– Chồng à ~~~~~ Thức dậy đi làm. – Lan Khuê vừa mới sáng sớm đã lay người bên cạnh, làm ầm ĩ cả lên.
– Ưm…..để chị ngủ.
– Phạm Hương, thức đi mà, hôm nay em nhậm chức phó giám đốc, đi trễ thì không còn mặt mũI nào nữa đâu.
– Vậy đừng làm nữa. – Phạm Hương lấy chăn đắp kín mặt lại nói vọng ra, nghe tới hai chữ nhậm chức đã thấy không vui.
– Thôi mà, thức đi, ngoan, em thương. – Lan Khuê vẫn léo nhéo bên tai cô, kéo cái chăn quăng ra một góc.
Phạm Hương dụi mắt, vò đầu bứt tai, cả mặt cứ quạu quọ hẳn lên, nhưng rồi lại thở dài một tiếng, áp mặt vào bụng Lan Khuê nhụi vào nói :
– Tiểu bảo bối, xem mẹ con sáng sớm đã không ngoan rồi kìa. Tiểu bảo bối của papa còn ngủ mà mẹ con đã làm um trời cả lên.
Lan Khuê phì cười, nhìn ông chồng của mình cốc lên đầu cô một cái :
– Chị đừng có bày trò, sắp trễ làm rồi kìa.
Phạm Hương lúc này mới nhận ra, Lan Khuê đã chỉnh tề trang phục, mặt mũi tóc tai cũng đã làm xong. Chỉ có Phạm Hương là còn mặc đồ ngủ, liền đi vào phòng tắm.
Trên xe, Lan Khuê nhìn sang Phạm Hương, tay vẫn đặt ở cái bụng chưa nhô cao của mình :
– Chị, đám cưới của tụi mình, trong công ti không có ai biết, nên đừng để họ biết mối quan hệ này, không họ sẽ nói em vì quan hệ mới được lên chức phó giám đốc.
– Nhưng mà em có bằng cấp hẳn hoi, sợ gì người ta nói. – Phạm Hương tay cầm chặt vô lăng trả lời vợ.
– Nhưng mà miệng thiên hạ làm sao em quản cho hết.
– Chị biết rồi.
Phạm Hương trả lời xong liền im lặng, chuyên tâm lái xe, khẽ lắc đầu, thở dài một tiếng. Có vợ đẹp mà không cho khoe thật là bức chết người ta.
Phạm Hương đỗ xe rồi mở cửa cho Lan Khuê rồi cùng nàng tiến vào sảnh của công ti, hai bàn tay vô thức buông nhau ra, tránh người khác để ý, làm trong lòng Phạm Hương tự nhiên bức bối trong người.
– Em ở đây, chị vào phòng họp, một lát Lệ Hằng sẽ ra đưa em vào.
Lan Khuê khẽ gật đầu rồi ngồi ở sảnh đợi. Một lát thì Lệ Hằng cũng đến, nhìn Lan Khuê trêu chọc :
– Phó giám đốc, đi thôi.
– Chị cứ chọc em.
Lệ Hằng và Lan Khuê cùng bước vào thang máy cho lãnh đạo cấp cao rồi đi đến tầng 15 để đến phòng họp.
Trong phòng họp, có đầy đủ các vị lãnh đạo cấp cao cùng toàn thể nhân viên, Phạm Hương tiêu sái trong bộ vest trắng đứng giữa phòng, khuôn mặt băng lãnh làm người khác có phần ái ngại khi tiếp xúc, giọng nói hôm nay cũng trầm hơn :
– Như các vị cũng đã biết, tôi đã thu mua lại Trần Thị, sát nhập hai công ti lại với nhau, cho nên trụ sở chính H1 sẽ nằm ở đây do tôi làm Tổng giám đốc. Lệ Hằng sẽ được chuyển đến H2 làm Tổng giám đốc. Sau đây xin giới thiệu với mọi người phó giám đốc mới – cô Trần Ngọc Lan Khuê.
Cánh cửa mở ra, Lan Khuê cùng Lệ Hằng tiến vào, tất cả ánh mắt đều đổ dồn trên người nàng, làm Phạm Hương một phen tức giận, thật muốn moi hết mắt của bọn họ. Vợ của người ta mà nhìn chăm chăm vậy đó hả ?
– Phạm…tổng, cảm ơn cô ! – Lan Khuê bước đến chìa tay ra với cô, đổi cách xưng hô một chút.
