P2 - Chương 12: BA ƠI ĐỪNG Gϊếŧ CON !
( Tại sao lại ko cho con vết sẹo khi còn nhỏ ...để lớn lên rồi con ko cảm thấy đau)---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Quả thật Phạm Hương đoán ko sai chút nào cả ... Lan Khuê cô ấy đúng là đang mơ ... mơ một giấc mơ quay về lúc cô ấy còn nhỏ . Kìa ... đứa bé được nâng niu trong vòng tay của ba mẹ có phải là mình ko ... thì ra ngay từ bé mình đã xinh tới như vậy sao ? Nụ cười đó ba mẹ rất hạnh phúc có phải ko ?
Đứa bé đó thật là hạnh phúc... như vậy sao phải khóc chứ ... cười lên đi ...cười giống ba mẹ kìa . Không gian thay đổi ... trước mắt giờ đây là một đứa nhỏ tập tễnh tập đi ... một bước ...hai bước ...rồi ba bước ...xà vào lòng mẹ ...cười ríu rít như hài lòng với thành tựu của mình .
Bánh xe quay nhanh dần đều ... chiếc đầu lắc lư theo ... hai bóng người cứ chốc chốc lại đưa cánh tay nâng đỡ cho chiếc xe kia không bị ngã.
" Ba mẹ buông con ra đi"
" Không được con chưa biết chạy đâu ..."
Mẹ của nàng gương mặt luôn luôn căng thẳng thay con mình nhìn về phía trước ...sợ con ngã bất cứ lúc nào.
" Mẹ à ...buông con ra đi mà ..."
" Để cho con bé chạy một mình đi em"
Ba... người đó là ba ...lúc trẻ ba thật đẹp ...còn phong độ nữa . Đúng vậy người đó là ba ...ba lúc nào cũng cùng con đi về một phe... ko ít lần khiến mẹ phải giận lẫy...
" Oaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa"
Tiếng khóc đứa trẻ nhỏ kia kéo tất cả mọi người nhất mực nhìn theo.
" Em đã nói rồi mà ... ko chạy nữa ...từ nay ko cho phép con chạy nữa"
" Oaaaaaaaa...."
" Em à..."
" Không nói nhiều ... từ nay về sau mẹ cấm con không được chạy xe đạp nữa ... anh đừng nghĩ sẽ khuyên được em"
Thì ra đó là lý do mà cho đến bây giờ mình cũng ko biết chạy xe đạp ... tình yêu thương của mẹ vô tình ngăn đi bản chất đấu tranh sinh tồn của con ... mẹ đem con nhốt vào một chiếc l*иg kín ko cho ai xâm hại đến thân thể con ...nhưng còn tinh thần mẹ có biết cũng chính vì như vậy trở nên cô đơn.
" Em à ...cho một vết sẹo nhỏ trên người con ...để khi lớn sẽ tránh được những vết sẹo đau hơn"
Ba luôn như vậy ... từ nhỏ thì con đã theo ba ...ba lúc nào cũng thương con ...nhưng tuyệt nhiên ko nuông chiều . Ba dạy con lẽ phải ...ba luôn muốn cho con những vết thẹo thuở nhỏ ...tập cho con sau này có một sức đề kháng với nhân sinh vô thường .Nhưng tất cả đều bị mẹ một mực ly khai ...
Khung cảnh một lần nữa lại thay đổi ... tại sao hôm nay lại treo nhiều đèn đến như vậy...bong bóng và cả hoa ngập cả một vùng ... tiếng cười nói rộn rã vô cùng ...nhân dịp gì thế nhỉ . Đi vào xem sao...
Người ngồi đó là tiểu Khuê Khuê ...hôm nay cơ hồ so với mọi ngày còn đẹp hơn ...đầm công chúa được đứa nhóc diện lên trông cực kỳ dễ thương ...đầu tóc lại còn búi hai bên nữa... đúng là một tiểu hài tử đáng yêu ... bên cạnh còn có chiếc bánh kem ...à thì ra hôm nay chính là sinh nhật nó sao ...ủa mà tại sao mặt lại buồn đến như vậy nhỉ ...đứa bé kỳ lạ... ko phải cảnh tượng này cần phải trưng cầu bộ mặt vui sướиɠ nói ko nên lời sao ?
" Ba..."
" Gì thế Khuê Khuê ?"
" Mẹ ...vì sao ba còn chưa về..."
