Thanh Hằng còn định trả lời gì đó thì đã nghe tiếng Lan Khuê thều thào :
– Phạm Hương………….chị đã đưa em đến bệnh viện, chị quên rồi à ? Định chối………bỏ trách nhiệm đúng không ?
– Không không, Hương không có. – Phạm Hương lắc đầu chối lia lịa, đâu phải cô phũ bỏ trách nhiệm, chỉ là vui quá, bất ngờ quá nên nhất thời quên mất mình đã đưa nàng đến bệnh viện.
Thanh Hằng mỉm cười nói : ” Chúc mừng hai đứa “, sau đó đi ra khỏi phòng.
Phạm Hương đóng cửa lại, xê lại xích chỗ Lan Khuê ngồi xuống, vuốt tóc nàng, nhưng lại bị nàng tránh né.
– Chị đi ra đi, chị có thương em đâu, đồ vô trách nhiệm. – Lan Khuê trưng ra bộ mặt giận dỗi không thèm nhìn Phạm Hương lấy lần nào, đã có con với người ta mà còn dám hỏi tại sao lại có thai, nghe y như là nói nàng đi ra bên ngoài nɠɵạı ŧìиɧ rồi chửa hoang vậy.
Phạm Hương hít một hơi thật dài rồi thở ra, khuôn miệng trề xuống, có vẻ sắp khóc, sờ sờ bụng nàng :
– Hông có mà, Hương hông có hết thương em mà, nhưng tại người ta bất ngờ quá chứ bộ, có biết người ta được làm papa đã vui lắm hông ?
– Thôi đi, chị đừng có dùng cái giọng thụ lòi đó để nói chuyện với em. – Lan Khuê bật cười, vốn dĩ định giận dỗi cho Phạm Hương biết mặt, nhưng Phạm Hương lại trưng cái giọng nói nửa Trung nửa Nam ra nói, đã vậy cái mặt cún con đó nữa kìa, làm sao mà giận nổi ông chồng của mình chứ.
Phạm Hương nhẹ nhàng đỡ nàng ngồi dậy, để nàng dựa vào người mình, nựng nựng gò má của nàng :
– Sao này vợ chị cứ ngoan ngoãn ở nhà dưỡng thai, còn mọi việc cứ để chồng em lo.
– Em chỉ là mang thai, cũng không có bị liệt. – Lan Khuê phản bác lại lời cô vừa nói.
– Nhưng chị không muốn em vất vả. Em có thể nào không ngồi ở vị trí phó giám đốc không ? Em ở nhà dưỡng thai giùm chị đi. – Phạm Hương như này nỉ Lan Khuê, thân là Tổng giám đốc, Phạm Hương hiểu rõ công việc ở công ti có bao nhiêu vất vả, cô không muốn Lan Khuê đang mang thai mà còn phải đến công ti làm việc.
– Em đã quyết định rồi, chị đừng có bàn ra nữa. Em muốn đi về nhà, ngày mai sẽ đến công ti – Lan Khuê khoác tay cô ra, đi xuống giường.
– Lan Khuê à………
– Không.
– Vợ à, nghe lời chị đi.
-………….. – Lan Khuê im lặng, chỉnh lại trang phục rồi đi ra khỏi phòng bệnh.
– Lan Khuê, em đừng có bướng. – Phạm Hương như hét lên.
-………….
Nàng cũng không phải là ham hố gì chức vụ phó giám đốc đó, chỉ là Phạm Hương vừa sát nhập hai công ti lại với nhau, công việc càng nhiều. Công ti vốn cũng là của gia đình nàng, nàng không muốn ở nhà mỗi ngày chờ đợi Phạm Hương đem tiền về cho mình, nàng muốn tự lập hơn nên mới hành động như thế.
Phạm Hương khẽ thở dài, đi theo nàng ra ngoài. Lan Khuê bộ không hiểu ở công ti có bao nhiêu việc sao ? Phạm Hương mỗi ngày đều phải giải quyết thật nhanh mới có thể trở về với nàng vào giờ chiều, còn nếu làm theo tiến độ thì có lẽ tận khuya cũng chưa xong. Có đôi khi còn phải bỏ cả giờ ăn trưa mà làm việc. Sao nàng lại bướng bĩnh không chịu nghe lời cô ?
Phạm Hương mở cửa cho nàng rồi ngồi ở vị trí kế bên, lái xe đi. Đi ngang một cửa hàng soup, liền bước xuống mua cho nàng một hộp soup lớn rồi lại tiếp tục lái xe trở về nhà. Suốt cả quá trình cũng không hề nói với nhau tiếng nào.
Về đến nhà, Phạm Hương để soup vào một cái tô lớn rồi thổi cho nguội một chút. Rồi đem hết túi lớn túi nhỏ toàn là trái cây của nàng đem rửa sạch, đặt ở tủ lạnh, còn một ít gọt ra đặt trên bàn ăn. Lan Khuê vào nhà cũng ngồi vào bàn ăn, nhìn Phạm Hương chăm chăm.
– Em ăn soup đi. – Phạm Hương xem đồng hồ, đã đến giờ cơm trưa, liền nói mấy chữ với nàng.
Sau đó liền quay bước lên lầu, bỏ lại Lan Khuê ở dưới bếp một mình.
Lan Khuê cầm muống múc một ít thức ăn đưa lên miệng, đắng ngắt. Sao phải như vậy, nàng chỉ là muốn đi làm thôi, có gì đâu, công việc nhiều thì làm từ từ, có gì mà cáu gắt với nàng chứ ? Lan Khuê thôi không ăn nữa, đi lên lầu.
Bước vào phòng đã thấy Phạm Hương đứng ở cửa sổ hút thuốc. Lan Khuê ho vài cái vì mùi thuốc lá, lâu rồi nàng không thấy cô hút thuốc, ắt hẳn đang rất mệt mỏi. Lan Khuê đi đến sau lưng Phạm Hương ôm chầm lấy cô :
– Hương ~~~~~
Phạm Hương vội dúi điếu thuốc, xoay lại nhìn nàng, ôn nhu hôn lên tóc nàng rồi ôm lấy thân ảnh trước mặt.
– Đừng giận em, em hứa sẽ lo cho sức khỏe của mình và con mà, vả lại ở công ti cũng có chị, chị đừng có lo. Được không ?
Phạm Hương suy nghĩ một chút, dù trong lòng cũng không muốn nhưng bất quá không thể cãi nàng, vì tính nàng vô cùng cố chấp nên đành gật đầu đáp ứng :
– Ừm.
Cô ôm nàng chặt hơn vào lòng, hôn lên mái tóc dài bồng bềnh kia thì nghe trong ngực mình có tiếng nhõng nhẽo vang lên :
– Hương, em đói ~~~~~
– Sao lại không ăn ?
– Tại chị bỏ em đi lên đây, em không muốn ăn. – Lan Khuê dụi dụi vào ngực Phạm Hương làm nũng.
– Em đang mang thai, phải ăn uống đầy đủ. – Phạm Hương đặt tay lên bụng nàng xoa xoa.
– Nhưng mẹ nó muốn papa nó đút thì mới chịu ăn.
– Được.
Sau đó liền bế nàng trên tay, đem xuống bếp, cưng nựng đút từng muỗng soup, đến khi hết nhẵn mới đem nàng ngược lại lên phòng ngủ, đánh răng rồi nhấn nàng vào trong chăn, ôm nàng đi vào giấc ngủ trưa.
#Moon