Lực nắm ở cánh tay Phạm Hương có hơi mạnh, nàng chỉ là đóng kịch cho mọi người xem nên mới xưng hô như thế, vậy mà làm cho bạn họ Phạm nào đó bực mình muốn chết, khuôn mặt cau có khó coi, cứ hầm hầm. Chỉ nắm lấy tay nàng một chút rồi buông ra, không nhìn nàng lấy lần nào.
Mấy nhân viên chỉ lo ngắm nhìn phó giám đốc mới của họ, một sắc đẹp có thể lay động lòng người. Nhưng khi ngó qua Phạm Tổng của họ, thì lại bắt gặp cô đang mang bộ mặt khó coi đó liền xì xầm :
– Giám đốc bị cái gì vậy ?
– Từ lúc phó giám đốc bước vào đã thấy giám đốc như vậy.
– Không biết, chắc quan hệ của họ không được tốt lắm.
– Ờ, chắc không thân lắm. Coi sắc mặt giám đốc kìa, tệ quá.
Phạm Hương im lặng, không phải không nghe họ nói cái gì, chỉ là không rảnh mà quan tâm. Ừ, người ta không thân đó rồi sao ? Người ta chỉ là đồng nghiệp ở cùng nhà, ăn cùng mâm, ngủ cùng giường, có cùng một đứa con thôi. Làm gì có chuyện thân thiết.
Sau đó cô nghe Lan Khuê nói gì đó với nhân viên, nhưng cô cũng chẳng mảy may quan tâm, chắc chỉ là cảm ơn rồi nhờ giúp đỡ này nọ. Không đáng để nghe. Cái quan trọng là mong cho buổi họp này nhanh nhanh kết thúc để mấy đứa không biết sống chết kia đi ra ngoài hết, đừng có nhìn vợ cô , để cô còn dạy dỗ nàng ta lại nữa.
– Xin cảm ơn ! – Đó là câu nói cuối cùng Lan Khuê nói với nhân viên.
Sau đó mọi người cũng đi ra khỏi phòng, nhưng cũng không quên chào giám đốc Phạm, nhưng khi thấy khuôn mặt hầm hầm đó thì lại thôi, bỏ đi. Coi cái mặt khó chịu của giám đốc nhìn phó giám đốc kìa, ui, chắc không thân thật rồi.
Lệ Hằng xếp lại hồ sơ rồi tươi cười nhìn vợ chồng họ Phạm rồi nói :
– Mình chuyển đồ sang công ti mới đây, đồng nghiệp không thân ở lại vui vẻ.
Nói rồi cửa ha hả bước ra ngoài, để lại Lan Khuê và Phạm Hương ở trong phòng họp.
Lan Khuê tiến tới khóa cửa rồi đi đến chỗ Phạm Hương, xoa xoa mặt cô dỗ dành :
– Thôi mà, đừng có giận, người ta chỉ là giả vờ đóng kịch, chị giận cái gì chứ ?
– Không có giận, chỉ là lúc nãy thấy số hợp đồng và tài liệu cần giải quyết trong tháng tới, rất nhiều, tự dưng khó chịu thôi. Lan Khuê à, em trở về nhà đi, đừng làm nữa được không ?
– Thôi đừng có vô duyên, người ta mới nhậm chức lại kêu từ chức hả ?
– Lan Khuê à !
– Không. – Lan Khuê ngoảnh mặt đi ra ngoài.
– KHUÊ !
Lan Khuê bước ra ngoài, thở dài, trở về phòng phó giám đốc của mình, sát bên phòng giám đốc của Phạm Hương. Nàng ngồi trên ghế dựa xoa xoa bụng mình. Nhìn mớ tài liệu trên bàn ra xem, nhiều thật, vậy là Phạm Hương tức giận thật sự chính đáng. Nhưng mà nàng cũng không thể để Phạm Hương một mình gánh cả công ti.
Bên ngoài nhân viên lại tiếp tục tụm lại xì xầm :
– Mới nhậm chức mà tôi nghe Phạm tổng với Trần tổng cãi nhau in ỏi trong phòng họp.
– Cãi nhau luôn hả ? Ghê vậy ? Chắc trước đó có hiềm khích rồi.
– Ừ, tui thấy mặt Phạm tổng hông có thích Trần tổng chút nào luôn.
– Haizzz, tội nghiệp Trần tổng xinh đẹp, Phạm tổng thế nào cũng tìm cách đuổi cổ Trần tổng ra khỏi công ti cho coi.
– Cô giữ mồm giữ miệng, chuyện không phải của chúng ta, giải tán, đi làm việc đi.
#Moon
Người ta hổng có thân đó, biết chưa mấy má, hông thân nghe chưa ?