" Lát nữa ba sẽ về thôi mà..."
" Ba tại sao lúc nào cũng trễ như vậy ...ngày bình thường đã vậy ...sinh nhật ko thể khác hơn sao...?"
" Con à..."
" Ba ko còn thương Khuê Khuê nữa rồi ..."
Từng giọt nước mắt thi nhau rớt xuống lên gương mặt chưa từng nếm trải mùi đời ... sao lại khóc ngon lành đến như vậy... thì ra là đang dỗi ba sao ...khờ quá ba rất thương em...em ko biết sao tiểu Khuê Khuê.
" Ai dám làm cho bảo bối của ba phải rơi lệ thế ?"
Người đàn ông chậm rãi bước vô nhà ...hai tay giấu nhẹm phía sau ...hình như đang che giấu một vật gì đó ... nhẹ nhàng tiến tới dùng một tay lau nhẹ lên đôi mắt ngây thơ thuần khiết của con.
" Là ba đó ...ba ko thương con"
" Phải rồi ...ba ko thương con đâu ...mà là yêu ...yêu sắp chết đến nơi rồi"
" Ba xấu xa ...ba đáng ghét ...làm người ta chờ lâu đến như vậy... còn tưởng là ba ko về...huhuhu"
Đứa nhỏ vừa tức vừa thẹn , liên tục dùng đôi tay nhỏ bé đánh nhẹ lên thân thể người đàn ông nguyện cả đời dùng nó để che chở cho mình.
" Ui da ...đau quá đi.... đánh cảnh sát tội rất nặng đó nha bảo bối của ba"
Đứa nhỏ lúc này thấy gương mặt ba nhăn nhó cứ ngỡ là ba đau thiệt nên lập tức ngừng lại ... đôi mắt lo lắng nhìn vào người đàn ông trước mặt.
" Con xin lỗi ...ba có đau ko ba?"
" Bảo bối khờ ... đôi tay này cũng có thể gây cho người khác cảm giác đau đớn sao?"
Người đàn ông ôn nhu xoa đầu đứa nhóc mãi không chịu lớn này mà quên mất luôn sự hiện diện của một người thứ ba..
" Ba con anh...có còn đem em để ở trong mắt ko đây ?"
" Mẹ ngoan ...con yêu mẹ nhất"
Tiểu Khuê Khuê thấy mẹ cơ hồ đã giận nữa rồi ..nên tuỳ cơ ứng biến mà dỗ dành ...
" Chỉ biết nịn là giỏi thôi"
Người phụ nữ trẻ trung , xinh đẹp lại tiến đến bàn , chuẩn bị nến cắm lên chiếc bánh kia ...để lát nữa đứa nhóc hay nịn này cắt bánh nguyện cầu.
" Ba à ...bộ làm cảnh sát vui lắm sao ...lúc nào ba cũng đi làm cảnh sát mà bỏ con"
" Cảnh sát ko vui ...nhưng vui vì được làm cảnh sát"
" Ba nói chuyện khó hiểu quá đi"
Đôi mắt tiểu Khuê Khuê chớp chớp thật nhiều lần ...cố gắng dùng hết trí thông minh còn chưa đủ phát triển của mình mà suy nghĩ.
" Bởi vì cảnh sát là ước mơ cả đời của ba ... con người chính là khi làm được ước muốn của mình sẽ vô cùng hạnh phúc"
" Vậy lớn lên con cũng sẽ đi làm cảnh sát"
" Khờ quá ...cảnh sát ko dễ như con nghĩ đâu...với lại con đâu có thích sao làm được ?"
" Ai nói chớ ... cái gì ba thích , Khuê Khuê cũng sẽ thích ...cái gì ba làm được ...con cũng làm được"
" Được rồi ...đừng phá ba nữa ...lại thổi nến cầu nguyện đi con" –mẹ tiểu Khuê Khuê thở một hơi dài bất mãn ...đúng là ở với hai ba con người này ...lâu lâu mới có tiếng nói mà.
Tiểu Khuê Khuê lập tức vâng lời ... chu cái miệng bé bé xinh xinh kia ra ... hít một hơi dài ...sau đó lập tức đem làn hơi đó phá đi những ngọn lửa đang cháy ngon lành trên những cây nến lung linh ...cầm trên tay chiếc dao nhỏ từng nhát đè xuống chiếc bánh xinh đẹp kia ... rồi lần lượt đưa cho ba mẹ ...tự bản thân mình cũng lấy một miếng ... cả nhà lần lượt đút từng muỗng cho nhau ăn trong tiếng cười đùa...
