỵ Hàm nhìn Hắc Tình "Thật không dám tin lại là Vu Tử Yên"

Hắc Tình nhíu mày "Vu Tử Yên ?", sau đó liền nhớ ra "Môn đồ sống sót duy nhất của Minh Giáo phái ?"

Trịnh Thuỵ Hàm gật đầu "Thì ra ngươi cũng biết nàng ta"

Hắc Tình liền đáp "Khi đó đại ca quét sạch nơi này, ta vốn chỉ đến xem tình hình thì nhìn thấy một nữ nhân đang trốn bên ngoài, nghĩ lại thấy nữ nhân này cũng may mắn nên mới không để tâm đến"

Trịnh Thuỵ Hàm thở dài "Đáng tiếc Vu Tử Yên đã rời đi khá lâu, không biết tung tích của nàng"

Hắc Tình lại nhìn Trịnh Thuỵ Hàm "Tuy không chắc nữ nhân đó đã tu được Dực đạo hay chưa, nhưng chúng ta vẫn không thể bỏ qua … ta sẽ cho người tìm kím nàng"

Trịnh Thuỵ Hàm gật đầu "Quyết định như vậy đi"

——–

Một năm sau, Trịnh Thuỵ Hàm buồn bả ngồi chế bùa chú trong núi Thánh Nữ thì Hắc Tình đi vào.

Hắc Tình giựt lá bùa trên tay Trịnh Thuỵ Hàm ném sang một bên "Ngươi rảnh rỗi thì đi tìm Vu Tử Yên phụ ta, đừng có phung phí thời gian như vậy"

Kể từ ngày biết Vu Tử Yên cũng từng chạm vào Huyết Linh Thạch, Trịnh Thuỵ Hàm cũng nhốt luôn nàng ở trên núi Thánh Nữ, nếu Hắc Tình không tìm đến thì nàng cũng không có mò ra.

Trịnh Thuỵ Hàm nằm dài ra giường "Ma tộc các người đông đảo như vậy, tìm một nữ nhân cũng tìm không ra … ta chỉ có một mình thì làm sao tìm được đây ?"

Hắc Tình không phải không cảm thấy kì lạ, rõ ràng Vu Tử Yên đó dù có tu được Dực đạo thì cũng chỉ là một kẻ tu đạo như bao người khác … nhưng vì sao suốt một năm nay, không cách nào tra được tin tức của nàng.

Hắc Tình bèn nói "Trịnh Thuỵ Hàm, ngươi có nghĩ Vu Tử Yên sớm đã chết rồi không ?"

Trịnh Thụy Hàm nghe hỏi, liền bật người ngồi dậy "Ngươi muốn nói Vu Tử Yên cũng bị đoạt hồn ?"

Hắc Tình gật đầu "Nếu không thì tại sao chúng ta không tìm được nàng ?"

Trịnh Thuỵ Hàm thở dài "Được rồi, để ta đích thân đi hỏi"

Hắc Tình nhíu mày "Ngươi muốn hỏi ai ?"

Trịnh Thuỵ Hàm vừa đi vừa nói "Những người có thể", nói xong liền đứng trên gió, bay xuống núi.

Hắc Tình lo lắng nhìn theo, nữ nhân này thật sự điên rồi, bản thân đang bị truy nã, còn dám tự hành động "Trịnh Thuỵ Hàm, làm ơn cẩn thận"

Trịnh Thuỵ Hàm vừa đi xuống núi, liền thả một con hạc giấy về cho Lục Huyền Vũ.

Suốt một năm nay vì tránh sự theo dõi của các môn đồ khác, nên Lục Huyền Vũ chỉ có thể ngồi yên ở Chân Long phái, mỗi ngày gửi thư qua lại với Trịnh Thuỵ Hàm. Nàng phải đợi sự việc nguôi đi, mới dám đến gặp Trịnh Thuỵ Hàm.

Vừa đúng thời điểm mọi người dần mệt mỏi không muốn truy lùng Trịnh Thuỵ Hàm nữa thì Lục Huyền Vũ cũng nhận được tin từ Trịnh Thuỵ Hàm, chỉ ngắn gọn vài câu "Sư tỷ, ta xuống núi rồi"

Lục Huyền Vũ mỉm cười, hẹn Trịnh Thuỵ Hàm ở một nơi kín đáo, sau đó diện một bộ trang phục thật đẹp, đi gặp Trịnh Thuỵ Hàm.

Trịnh Thuỵ Hàm đi đến một căn nhà bỏ hoang, sau đó cẩn thận nhìn xung quanh rồi đóng cửa lại.

"Thuỵ Hàm"

Vừa đi vào sân trong đã nhìn thấy Lục Huyền Vũ một thân bạch y, vô cùng xịnh đẹp đang nhìn nàng mỉm cười.

"Đại sư tỷ"

Trịnh Thuỵ Hàm vui mừng đi đến, cùng Lục Huyền Vũ ôm chặt nhau.

