Chương 6: Ngoại truyện: Đoạn kiếp tam sinh
Thiên địa luân hồi,vận thời khắc đổi,đại lục tam giới cũng xoay quanh tử kiếp sinh ly,huyết vũ mưa sa cũng không ngăn được tình yêu vĩnh cửu,chia cắt nhân tâm cũng không ngăn được nơi họ hướng về.Âm ti lạnh lẽo nhìn dòng thời gian lặng lẽ trôi xa,khí sắc âm u khi tay cầm chén canh mạnh bà ấy,đau lòng,thổn thức,đợi chờ,...trái tim dừng như tan chảy,bạch y nhân nhìn đến trong tay mạnh bà than,tâm tư não nề vạn trượng.
" nàng vẫn không đến?" Giọng nói âm u của một bà lão vang lên,khiến không khí trở nên trầm lặng.
Bạch y nhân ánh mắt đau xót nhìn đến ở phía xa,khóe miệng câu lên một nụ cười khổ sở,ba kiếp luân hồi y đã từng trải qua,đợi chờ một bóng dáng hồng nhân ấy,một khi đợi chờ càng bao nhiêu tuyệt vọng.
" nàng vẫn không đến,ngươi còn nên hy vọng gì đây?" Mạnh bà tay cầm chén canh mυ'ŧ sẵn,đặt ở trên bà gỗ đầy rêu kia,sắc mặt không hề thay đổi,dừng như đang cợt nhã thế gian ái ố.
" ta uống chén canh này,sẽ không còn nhớ đến nàng nữa sao?"
Y cuối đầu ảm đạm nhìn đến chén canh than,ba kiếp đợi chờ,ba kiếp bi thương,ba kiếp tương tư chờ một bóng hình vô vọng,thế rồi chỉ còn một mình y mong nhớ,chỉ còn một mình y yêu đến điên cuồng,yêu đến vướn vào lời nguyền Thiên Đế,hỉ,nộ,ái,ố,thế sự vô thường,đến cuối cùng chỉ còn hư vô.
" ngươi hãy uống chén canh này,xóa hết những kí ức năm xưa,có như vậy sẽ không còn luyến tiếc" mạnh bà ngẩn đầu lên,ánh mắt vô hồn nhìn thẳng sâu vào đôi mắt tuyệt vọng kia,không đổi sắc,giọng nói điều điều.
" luyến tiếc?" Hay là nói y chấp niệm đi,chấp niệm một mối tình vốn dĩ không nên tồn tại.
" ngươi và nàng vốn định sẵn là nghiệt duyên,hà cớ chi phải tận cùng lao luyến?"
Tam kiếp luân hồi,ngươi si tình ta mê luyến,đến khi mọi chuyện hóa thành hư không ta mới nhận ra,cuộc tình này vốn dĩ không nên tồn tại,mái tóc người xưa,sương rơi ước dẫm y bào,ánh mắt cố nhân vạn lần luyến tiếc,thôi thì cứ để cho ta tự mình chấm dứt tình duyên oan nghiệt này,nhắm mắt buôn suôi,tự tay vứt bỏ.
" tam kiếp tương tư,trở thành hư ảo,mạnh bà uống cạn,kí ức hóa tro tàn"
Y bưng lên chén canh mạnh bà nhắm mắt uống cạn một hơi,rồi mở ra nhìn chén trống rỗng,tam kiếp tình duyên,năm xưa ước hẹn,kết thúc chỉ một phút tuyệt tình.
Y lắc đầu khẽ bước đi,sau khi qua cầu Nại Hà này rồi,mọi chuyện kiếp trước coi như tan biến,nhưng y hi vọng vẫn nhìn thấy hình bóng nàng ấy,chỉ một lần,cho dù chuyển kiếp y tâm sinh không hối hận.
Mắt nhìn bỉ ngạn đỏ tươi,tỏa ra hương thơm kì lạ,bông hoa yêu kiều diễm lệ,đẹp tựa huyết tinh,y bỗng câu lên khóe miệng mà nhìn bông hoa ấy,nàng cũng như ngươi vậy,đẹp đến lạ thường,quyến rũ nhân tâm,...rồi y cũng nhìn đến phiến đá ở dưới chân của nó,không có gì ngoài rêu đã phũ thành hàng,y lại lắc đầu ảm đạm bước đi,ta cũng ước gì biến thành hòn đá đó,để có thể trông thấy nàng,ở gần nàng mỗi một phút giây....
