– Hương, Hương, nghe em nói……Không phải…….Hương…….
Lan Khuê gỡ tay Quang Đăng ra, chạy đến chỗ Phạm Hương, ôm lấy cô khóc òa. Lan Khuê biết cô đang rất mất bình tĩnh. Nếu bình thường khi thấy nàng như thế chắc chắn cô sẽ đau lòng mà ôm nàng vào lòng, xoa đầu dỗ dành. Nhưng mà bây giờ đáp lại nàng chỉ là cái gỡ tay khô khốc. Cô gỡ tay nàng ra, đẩy nàng tránh xa mình một khoảng, đôi môi kia mấp máy mấy câu lạnh lùng :
– Từ đầu, đáng lẽ không nên đặt niềm tin vào em. Tôi đúng là con ngốc. Nếu em muốn đem chuyện tình cảm của tôi ra trêu đùa, làm tôi đau lòng, thì em thành công rồi đó.
– Hương, không phải,……hức hư hức……nghe em nói đi, em yêu chị…….
– CÂM MIỆNG. EM KHÔNG CÓ QUYỀN NÓI YÊU TÔI.
Lan Khuê ngậm chặt môi mình lại, không để phát ra mấy tiếng khóc thương tâm. Ánh mắt sắc lạnh đó chưa bao giờ chị đặt trên người nàng, nhưng hôm nay chính mắt nàng thấy, ôi sao nó khủng khϊếp đến như vậy, không có nỗi một tia yêu thương. Thì ra từ trước đến nay chị yêu thương, ân cần, chu đáo, nhường nhịn, tất cả chỉ vì mình là Lan Khuê nên chị mới thế.
Đằng kia, Quang Đăng nhìn thấy Phạm Hương quát nạt nàng thì lên tiếng :
– Là tại cô bắt ép em ấy ở bên cạnh cô. Bây giờ cô còn muốn trách ai. Người em ấy yêu là tôi……
– Anh im đi, em không còn yêu anh nữa. Em chỉ yêu chị ấy thôi. – Lan Khuê rống lên cắt ngang lời anh.
– Cậu câm miệng lại cho tôi, ở đây không đến lượt cậu lên tiếng. – Phạm Hương gằn giọng, sau đó cầm điện thoại gọi một cuộc gọi.
15 phút sau, hai người đàn ông to cao được triệu tập đến, Phạm Hương nhướn mắt nhìn rồi nói :
– Đưa anh ta ra sân bay, đưa đi Mỹ cho tôi, sau khi đi Mỹ , lấy lại hộ chiếu và giấy tờ tùy thân, không cho trở về Việt Nam nữa. Mau !
– Phạm Hương, cô đừng có quá đáng. – Quang Đăng bị hai người đàn ông kia ” áp giải ” liền hét lên.
Phạm Hương im lặng không nói lời nào, ra hiệu cho bọn họ đưa anh ta đi, ra đến cửa còn nghe tiếng anh ta la hét. Phạm Hương nhìn sang Lan Khuê, nàng im lặng không nói tiếng nào, chỉ cúi đầu, hai mắt đỏ hoe.
– Tội nghiệp anh ta ?
– Không……..có.
– EM VỐN KHÔNG CÓ QUYỀN TỘI NGHIỆP AI CẢ.
Lan Khuê hiểu ý cô chứ, Lan Khuê bây giờ làm gì có quyền thương hại ai, bây giờ thương hại bản thân đi kìa. Nàng ngước nhìn cô, hai mắt rưng rưng, nắm lấy đôi tay cô :
– Hương. Nghe em có được không ? Em…..
– IM ĐI.
Nói rồi cô mạnh bạo nắm chặt lấy cổ tay nàng kéo lên phòng, quăng nàng lên giường, nhếch môi cười :
– Đừng nghĩ tôi không biết những gì em làm. Thật ra em đã tỉnh lại từ khi ở bệnh viện, tôi còn không phân biệt con mèo nhỏ hay làm nũng trước kia của tôi với một Lan Khuê biết tính toán hay sao ? Tôi không có ngốc đến mức đó. Nhưng tôi muốn chính em nói cho tôi biết, vì tôi tin em yêu tôi là thật lòng, nhưng kết quả thì sao ? Em bỏ trốn cùng người tình của em. Được lắm Lan Khuê. Tốt nhất ngoan ngoãn ở đây.
– Hương, chị nghe em đi, Hương………em không có……Hương…..
