Chương 1: Đem về
Hôm nay là một ngày trọng đại của Trần Dương Nhu, nữ trung y dược được nhận giải Noben hòa bình vì tìm ra được phương thuốc giải được Ung thư não, mối họa cao nhất của thế giới. Đêm xuống Trần Dương Nhu không cùng bằng hữu uống rượu chúc mừng mà hướng đến mộ của mẫu thân nàng, đặt giải thưởng trên mộ, đặt một ly rượu hương nồng của rượu của nữ trung y cay mắt, lau nước mắt đi mà tiếp tục trò chuyện- Mẹ xem nè, Con đã giúp được nhiều người khỏi căn bệnh mà mẹ đã mang rồi nhưng mẹ ơi nếu mẹ đợi con 3 tháng nữa thì chắc hẳn đã không rời con mà đi rồi. Mẹ bây giờ trên thế giới đều lưu tên Trần Khải Phong rồi, mẹ an tâm con gái mẹ sống rất tốt, con muốn lại làm con gái mẹ một lần nữa, dù cho hoàn cảnh nào đi chăng nữa.
"Phựt" từ phía bia hộ hiện ra một ngọc bội trong suốt hiện ra, trên có khắc chữ, Trần Khải Phong cầm lên nheo mắt nhìn miệng lẫm bẩm đọc theo dòng chữ, bỗng chốc cả bầu trời đen lại, cả người quỳ bên bia mộ, trong màn đêm đó Trần Khải Phong nghe tiếng nói, giọng nói không hề khác mình, hay nói đúng hơn giống như mình lúc trẻ.
- Hậu kiếp của Ta, Ta muốn Ngươi thay Ta hảo hảo chiếu cố cho Cung Nhiên Lãnh Băng, nàng là người mà cả đời không xuất giá với tri thức không đủ đã khiến nàng hận Ta, giúp Ta cưu mang nàng giúp Ta bảo hộ nàng đừng làm nàng rơi lệ giúp Ta, đổi lại thế giới kia cứ để Ta bảo hộ dù có tan xương nát thịt hay hồn siêu phách tán cho chuyện làm nghịch đảo thiên địa này, hãy để mình ta chịu, ngươi chỉ cần bên cạnh nàng, bảo vệ nàng, yêu thương nàng.
Nhắm mắt an nhưỡng tinh thần, ánh sáng khiến Trần Dương Nhu tỉnh lại, một thân thể hài tử 12 tuổi nhanh chóng cánh cửa mở ra một nữ a hoàn tiến vào cùng một nữ nhân khoảng tam tuần phúc hậu, ánh sáng làm Trần Khải Phong nheo mắt đến khi nhìn rõ thì nàng không thể không khóc là mẹ nàng, nàng ôm chầm lấy mẹ
- Mẹ
- Ta đây Phong nhi, đừng lo chỉ là ác mộng thôi hài nhi ngoan của Ta, các ngươi lui ra đi, chuyện của thiếu gia cứ để Ta
- Ân phu nhân
Cánh cửa đóng lại lần nữa, mẹ nàng ngồi trên giường xoa nhẹ nhàng lưng nàng như cách ngày nào mỗi lần nàng bị gặp ác mộng
- Phong nhi, ngoan đừng khóc nữa, nghe mẫu thân nói đây
- Hix ...
- Bởi vì năm đó sinh ra lại trong thời trọng nam tử nên Ta đem Phong nhi từ nữ tử sang nam tử nuôi dưỡng để trách ánh mắt, may thay những năm vừa rồi thân thể không khỏe nên luôn trong phủ không giống ca ca hay tỷ tỷ ngươi, hiện tại là ngũ thiếu gia Trần phủ là người được biết được đến sũng vật ngu ngốc đừng lộ ra bình thường, mẫu thân chỉ là bất đắc dĩ, ngươi tha thứ cho mẫu thân chứ
- Ân chỉ cần người còn sống là được.
