Chương 2: Gặp lại
Từng cơn lạnh nhanh chóng làm người kia tỉnh giấc nhìn xung quanh, giường hàn băng, xung quanh là đất đá, y phục vẫn còn nguyên- Trần Khải Phong, ngươi tỉnh rồi sao?
- ???
- Ngay cả Ta cũng không nhớ thế gian này ai cũng hận Ta chỉ có mình Ta hận ngươi, trong sạch của Ta đều cấp cho một đứa trẻ 3 tuổi như ngươi thật hổ thẹn
Nhắc đến đây thì một đoạn ký ức dường như được tải lên
------------HỒI ỨC------------
Năm đó Trần Khải Phong cùng với nha hoàn của mình đến phía sau núi chơi đùa, bản thân cũng ỷ mình có chút võ công mà đứng ra chặn đường truy sát Cung Nhiên Lãnh Băng, là người duy nhất còn sống của gia tộc Cung Nhiên, một gia tộc lớn nhân lực tài lực quân lực đều không thua một đất nước. Chính vì lo sợ gia tộc mà hoàng đế nghe lời gian thần âm thầm phái binh đến tàn sát tất cả bọn họ.
Cung Nhiên Lãnh Băng sau khi sống xót đến Tu Viện với tư cách là người sẽ trở thành thánh nữ theo như lời của thánh nữ hiện tại nói, bởi vì thánh nữ chính là người của Cung Nhiên gia tộc gài vào hoàng cung để thám thính, ngày đó bởi vị là ngày canh thức không thể ra ngoài nên không biết thông tin này.
Nàng sống với cái tên Thánh Nữ đến năm 16 tuổi, luyện ma công mà trở thành ma quân vạn người muốn gϊếŧ, tất cả đều là tại một kẻ giựt dây, hắn muốn đùa giỡn với nàng, cho người lấy cớ là truy sát ma quân mà truy sát nàng đến chỗ Trần Khải Phong.
Cũng chính vì điều đó mà Trần Khải Phong đó bị trúng kịch độc hơn nữa thành công trở thành người bên cạnh của thánh nữ, còn nha hoàn đi cùng với Trần Khải Phong lần đó đã bị hạ sát không rõ nguyên nhân gì, nhưng có lẽ chính điều đó khiến cho nhân duyên kết nối.
Một đêm say chén, cả 2 đã thân mật quá mức, chính vì là thánh nữ lại mất đi trong trắng nhiều lần thực hiện đều thất bại, ma quân càng lúc càng bị thương nhiều, cho đến một ngày Trần Khai Phong biến mất khiến nàng lo lắng, nàng đi tìm mà bị truy kích, họ truy nàng 3 ngày 3 đêm đến vách núi, và trong đám bọn họ nàng thấy Trần Khải Phong, ánh mắt dường như rất vui vẻ, một tia chua xót trong ánh mắt kia khiến nàng nhận ra, Trần Khải Phong ấy không ngốc, không phải là nam nhân, cũng không phải chân thành với nàng, làm sao có chuyện một ma quân có được tình cảm của một người khác cơ chứ. Nàng buôn bỏ, trước khi nhảy xuống nàng còn nói to
- TA HẬN NGƯƠI, TRẦN KHẢI PHONG.
------------kẾT THÚC------------
Trần Dương Nhu tỉnh dậy khi nàng nhìn thấy được cái người gọi là ma quân, nhan sắc khi trong trẻo kia khiến cho nàng động tâm, nhịp tim cứ đập loạn lên đặc biệt khi ánh mắt của nàng nhìn mình sáng lên, cứ như mình rất quan trọng với nàng.
- A a Lãnh Băng, Băng, Băng ...
Hai tay hướng tới nữ nhân kia phụng phịu đòi quyền lợi, quả thật nơi mà nàng ngã xuống chính là nơi năm xưa thánh nữ ma quân rơi xuống, hận hài tử kia nhưng trong lòng luôn thầm mong hài tử kia an toàn, không biết chuyện xảy ra nhưng thấy nàng nằm bên cửa động liền không khỏi đau lòng hướng nàng trị thương, bao nhiêu năm vẫn không thể quên được.