" Tiểu Khuê Khuê lúc nãy con chính là cầu nguyện đều gì?"
" Con ước mình mau lớn ... lớn rồi sẽ đi làm cảnh sát ...khi về nhà dõng dạc nói với ba ...ba ơi ... con chính là cảnh sát"
" Hahaha...thiệt tình đứa bé này ... tại sao lại có thể khẳng định chắc nịt như thế"- cả hai người lớn đồng thanh cười và trêu ghẹo đứa con của chính mình.
Thì ra kể từ năm 3 tuổi trong ngày sinh nhật mình đã có ước nguyện như vậy sao ... đúng là có chí hướng ha ... Lan Khuê tự cười cho chính mình khi từng cảnh từng cảnh tượng năm đó ...lần lượt hiện về trong giấc mơ của cô.
" Tiểu Khuê Khuê đón xem trong này là gì?"
Người đàn ông ngay lúc này mới đưa cho đứa con gái ngốc ngếch kia xem món quà từ lúc bước vào nhà ...mình đã giấu cho đến tận bây giờ.
" Chắc là một con búp bê hay trò chơi đồ hàng phải ko ba?"
Người đàn ông liên tục lắc đầu ...làm đứa trẻ kia ko khỏi hụt hẫng...chẳng phải bình thường ba rất hiểu mình sao? Ba ko mua những thứ đó ..vậy trong đây là gì ?
" Một khẩu súng...ba ơi vì sao lại là súng?"
" Ba...."
" Ba ơi ...trả lời con đi"
" Ba..."
Gương mặt phúc hậu lúc nào cũng nỡ nụ cười đối với con ...tại sao ngay tại giờ phút này lại lạnh lùng như thế...ko nói ko rằng ...một mực ngồi yên ... đừng mà ...con sợ.
" Đừng gọi ta là ba ...ta ko phải là ba của ngươi"
Người đàn ông đó tại sao ngay giờ phút này lại trở nên như vậy...gương mặt đó vì sao lại biến đâu rồi...dùng một gương mặt khác hù doạ đứa con nhỏ của mình...rốt cuộc là vì sao?
" Ba..."- đôi mắt ngấn lệ ...sợ hãi nhìn về nơi người mình yêu thương
" Ta ko phải ba của ngươi ...mãi mãi cũng ko còn là ba của ngươi nữa"
Người đàn ông đó đang làm gì thế ...Lan Khuê trong lúc này lại lo sợ cho tiểu Khuê Khuê trong mộng ... người đó đang dùng khẩu súng vừa lấy ra trong chiếc hộp quà dành tặng cho em ... đưa lên nhắm ngay đầu em mà dự dịnh bóp cò...
Không ...dừng lại ...Lan Khuê chạy thật nhanh lại bàn tiệc mà nãy giờ mình chỉ đứng từ xa ko hiểu ở nơi đâu mà nhìn thấy ... Ba ...rõ ràng là ba mà ...ba ơi tại sao lại hành động như thế ... đừng mà ...đừng tàn nhẫn như vậy có được ko ? Trong không gian tĩnh mịch đó hai âm thanh cùng lúc vang lên ... làm người ta trái tim như ko còn trong l*иg ngực.
ĐÙNG .... " BA ƠI ĐỪNG Gϊếŧ CON"
To be continued...
P/s : Giấc mộng này có phải là một điềm báo ko ... tại sao lại ngay thời điểm khi Lan Khuê chính thức gia nhập vào Tiến Hưng mà xuất hiện ? Những tình tiết bí ẩn vẫn còn ở phía sau đợi bạn khám phá... Phiu khẳng định lại một lần nữa Người Hầu Cho Ác Quỷ là HE ...nhưng đoạn đường phía trước ko biết có lấy được nước mắt các bạn ko ..chứ con tác giả được cái rất mít ướt ...tự viết tự khóc ko biết bao nhiêu lần . À vote đi...cmt đi... À khoan ...tuần này chắc sẽ viết thêm 2 chap nữa ngay thứ 5 và thứ 7... hẹn gặp lại . Bái Bai... chap hôm nay thế nào ?
-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Phiên Nhi Liêu