Sau khi bước qua cầu Nại Hà,tình duyên cũng bắt đầu dần cạn,chỉ có tấm lòng mới làm rung động đến trời xanh,nhưng Thượng Đế đúng là một kẻ tuyệt tình,nhẫn tâm chia cắt cho một đôi tâm linh bé nhỏ,Bỉ Ngạn hương thơm,kí ức bao giờ mới tìm được trở về,phiến đá tam sinh,vẫn ghi lên trên đôi hàng nước mắt,người xưa nói tam sinh sẽ vẫn còn gặp lại,nhưng cớ gì tương phùng rồi phải chia ly!?
Một chiếc lá nhẹ rơi,bên hai bờ minh hỏa.
Lừng tam lửng lờ trôi,mọi kí ức được khắc trên phiến đá.
Ngũ hành sau quá rối ren,rơi vào lục đạo luân hồi.
Kí ức hỗn loạn,khúc mắc từ đời trước.
Khiến kiếp này cuồng si,lại chẳng thể yêu.
Cùng nhau đoạt lấy non sông,cùng nhau buông tay tất cả.
Khiến duyên tình tổn thương,luân hồi quên mất người.
Trong kí ức yêu hận điều chôn giấu.
Đứng bên cầu Nại Hà,nhìn chuyện đời khó đoán.
Sông Vong Xuyên lạnh lẽo,hoa Bỉ Ngạn ngác hương.
Một bóng hồng y từ đâu chạy tới,sắc mặt nàng hốt hoảng tìm kiếm xung quanh,để tìm đến một người,nhưng cũng vô ít,ở đây không có ai ngoại trừ mạnh bà đang mυ'ŧ canh kia,thần sắc nàng như hoa lê đái vũ,vội vã chạy lại bà dồn dập đảo điên.
" bà có thấy một bạch y nhân?" Nàng gấp tới nỗi không nói được thành lời,tay cầm tay bà ấy,hoảng loạn nêu lên.
" có!" Mạnh bà cũng không giật mình mảy may hoảng sợ,chỉ thản nhiên phun ra một từ.
" y đâu?" Nàng vội vã tới nỗi lệ rơi đầy mặt,giọng nói dừng như cầu xin.
Mạnh bà không trả lời,ánh mắt cứ nhìn thẳng về phía cây cầu kia,tuy đôi mắt của bà trong như vô thức,nhưng cũng nói lên tất cả.
Nàng hiểu rõ hành động của bà,kích động đến phát điên,đau lòng đến suy tàn lụy bại,nàng đau khổ rống to" Vương Thế Tình,ngươi là tên hỗn đản,tại sao ngươi lại bỏ ta ở lại một mình?tại sao!!!"
" không lẽ ngươi lại quên lời hứa đó?ngươi nói sẽ không bỏ rơi ta,nhưng tại vì sao ngươi lại một lần nữa đi vào cửa luân hồi?"
" ta chỉ đến chậm một chút thôi...,nhưng tại sao ngươi không kiên nhẫn?...chờ ta...?"
Nàng ngồi xuống đất bật khóc nức nỡ,đỏ rực hồng y cũng dính đầy lệ huyết,Mạnh bà vẫn êm đềm đứng đó,tóc trắng bà ngâm sương,thờ ơ mở miệng,giọng nói phiêu đãng.
" tuyết trắng tựa khói sương,kí ức ba đời thương,nghiệp duyên sai thiên ý,kết cục vẫn thê lương!!"
Nàng nghe vậy khẽ lau đi nước mắt rồi đứng dậy,tại sao số phận lại như vậy được,nàng không cam lòng,số phận là do nàng nắm giữ,kể cả Thượng Đế cũng không có tư cách quản nàng,Vương Thế Tình,tại sao ngươi lại từ bỏ tình yêu của hai chúng ta,để mặc cho Thiên Đế thao túng?ngươi từ ta không bỏ,ngươi đi ta sẽ truy,ngươi đến trần gian ta đến trần gian,ngươi xuống âm giới ta cũng sẽ truy cùng,đời đời kiếp kiếp,....
Nàng bật dậy lao tới cầu Nại Hà,Thiên Đế cũng không thể cản ta,là Duyên hay Nghiệp,do ta nắm giữ!!
Tam sinh vươn vấn,một kiếp tình sầu.
Đau khổ chia ly,tơ hồng đứt đoạn.
Người tuyệt ta si,mối tình ngang trái.
Ba kiếp tương phùng,ba kiếp phân ly