Người Hầu Cho Ác Quỷ [Hương Khuê]

Chương 70

P2 - Chương 42: SỰ ĐẢ KÍCH KHÔNG NGỪNG
( Món quà ngày đó dành cho ta...thì ra cũng chỉ là giả dối)

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Từ chỗ ngọn núi Lan Khuê đưa ông Trùm đi thay đổi không khí cho đến căn biệt thự của nàng cũng phải một ngày đường . Sau một ngày mệt mỏi ngồi trên xe cuối cùng họ cũng có thể đi đến nơi đó. Vừa mới nhìn thấy ngôi nhà thì ông ta đã cảm thấy nhói nhói ở đầu.

" Căn nhà này sao lại lạ như vậy ?"

" Lạ ? "

" Ko phải sao ko có một vật gì phản chiếu lại gương mặt mình"

" Là do trước đây con bị bệnh nên ko thích nhìn thấy gương mặt của mình"

" Có chữa được ko ?"

" Người ta nói nó xuất hiện khi tâm trạng của con gặp đau khổ ...dạo gần đây ko còn gặp lại nữa "

" Phạm Hương có biết ko ?"

" Chị ấy biết ...chẳng những ko ghét bỏ con còn yêu thương con hơn xưa"

" Người ngồi đây đợi con một lát"

" Được ..."

Nàng bắt đầu chạy thẳng lên lầu lục lọi trong ngăn tủ của mình ra một album ảnh và nhanh chóng xuống nhà cho người đó xem .

" Người xem thử những thứ này có quen ko?"

Hàng loạt những tấm ảnh hiện lên trên đó ...tất cả đều là hình của Lan Khuê cùng ba mẹ của cô hai mươi năm trước ...họ đều cười rất vui vẻ bên nhau...từng khoảnh khắc lớn lên của Lan Khuê từ lúc mới sinh cho đến khi chập chững biết đi ... lần đầu tiên đi học...tất cả đều chân thật như chính mình nhìn thấy.

" Aaaaaaaaaaaaaaaaaaa"- cơn nhức đầu lập tức kéo đến.

" Bố người bị sao vậy...bố"- Lan Khuê kêu bố theo Phạm Hương vì chưa biết người này có phải là ba mình ko.

" Ta nhức đầu quá ... aaaaaa"- ông quăng cuốn album xuống sau đó ôm lấy đầu của mình la lên đầy đau đớn .

" Người có nhớ ra được gì ko?"

" Ta ko biết ...ko biết ...đầu ta rất đau..."

" Được rồi ...bố đừng xem nữa...từ từ thôi ...nghỉ một chút đi"

Sau khi dìu ông Trùm vào phòng nghỉ ngơi ở bên ngoài Lan Khuê bắt đầu suy nghĩ nhiều thứ. Liệu có phải đã nhớ ra được gì nên mới đau đầu ko... hay chỉ đơn giản là trùng hợp khi căn bệnh kéo đến . Trong lúc đó vì muốn biết tình hình ở tổ chức ra sao nên đã gọi điện cho Phạm Hương nhưng ko được . Nghĩ là chị ấy đang bận nên tạm thời đợi đến tối mới gọi cho chị ấy .

---------------------------------------

Ở bên bệnh viện lúc này lại có hai con người tạm thời bỏ mặc thế giới bên ngoài mà chìm trong hơi ấm của nhau.

" Bộ cảnh sát có thể thân thiết với tội phạm như vậy sao ?"

" Từ lâu người ta đã làm em biến chất rồi "- Lệ Hằng đút từng muỗng cháo cho Thư Kỳ, cười một cách ôn nhu.

