Khúc Tình Oan Nghiệt

Chương 6

Chương 5: Kết thúc
Đúng như lời Phỉ Lam nói,chỉ cần dụng tâm thật lòng bên cạnh chàng,thì có lẽ chàng sẽ thật sự liếc mắt nhìn nàng,thậm chí cả trái tim cũng sẽ thuộc về nàng.

Ngày nay thời tiết cực kì không tốt,bầu trời che phũ mây mù,mọi vật và cảnh vật vô cùng ảm đạm,Tố Yết hôm nay không đến tìm Lệ Thiên,thì chàng có chút nhàm chán mà đi dạo xung quanh,không hiểu tại sao trong lòng chàng lại cô quạnh đến vậy,tâm tư của chàng cứ văng vẳng hình bóng ấy,ngạo nghễnh,diễm lệ,gương mặt xinh đẹp yêu mị đó cứ luôn xuất hiện trong đầu chàng,bây giờ chàng đã biết,trái tim của chàng đã không còn thuộc về mình nữa rồi,mỗi giờ mỗi khắc,chàng luôn nghĩ tới những nỗi đau mà nàng đã từng gây ra cho chàng,cùng với dư vị ngọt ngào khi nàng làm nũng,vắng bóng nàng,lòng chàng thật khó chịu.

Bỗng từ xa chàng thấy Phỉ Lam hối hả chạy lại,vẻ mặt xinh đẹp hiên lên tia hoảng hốt,Phỉ Lam nhìn thấy Lệ Thiên liền tới tấp chạy lại.

" Vương đại ca,có chuyện không hay rồi!!"

" có chuyện gì?" Lệ Thiên khẽ nhíu mày,chàng rất có hảo cảm với nữ tử này,nàng thật thoải mái nói chuyện,không giống như tỷ tỷ của nàng,độc ác đến tàn nhẫn.

" tỷ tỷ vì muốn cho huynh khôi phục lại võ công,nên đã liều mình vào Thánh địa lấy cấp Khỏa Hồng Liên!!" Phỉ Lam sốt sắng nắm lấy vạt áo bạch y của chàng.

" cái gì!!" Chàng kinh ngạc trừng mắt lớn,như không thể tin vào tai mình,Tố Yết nàng ấy đi vào Thánh địa?không được,tuyệt đối là không thể được!!

" làm sao bây giờ,chúng ta phải làm sao bây giờ!" Phỉ Lam nước mắt chảy dài,tỷ tỷ của nàng...

Lệ Thiên không trả lời,chàng liền dùng khinh công bay thẳng ra ngoài,để lại cho Phỉ Lam một sự kinh ngạc thật lớn,Vương đại ca...huynh ấy đã hồi phục võ công?làm sao có thể được,Tuyệt Tụng Tán là độc dược mạnh nhất,người trúng sẽ vĩnh viễn bị mất hết võ công,trừ khi có Khỏa Hồng Liên,nhưng mà huynh ấy....

Tố Yết sau khi xâm nhập vào Thánh địa để đánh cắp Khỏa Hồng Liên,nàng vừa ra đến cửa liền đã bị phát hiện,mọi người điều cầm chĩa kiếm vào nàng.

" ngươi là ai?tại sao lại vào Thánh địa để lấy cắp Hồng Liên Quả?" Người canh giữ Thánh địa cầm kiếm quát.

" các ngươi không có tư cách để biết được tên ta!" Tố Yết cười lạnh.

" ngươi mau trả lại Thánh quả cho bọn ta!!" Những tên còn lại cũng rất giận dữ,Thánh quả là vật linh thiên,sao có thể để cho người khác dễ dàng đoạt đi được?

" nếu ta không trả thì sao?" Tố Yết rút kiếm từ bên hông ra,hồng y phiêu dật,ngôn cuồng nhìn những người họ.

" vậy thì nạp mạng đi!!" Nói xong cả đám xông vào Tố Yết.

Tố Yết tay cầm Thánh quả tay vừa đánh vừa tránh,nàng sợ Thánh quả sẽ hổng,đến lúc đó Lệ Thiên chàng ấy sẽ không thể khôi phục lại võ công.