- Hajz Ta không biết kiếp trước Ta đã làm gì khiến Ngươi và Ta lại dính nhau như vậy nhưng Ta chưa trả được thù sẽ không dễ dàng chết như vậy
"Vậy ra nàng ấy còn một mối thâm thù không biết với ai"
- Đừng nhìn Ta như vậy Ngươi thắc mắc đúng không, Ta nói cho Ngươi cũng được bởi Ngươi sẽ không hiểu gì cả, Kẻ cướp đi sinh mạng 108 của Cũng Nhiên gia tộc chính là gian thần công công Bích Hoạn Quân, kẻ đứng đầu nội cung, ma công thâm hậu tưởng rằng mình luyện ma công sẽ có ngày đem hắn ra xử tử ai ngờ hắn lại dùng chính chiêu đó đem Ta thành ma quân, hắn lừa Ta 5 lần 7 lượt suýt nữa là chết đi
- Ngoan ngoan ngoan
- Ta không khóc Phong nhi Ta tại sao lại vừa hận vừa yêu ngươi, nữ nhi suy tư 3 tuổi như ngươi vì cái gì mà khiến Ta động tâm, Ta không ngờ mình lại động tâm chính là nữ nhi lại còn mang thần trí 3 tuổi nữa chứ
- 15 tuổi
- hihi
Khuôn mặt méo mó thống khổ nhìn Trần Dương Nhu, nàng đâu biết kẻ mà nàng vừa thổ lộ chính là người giúp nàng giải oan 4 năm tiếp theo đâu
- Ta là Trần Dương Nhu
Tiếng nói bậm bẹ cố rặn ra tên của mình khiến nàng ta đột nhiên thấy ấm áp ôm chầm lấy thân nhỏ nhắn kia
- Phong nhi, Ta không biết phải như thế nào nữa, Phong nhi
"Nỗi oan của Cung Nhiên gia tộc cứ để Ta giúp Băng Băng, Bích bánh bèo ngươi đυ.ng nhầm ổ kiến lửa rồi, dám đυ.ng vào tổ mẫu à không đúng hơn là nương tử tương lai của Ta khiến nàng thương tâm, Bích bánh bèo lần này ngươi chết chắc"
- Đói chưa?
- Ân
Cung Nhiên Lãnh Băng dẫn nàng hướng đến một hồ băng bàn, nhưng con cá Bạch Tuyết sống trong vùng băng giá hiện tại là thứ bổ dưỡng nhất cho nội lực, và khi vừa thấy chúng Trần Dương Nhu đã nhận biết đây là cực phẩm.
- Đây là loại cá sống ở nơi này, chúng hơi khó ăn một chút nhưng rất tốt cho thương thế
- Ân
Như một đứa trẻ 3 tuổi nàng uy cho Trần Dương Nhu từng miếng, đồ ăn ngon khiến người kia tinh thần thoải mái đem hết thảy 10 con cá nhét vào bụng thích thú, được nàng dẫn đến một cái thác nước đẹp như tiên cảnh tắm rửa
- Phong nhi đừng ngại lại đây, Ta cũng biết Phong nhi như thế nào, nước ở đây không sâu có thể tẩy rửa bụi trần
- Ân
Thân hình thiếu nữ 18 chưa phát triển hết khiến Trần Dương Nhu suýt chút nữa đã trở lại tâm trí sói lang của mình, quả thật thân hình thánh nữ rất đẹp, bước đến gần thánh nữ, nhưng khi nhìn đến những vết sẹo dài và sâu kia, trong lòn Trần Dương Nhu muốn nhanh chóng hạ độc tên Bích bánh bèo kia
- Hihi Phong nhi phải cởi y phục ra mới được
- Cởi???
Thánh nữ nhẹ nhàng hướng nàng cởi y phục dẫn nàng đến chỗ nước nông tắm rửa, thiếu gia 3 tuổi nghịch ngợm phá nước làm nước văng lung tung, rồi quá đà té ngã khuôn mặt nhịn đau không khóc khiến thánh nữ hài lòng vui vẻ, hướng đến khuôn mặt ủy khuất đặt nhẹ nụ hôn trên má trong vô thức
- Hảo hài tử ngoan
Nhìn nhìn bầu ngực kia lớn gạn hướng ngậm đầu kia mυ'ŧ mạnh, tâm tình khó chịu nên muốn giày vò người khác, bất chợt bị tấn công không khỏi căng thẳng lại tấn công ngay yếu điểm khiến nàng căng người la lớn té ngã, thiếu gia nhà ta lại ngồi trên người nàng phát lực
- Phong nhi thả ra nào, Ta không phải mẫu thân ngươi a
Đạt được thứ mình muốn Phong nhi cắn mạnh da giữa ngực nàng hiện ra một hình chữ thập lạ mắt, đó chính là một trong bí quyết võ công thất truyền đem vết thương trên người nàng chuyển sang cho bản thân, vạn năm sau mới biết đó là gì
- Đau Phong nhi
- Ân
Hài lòng với chiến tích của mình, Trần Dương Nhu liếʍ mép khuôn mặt sắc lang hiện rõ
- Phong nhi
- Ân
Trở lại khuôn mặt ngây ngốc dễ thương khuôn mặt sắc lang kia khiến thánh nữ tim đập nhanh không ngừng được, bản tính vô tình đánh thức Trần Dương Nhu cố gắng lắm mới kiềm hãm được sắc lang trong lòng bởi trước mặt là một mỹ nhân a
- Đau chết Ta, Phong nhi ngươi thật hỗn đãn, Ta phải dạy ngươi lại
- Ân
Khuôn mặt trẻ con thánh thiện lo lắng tâm trí, 1 năm sống chung hài tử Trần Dương Nhu một thân do thánh nữ chiếu cố
- Băng Băng thịt a
- Phong nhi ngươi lại ra ngoài bắt heo rừng sao, ngươi không ngoan chút nào
- Băng Băng thịt thịt
- Hảo hảo Ta nấu cho ngươi
- Ân
Một năm dài không tin hài nhi của mình bị bức hại mẫu thân vẫn hướng sườn núi kiểm tra, cuối cùng lại thấy hài nhi cùng một nữ tử khác thân cận, từ bụi cây bước ra
- Phong nhi
- Mẫu thân