Bọn họ bởi vì một năm không gặp nên rất nhớ hình dáng đối phương, vừa gặp lại liền không kiềm được cảm xúc. Còn những sự kiện hằng ngày, họ đều gửi hạc giấy tâm sự cùng nhau nên hai người khi gặp lại, cũng không đến nỗi cái gì cũng không biết mà liên tục hỏi thăm nhau.

Buông nhau ra, Lục Huyền Vũ đưa tay chạm vào gương mặt của Trịnh Thuỵ Hàm "Ngươi lại thêm một tuổi rồi, nhưng đáng tiếc năm nay không thể cùng ngươi mừng tuổi mới"

Trịnh Thuỵ Hàm mỉm cười "Ta nay lớn rồi, không để sư tỷ phải lo lắng nữa"

Lục Huyền Vũ mỉm cười, đôi mắt trong veo nhìn người trước mặt, nàng đã luôn rất nhớ Trịnh Thuỵ Hàm "Còn có một người cũng cùng đến"

Ngay lúc này, Ôn Thuỷ Kiều lập tức chạy ra ôm thật chặt Trịnh Thuỵ Hàm, hỏi tới tấp "Cuối cùng được gặp ngươi rồi, ngươi dạo này thế nào ? Ăn uống ra sao ? Ngủ có đủ giấc không ? Cái khí tà ma gì gì đó đã hoà hợp với tiên đan của ngươi chưa ? Có ai làm khó gì ngươi hay không ?"

Trịnh Thuỵ Hàm bật cười vô cùng vui vẻ, vỗ vỗ vai Ôn Thuỷ Kiều "Ta một năm nay rất tốt, tiên đan cũng đã ổn, không cần lo a"

Ôn Thuỷ Kiều liền đẩy Trịnh Thuỵ Hàm ra "Ta không có lo cho ngươi, ta chỉ lo không còn ai chửi nhau với ta"

Trịnh Thuỵ Hàm bật cười, lại ôm Ôn Thuỷ Kiều "Tỷ muội tốt, ta biết ngươi rất nhớ ta mà"

"Không thèm", Ôn Thuỷ Kiều tuy miệng thì nói như vậy, nhưng tay vẫn ôm lại Trịnh Thuỵ Hàm, mắt cũng ươn ướt.

Quả thật một năm qua, nếu Lục Huyền Vũ không nói Trịnh thuỵ Hàm vẫn tốt, chắc Ôn Thuỷ Kiều nàng đã lục tung cả tu tiên giới này lên để tìm Trịnh Thuỵ Hàm mà âm thầm bảo vệ.

Rộn ràng xong, ba người ngồi xuống bàn đá gần đó, Lục Huyền Vũ lấy ra bánh củ cải, đưa cho Trịnh Thuỵ Hàm.

Lục Huyền Vũ vẫn như vậy, ôn nhu "Trong thư ngươi luôn nói nhớ bánh củ cải, hôm nay ta đặc biệt làm nhiều hơn cho ngươi"

Trịnh Thuỵ Hàm liền nâng niu dĩa bánh trên tay, nhìn nhìn cái bánh nhưng nói với Lục Huyền Vũ "Thơm quá, cảm ơn sư tỷ", sau đó là cười thật tươi rồi ăn bánh.

Ăn xong một miếng, lại nói "Mùi vị này ngoài sư tỷ ra, thật sẽ không ai làm được"

Lục Huyền Vũ mỉm cười, như mọi lần, lấy khăn lau dầu dính trên miệng của Trịnh Thuỵ Hàm "Gia tiên nhờ ta chuyển lời đến ngươi, nàng hy vọng ngươi bảo trọng, biết phân biệt trắng đen, đừng để bản thân phải đi vào con đường tà đạo"

Trịnh Thuỵ Hàm trong lòng đầy ấm áp "Sư tỷ chuyển lời lại với gia tiên là người cứ yên tâm, những gì gia tiên đã dạy, ta tuyệt đối không quên"

Lục Huyền Vũ gật đầu "Phải rồi, ngươi luôn nói khi nào gặp lại sẽ có chuyện cần hỏi, là chuyện gì vậy ?

Trịnh Thuỵ Hàm khẽ thở dài, đặt đũa xuống, không còn hứng thú ăn nữa "Đại sư tỷ có nhớ ngày đó sau khi chúng ta đem Huyết Linh Thạch về, Vu Tử Yên bao lâu thì rời khỏi ?"

Lục Huyền Vũ nhớ lại "Hình như ngay ngày hôm đó, Vu Tử Yên cũng đến từ biệt gia tiên để đi tìm một người"

Trịnh Thuỵ Hàm hỏi lại "Tìm ai đó sao ?"

Lục Huyền Vũ gật đầu "Khi đó ta cũng có hỏi nàng sẽ đi đâu, nhưng Vu Tử Yên chỉ nói nàng có một bằng hữu là người tu tiên tự do, nàng muốn đi tìm người đó"

"Tu tiên tự do … ", Trịnh Thuỵ Hàm nghe xong, liền vô thức nghĩ đến Hạ Mộc.