Đánh gần hai canh giờ,võ công của nàng rất cao cường,nhưng đối với những người được canh giữ Thánh quả võ công cũng cực kì cao siêu,bọn họ vây trụ nàng lại,nàng dần dần yếu thế,trên cơ thể đã mang nhiều vết thương nặng,nàng cắn chặt răng để cầm cự,nhưng nàng không thể chịu đựng thêm được nữa,có một tên tranh thủ lúc nàng sơ ý liền lấy kiếm đâm xuyên người nàng.

" á a a ...." Tố Yết đau đớn ngã xuống đất,trái Khỏa Hồng Liên đang cầm trên tay cũng bị văng ra.

Nàng cố gắn để bò lại chỗ Khỏa Hồng Liên,nhưng đã bị người ta đoạt lại, nàng vốn định lấy thánh quả này về để hồi phục lại võ công cho Lệ Thiên,nếu nàng làm được điều đó thì có lẽ chàng ấy sẽ yêu nàng,nhưng nàng không thể nữa rồi,nàng không những không lấy được đồ vật,hơn nữa lại rơi vào tay bọn chúng,Lệ Thiên...ta thật sự hi vọng có thể gặp lại chàng lần cuối,Lệ Thiên...

" chịu chết đi!!" Một tên hung hãn tay cầm kiếm giơ từ trên cao định đâm vào người nàng.

Tố Yết chỉ đành tuyệt vọng mà nhắm lại hai mắt,Lệ Thiên...vĩnh biệt...

Thanh kiếm giơ từ trên cao đâm xuống,lại một lần nữa xuyên qua người của nàng,hắn định đâm thêm một nhát nữa thì cây kiếm bị vật gì đó hất tung ra,bọn họ chỉ thấy một cái bóng trắng xẹt qua rất nhanh,rồi nhìn lại hồng y nữ tử cũng không thấy đâu,bọn họ lại sợ hãi,tại sao lại vậy được,rõ ràng là nàng ta đang nằm thoi thóp chờ chết,thì bỗng nhiên đã tiêu thất,quỷ a,thật sự là có quỷ!!

Lệ Thiên bồng Tố Yết bay ra xa khỏi Thánh địa,tới một vùng đất trống đầy hẻo lánh,chàng lo lắng ngồi xuống ôm nàng vào lòng,trong lòng thập phần sợ hãi.

" Tố Yết,nàng mau tỉnh lại đi,Tố Yết,Tố Yết!!" Lệ Thiên sợ hãi ôm nàng vào lòng,lớn tiếng gọi tên nàng.

" Lệ Thiên,...ta...có phải là đã sấp chết rồi hay không?...hay là...hay là vì quá nhớ chàng...nên...đã sinh ra ảo giác...?" Tố Yết cười yếu ớt,nàng ánh mắt ngấm lệ nhìn chàng.

" không phải là ảo giác,đây thật sự không phải là ảo giác,Tố Yết,là ta,ta thật sự là Lệ Thiên đây!!" Lệ Thiên ôm chặc nàng vào lòng,gắp gáp lên tiếng,như để chứng minh lời chàng vừa nói,tay chàng nắm lấy tay của nàng,như đang cho nàng cảm nhận được độ ấm từ trong cơ thể chàng.

" vậy không phải... là ảo giác...!" Tố Yết nỡ ra một nụ cười xinh đẹp ,tay khẽ vươn lên sờ vào gương mặt chàng.

" đúng,đây không phải là ảo giác,Tố Yết,nàng cố gắn lên,ta sẽ đưa nàng về đào hiên cốc,ở nơi đó có rất nhiều thảo dược,ta sẽ chữa trị cho nàng!!" Lệ Thiên nắm chặt tay nàng,vội vàng nói.

" Lệ Thiên,ta đã không thể nào giúp cho chàng khôi phục lại võ công được nữa rồi,ta..." nàng thở dốc,cố hết sức mở miệng.

" ta không cần,ta vốn dĩ đã khôi phục lại võ công từ lâu,ta không cần thánh quả đó!!" Lệ Thiên lắc đầu,chàng đã khôi phục lại võ công vào khoảng thời gian trước, Tuyệt Tụng Tán với chàng mà nói,nó chỉ áp chế võ công của chàng nhất thời mà thôi,chàng có một thân y thuật,tại sao chàng lại không biết tự chữa trị cho bản thân?" Ngay từ đầu,võ công của ta đã hoàn toàn hồi phục,vốn dĩ ta không định nói cho nàng biết,nhưng chỉ vì sơ ý của ta,đã để nàng đi vào nguy hiểm như vậy..."