" Ngươi là đang cho ta ăn bữa ăn cuối cùng sau đó tống ta vô tù chứ gì ? Ta nghĩ đến nghĩ lui thì bằng chứng tố giác ta ngươi cũng có ko ít"

" Thư Kỳ là của ta ...ai lại dám đem đi...bằng chứng gì chứ... đốt hết rồi"

" Đồ cảnh sát quèn ... trường cảnh sát đúng là đào tạo lầm tên cảnh sát như ngươi...ưm "- đang nói thì bị Lệ Hằng nuốt trọn lấy đôi môi của cô.

" Em vì chị mà phụ tẫn luôn cả thiên hạ này ...sau khi hồi phục chị nhất định phải dùng thân trả nợ đi là vừa"- đôi tay mơn trớn luồn vào áo Thư Kỳ theo phần cổ vì tránh đυ.ng đến vết thương...đôi môi sau khi nói lại tiếp tục ấn vào môi của Thư Kỳ.

" Ưʍ...hhmmm..."

" Tên da^ʍ tặc này ...sau khi ta hồi phục sẽ đánh chết ngươi"

" Được vậy thì mau mà hồi phục đi nhé ...hì"

Sau khi ăn hết tô cháo kia ...Lệ Hằng gọt trái cây cho cô ăn còn mua sẵn vài cuốn tạp chí cho cô đọc đỡ buồn.

" Đẹp quá"- cô thích thú nhìn những phong cảnh đẹp đẽ muôn vàn màu sắc trong tạp chí du lịch đó.

" Đẹp lắm sao ?"

" Phải...từ nhỏ đến lớn cuộc sống của ta chỉ có duy nhất một màu đen"

" Thư Kỳ ...đừng ở nơi đó nữa ...trên thế giới này còn muôn vàn vạn trạng những thứ màu sắc đẹp đẽ đừng mãi đắm chìm trong thế giới tối tăm"

" Ngươi muốn nói gì?"

" Thư Kỳ ...rời bỏ Tiến Hưng cùng em đi khắp thế giới ...mặc kệ mọi thứ chúng ta cùng nhau tìm lại cuộc sống của mình"

" Ta..."

" Chị vẫn ko bỏ được địa vị và tiền bạc sao ?"

"Tất cả những thứ đó đều ko làm ta vui vẻ ...nhưng ta thật sự có thể quay đầu lại sao?"

" Hoàn toàn có thể"

" Bố liệu có chấp nhận hay ko ? Người đã giao lại tất cả quyền hành cho ta...ta lại bỏ đi ko màn thế sự ..."

" Bố hoàn toàn chấp nhận chị à... chị ...Lệ Hằng nói đúng ...đừng để cuộc sống của chị phải nhuộm duy nhất một màu đen ...quay đầu lại đi Thư Kỳ ...giải tán luôn cả Tiến Hưng"- Lúc này Phạm Hương vừa vào đến phòng bệnh

" Bọn lão thần đó tuyệt đối ko đồng ý"

" Chị hai ...dựa vào thế lực của chị và em cùng với thêm một người nữa ...bọn họ ko thể chống lại"

" Người nào?"

Phạm Hương đưa cho Thư Kỳ xem bức thư của người đó . Sau khi đọc xong Thư Kỳ nói với Phạm Hương.

" Hương ...em cố gắng trong thời gian này quản lý tốt Tiến Hưng cho chị ...sau khi chị bình phục sẽ trở về thu xếp mọi chuyện"

" Cứ yên tâm đi chị hai ...đừng gắng sức quá ...cứ nghĩ ngơi cho thật tốt"

" Chị muốn nhắc nhở em ...ba của Minh Tú cùng với ba của Lily đều là những lão hồ ly ...nhất định bọn chúng ko để yên cho em ...cẩn thận một chút"

" Được..."

Phạm Hương sực nhớ điện thoại của mình lúc nãy đã hết pin... sau khi cắm nhờ vào ổ điện ở phòng bệnh thì mượn điện thoại của Lệ Hằng gọi điện hỏi thăm Lan Khuê...

" Tìm tôi có chuyện gì ?"

" Là chị..."