- Hảo hảo hài nhi ngoan, chuyện của hài nhi ngoài Ta ra chưa ai biết trước giờ toàn Ta chiếu cố Phong nhi nên yên tâm
- Ân
- Còn nữa Phong nhi đừng thương tâm quá thánh nữ là ma quân dù sao cũng đã tìm thấy xác ở vực thẫm, Tu viện cũng đã phá bỏ, Ung Minh Quốc không còn Tu viện nữa hảo hảo tụ nơi này sống
- Ân
Cuộc sống nhàn nhạ bề ngoài như ngốc tử sống, mỗi đêm đều có sư phụ đến truyền thụ võ công, bởi Trần Khải Phong sinh ra tại hang núi, lúc tìm thấy mẫu thân nàng thì nàng đã ra đời, chuyện này rất dễ vơi đi theo thời gian, mặc dù là hài nhi thứ năm nhưng Trần lão gia rất thương Trần Khải Phong bôn ba tìm thần y chữa trị, nhưng 12 năm mà trí óc 3 tuổi ngoài mẫu thân ra không nhận ra ai hết, đơn giản bởi vì nàng nghe theo lời mẫu thân, còn chuyện mà người kia gửi ngắm nàng dường như đã quên mất đi.
Hôm nay là sinh thần thứ 15 của nàng, Trần gia nhiều đời đã là thương gia có quen biết không ít trên thương trường nên nghĩa phụ nghĩa mẫu của nàng toàn là thương nhân có cả đại quan trong triều, khác với các hài nhi khác nghĩa mẫu nghĩa phụ vẫn yêu thích hài tử 3 tuổi luôn miệng cười tươi mặc kệ có chuyện gì xảy ra, chuyện ma quân cũng im lặng dần đi trong thời gian qua.
- Ngũ thiếu gia sinh thần vui vẻ, mau mau thành danh
- Phong nhi mau ăn chóng lớn nhé
- Phong nhi ngoan đây nghĩa mẫu lì xì
- Ta đem đến vài thứ nhìn thấy nhất định sẽ yêu thích
Có lẽ sau cú sốc tinh thần đó mà ngũ thiếu gia trở nên lạnh lùng ít nói ngay cả mẫu thân cũng không ngờ lại đánh động đến nàng mạnh như vậy, nhưng rồi một nghĩa phụ thương nhân hướng Trần lão gia
- Đại ca hay đưa Phong nhi lên thiếu lâm tự, không khí cũng như phật pháp cầu mong hắn sẽ khỏi, đệ cũng giống hai người nhưng nhìn Phong nhi bi ai như vậy thật sự đệ không nỡ
- Được rồi Ta sẽ cân nhắc nhưng đứa trẻ 3 tuổi này rời xa mẫu thân e là sẽ khóc ầm lên
Thế nhưng ngày đi một tiếng khóc cũng không có, chỉ nhìn nhìn lão hòa thượng hiền hòa mà ôm chặt mẫu thân nàng
- Phong nhi đi đi
- Mẫu thân
- Hứa với mẫu thân dù có chuyện gì đi chăng nữa cũng không để bản thân thiệt thòi, 4 năm sau Ta sẽ đón Phong nhi về, yên tâm
- Ân
Bước đi theo chân chụ trì đến chân núi thì lão ta hướng cổ Trần Khải Phong bóp mạnh
- Trần Khải Phong vì ngươi lưu lại nha đầu đó mà cả nhà Ta một đêm bị gϊếŧ sạch, Ngươi cũng không khác nha đầu khốn kiếp kia là mấy đâu
Cơ thể hài tử 15 tuổi có võ công hướng thẳng tử huyệt mà điểm, vòng tay đã lỏng dần nhưng sườn núi bạo phong nào để yên cho Trần Khải Phong sống sót, đem nàng hướng đến chôn vào lòng sông trôi đến một cửa động, môt thân nữ nhân hướng nàng đem vào động
- Phong nhi