" vậy...là ta đi lấy cắp Thánh quả là vô dụng rồi...!" Tố Yết cười khổ,thì ra từ trước đến giờ,chàng vẫn không tín nhiệm ta.

" không vô ít,Tố Yết,nàng có biết không,ta khôi phục lại công lực vốn dĩ là định rời khỏi Thiên Nguyệt giáo,nhưng là ta không đi,bởi vì ta thật sự luyến tiếc nàng,Tố Yết,nàng hãy cố chịu đựng,ta sẽ đưa nàng về đào hiên cốc!!" Lệ Thiên định lấy tay nhấc bỗng nàng lên,nhưng nàng lại nắm lấy tay chàng giữ lại.

" Lệ Thiên,chàng nói cho ta biết...chàng...có từng yêu ta không?" Tố Yết ánh mắt nhàn nhạt ưu thương nhìn chàng,sắc mặt tái nhợt cố gắn hỏi.

" yêu,Tố Yết,ta thật sự đã yêu nàng!!" Lệ Thiên vội vàng gật đầu.

" chàng nhìn xem,sợi chỉ đỏ..." nàng trên tay cầm một sợi dây màu đỏ,đây là sợi dây mà nàng lần đầu tiên gặp chàng,lúc đó,chính vì sợi dây nàng bung ra từ tóc trắng của chàng,nàng cố cất dấu nó đi,mỗi khi nàng nhìn thấy nó,như được nhìn thấy chàng ở bên" ta vẫn còn giữ nó..."

" đây chỉ này không phải là chỉ đỏ bình thường thôi sao?"

" không,nó không hề tầm thường...,nó là một sợi dây lương duyên...lương duyên...." Tố Yết lắc đầu,tay giữ chặt sợi dây đỏ vào lòng,yếu ớt nói.

" phải,nó là một sợi dây nhân duyên,Tố Yết,nếu là duyên giữ hai chúng ta,thì nàng nhất định đừng bỏ rơi ta,không có nàng,ta phải biết làm sao?" Tâm tư của ta,linh hồn của ta,đã từ lúc nào nó đã thuộc về nàng,cho nên...,Tố Yết,nàng đừng bỏ rơi ta...

" Lệ Thiên,nếu có kiếp sau,chàng có nguyện cùng ta... yêu nhau đến trọn... đời?"

" được,ta sẽ trọn đời yêu nàng!!"

" ta rất muốn nghe chàng đàn..."

" ta sẽ đàn mỗi khi nàng muốn nghe"

" Lệ Thiên,ta sau khi tỉnh dậy,người đầu tiên ta muốn gặp là chàng..."

" được,ta sẽ mãi ở bên cạnh nàng!!"

" vậy thì... tốt quá rồi!" Tố Yết nỡ nụ cười mãn nguyệt,cánh tay vô lực rơi xuống,hai hàng lông mi dài khẽ nhấm lại.

" Tố Yết!!"

Lệ Thiên hét vang trời,hai tay gao gắt ôm nàng vào lòng,mái tóc trắng dài buôn xã trên đôi vai hồng y nữ tử,nam tử bạch y ôm liêu nhân đỏ rực vào lòng,nước mắt lăn dài trên gương mặt trích tiên ấy,chàng đã khóc,phải,chàng thật sự đã rơi lệ vì nàng,Tố Yết,ta thật sự đã yêu nàng,yêu nàng đến tê tâm liệt phế...

Vào những năm mùa thu,những góc cây đào thụ đua nhau thi nở sắc hoa,có một hồng y nữ tử hai mắt vẫn nhấm nghiền,lưng tựa vào thân cây,xung quanh có những cánh hoa nghịch ngợm rơi xuống trên người nàng,dung nhan xinh đẹp tựa như đang ngủ say,một giác ngủ vĩnh hằng...

Phía xa gần đó,bạch y nam tử ngồi bên một cây đàn,bàn tay thon dài khẽ đàn lên trên những sợi dây,tiếng đàn du dưa,mỗi tiếng gợi lên nhiều tư vị,như oán như thích như thút thít như kể chuyện,xung quanh những cánh hoa đào rơi,ngọn gió khẽ cuốn bay vạt áo cùng với ba ngàn sợi chỉ trắng.