" Chị Hương sao em gọi chị nhiều lần ko được ...xảy ra chuyện gì sao ?"

" Điện thoại hết pin thôi em ... ko có gì ...khi nào em về ?"

" Chị ...bố chưa muốn về nên em sẽ ở bên cạnh bố một thời gian được ko?"- vì chưa biết rõ kết quả nên tạm nói dối Phạm Hương.

" Ừ ...khi nào mệt quá thì nói chị đến đưa bố đi"

" Ko sao đâu... chị cứ lo chuyện của mình đi...ở tổ chức ko có chuyện gì nguy hiểm chứ ?"

" Ko đâu ... Khuê Khuê nếu lần này thành công thì Tiến Hưng mãi mãi sẽ chìm vào dĩ vãng ... cả bố và chị hai đều đồng ý giải tán nó...lúc đó chúng ta sẽ cùng nhau rời khỏi nơi này"

" Thật sao ...nhưng những người còn lại có đồng ý ko?"

" Yên tâm chị và Thư Kỳ sẽ giải quyết"

" Phạm Hương sao tự dưng em lại cảm thấy bất an "

" Được rồi ...sẽ ko sao đâu"

" Xong việc em sẽ về"

" Chị đợi em"

Không chỉ có một mình Lan Khuê cảm thấy bất an mà ngay cả Phạm Hương cũng cảm thấy như vậy ...hình như có một chuyện gì đó ko lành phía trước đang chờ đón họ . Nhưng lại nghĩ có lẽ do mình suy nghĩ quá nhiều hay thôi .

Nhìn lại lịch treo trên tường mới nhớ hôm nay là ngày hẹn đi lấy chiếc nhẫn đem sửa hôm trước . Nên nói với Thư Kỳ một tiếng rồi đi lại tiệm lấy nó .

" Chiếc nhẫn của tôi xong chưa ? "

" Đã sửa xong rồi ạ...nhưng trong lúc sửa nó tôi vô tình tìm được thứ này"

" Là gì ?"

" Thiết bị ghi hình thu âm siêu nhỏ...được cài vào chiếc nhẫn này"

" Anh nói gì ?"- Phạm Hương ko tin vào tai mình hét lớn lên .

" Có người nào đó muốn theo dõi và nghe lén cô... tôi nghĩ cô nên cẩn thận"

Ở trên xe khi cầm chiếc nhẫn trong tay Phạm Hương nhớ lại lúc nhận được nó ...đây là lần đầu tiên cô nhận được món quà từ Khuê Khuê ...hôm đó nàng đã nói với cô lúc nào cũng phải đeo nó , giữ gìn nó vì nó chính là sinh mạng của nàng ...rồi cái hôm lần đầu trở về tổ chức gặp bố ...nàng nhất mực dặn cô ko được để tay vào túi quần thì ra là muốn quan sát mọi thứ xung quanh cô .

Trong một lúc gương mặt bỗng trở nên u tối ... tâm trạng như ở trong một cái động ko đáy muốn gọi điện hỏi Lan Khuê nhưng điện thoại đã để quên ở chỗ Thư Kỳ ... bởi vì nhà cô gần đó nên định về lấy một chiếc điện thoại khác .

Khi chạy đến cổng trong lúc dùng chìa khoá mở nó... thì nhìn thấy hộp thư trước nhà có một thứ gì đó ...nó lấp ló ra bên ngoài . Cô lập tức lấy lá thư đó mở ra...nhưng đập vào mắt chính là hồ sơ nội gián hiện lên trước mắt cô ...toàn bộ thông tin cùng với hình ảnh của tên cảnh sát đang làm nội gián đó sao thật quen ...người cho dù có hoá thành tro cô cũng nhận ra : Trần Ngọc Lan Khuê.

To be continued...

P/s : Có vẻ như mình lại bắt đầu thích ngược...

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Phiên Nhi Liêu