– Đừng có gọi tôi thân mật như vậy.
* Rầm * Cánh cửa được đóng lại một cách mạnh mẽ, đủ biết người đóng nó đang tức giận đến mức nào.
Lan Khuê ngồi bó gối ở trên giường, những giọt nước mắt liên tục rơi xuống gò má nóng hổi.
Lan Khuê, là mày ngốc nghếch, lừa dối chị, lừa dối người yêu thương mày, mày đáng lắm. Bây giờ ngay cả việc nói yêu chị mày cũng không có tư cách.
Tại sao lúc đó lại đồng ý đi với anh ta ? Đến bây giờ Lan Khuê cũng không hiểu, có lẽ vì anh là mối tình đầu, mà theo qui luật của cuộc sống, nàng không thể dứt bỏ mối tình đầu để đi với Phạm Hương – một người chỉ mới quen cách đây mấy tháng.
Nhưng bây giờ nghĩ lại, sao có thể ngốc như vậy, mấy tháng thì sao ? Chẳng phải cô đã hết lòng cưng chìu, chìu chuộng, yêu thương nàng hay sao ? Sao lại làm ra mấy chuyện đáng khinh như vậy, để bây giờ phải dằn vặt cả 3 người ?
Thút thít thút thít đến một lúc nào đó, nàng mệt mỏi ngủ thϊếp đi ở trên giường, đến khi mở mắt ra đã là 15:00pm. Nàng lững thững bước ra cửa, may quá, chị không có khóa cửa, chị không giống những người cường bạo trong tình yêu, mỗi khi tức giận sẽ khóa cửa, sẽ ép người yêu mình ở trong phòng không cho đi đâu cả. Chị không thế, chị vẫn cho nàng tự do. Nhưng…..sao nàng lại thấy mình không thích hợp với thứ tự do mà trống trãi này, nàng muốn có cô.
Lan Khuê bước xuống bếp, cô giúp việc gặp nàng liền lễ phép :
– Dạ, mợ ba, cô ba dặn tôi cho mợ ăn cháo.
Lan Khuê ngạc nhiên vì cách xưng hô của chị giúp việc, nhưng thôi, không tra cứu. Nàng ngồi vào bàn ăn, múc muỗng cháo mà lòng tan nát, nước mắt lại rơi, nhĩu cả vào tô cháo. Nàng thôi không ăn nỗinữa, bỏ muỗng xuống, nhìn chị giúp việc :
– Chị dẹp cho em đi, em không ăn nữa.
– Nhưng mà………cô ba dặn phải cho mợ ăn.
Lan Khuê lắc đầu, đi ra sôpha ngồi bó gối ở đó. Từng cơn gió luồn vào da thịt làm nàng khẽ run lên, nhưng rồi cái lạnh giá này có nhằm nhò gì so với cái lạnh nơi tim chị đang dành cho nàng.
Nửa đêm, có tiếng xe, Lan Khuê mở mắt ra, dụi dụi vài cái rồi nhìn ra cửa, Phạm Hương loạng choạng đi vào, có vẻ đang rất say. Nàng chạy đến bên cô, ôm cô :
– Chị…….
– Tránh xa, em tránh xa tôi ra. Tôi ghét em.
– Chị đừng như vậy, em xin chị, chị…..
– Tôi thà lần đó đυ.ng chết em, rồi suốt đời nhớ thương em. Còn hơn bây giờ tôi phải đau đớn như thế này, tôi hận em.
Phải, Phạm Hương, chị nói phải, phải chi lần đó chị đυ.ng chết em đi, bây giờ em cũng không phải đau khổ như thế này. Mà đáng buồn hơn là em phải thấy chị đau khổ như thế này. Đừng như thế nữa Phạm Hương ơi……
Lan Khuê dìu Phạm Hương đi về phòng, đặt cô nằm lên giường, cởi bộ vest ra, chỉ để cô mặc áo phông và quần ngắn. Lan Khuê rón rén trèo lên trên, nằm bên cạnh ôm lấy cô, hơi ấm từ cô len lỏi vào tim nàng, một chút ấm áp, mặc dù có lẽ cô không tự nguyện.
Rồi trong một giây, nàng bị một lực mạnh đè xuống, đến khi nhìn lại, đã thấy Phạm Hương đang nằm trên người nàng, nhìn nàng bằng một ánh mắt đau thương.
#Moon