Tố Yết,nếu nàng thích nghe ta đàn,thì mỗi ngày ta sẽ đàn cho nàng nghe,nàng muốn sau khi nàng tỉnh dậy,người đầu tiên nàng thấy chính là ta,thì ta sẽ mãi không ly khai nàng,Tố Yết,năm năm đã trôi qua,nàng vẫn ngủ say như lúc trước,nàng đã từng nói,nàng sẽ dùng hết mọi cách để ta yêu nàng,nhưng bây giờ trái tim ta đã hoàn toàn thuộc về nàng,Hoàng Tố Yết,nàng đã khiến ta yêu nàng rồi lại nhẫn tâm bỏ rơi ta,nàng độc ác lắm,nhưng cớ sao ta lại đem lòng yêu một người độc ác như nàng,nếu nàng muốn chuộc lỗi với ta,thì ta sẽ phạt nàng phải mau mau tỉnh lại,đó là sự trừng phạt lớn nhất ta đối với nàng.

Năm năm trôi qua,đào hiên rực rỡ.

Một khúc tương tư,một khúc oán tình.

Tình yêu như ly rượu độc.

Càng uống càng thấm,...sẽ khiến cho người đau đớn đến tận tâm can.

-----------

" chàng nhìn xem,hoàng hôn nơi này thật đẹp"

Hồng y nữ tử đầu khẽ dựa vào vai bạch y nam tử,nhìn ở phía xa núi đồi,nhỏ giọng thủ thỉ bên tình lang.

" ừ,nó thật sự rất đẹp!!"

Bạch y nam tử khẽ ôm giai nhân vào lòng,ánh mắt nhìn xa xăm.

" lúc trước ta đã làm nhiều chuyện có lỗi với chàng như vậy,chàng có phải rất hận ta?" Hồng y nữ tử ánh mắt long lanh nhìn chàng,mím môi nói nhỏ.

" phải" ta hận nàng,hận đến tận xương tủy,nhưng đâu hay rằng,từ oán hận đó lúc nào đã lặng lẽ biến thành yêu.

" chàng từ trước đến giờ...có từng động tâm với ta không?" Nàng tò mò ở trong lòng chàng,nàng lại hỏi.

" có" hành vi tuyệt tình,phát ngôn ngoan độc,nàng tàn ác như vậy,thế mà ta lại yêu nàng.

" nếu có kiếp sau,chàng có nguyện ý yêu ta không?" Nàng thì thầm,hai tay gao gắt nắm lấy vạt áo bạch y của chàng,nhỏ giọng ủy khuất hỏi.

" hảo" không chỉ là kiếp sau,mà còn có kiếp sau và cả kiếp sau nữa,đời đời kiếp kiếp...ta vẫn sẽ yêu nàng.

" vậy chàng thử nói xem,chuyện tình giữa chúng ta là gì?" Nàng nghiêng đầu,ánh mắt trong suốt tựa như linh thạch,phát sáng lắp lánh.

" nghiệt duyên" chính vì nghiệt duyên này,đã gắn kết giữa ta và nàng,cho nên,dù là duyên hay nghiệt,linh hồn của ta...cũng sẽ theo nàng mà trầm luân.

Nếu ta đã chấp nhận mối tình oan nghiệt này.

Ta sẽ vì nàng hứng lấy mọi tai ương.

Nàng gieo nhân thì ta sẽ thay nàng trả quả.

Vậy cứ để mọi chuyện ta sẽ thay nàng gánh chịu.

Nàng cố hết sức chui vào lòng chàng,nàng cảm nhận được từng nhịp tim của hai người,nàng thật sự rất hạnh phúc khi có chàng ở bên cạnh.

Chàng là linh đăng soi sáng ta một linh hồn tâm tối.

Chàng thuần khiết diêu linh,ta hắc ám một đời.

Chàng đẹp tựa thanh liên rực rỡ.

Ta như một cỏ dại ven đường.

Nếu thế gian có nhân và quả.

Ta chỉ nguyệt một đời gánh lấy tội nghiệt mình gây.

End