Chương 9
~ Chương thứ chín ~ Có lúc chúng ta sẽ quá yêu, yêu đến mức không cho phép bất cứ kẻ nào ngoài bản thân chiếm lấy dù chỉ một góc nhỏ nhoi trong trái tim người ấy.
Vì thế, vài tuần sau, Thăng Kì luôn đến vào buổi sáng thứ năm, sau khi Lăng Mặc rời đi một giờ, hàn huyên với Tân Nhi, bàn về vài tin đồn, đọc sách, tạp chí, nghe nhạc, cùng nhau nấu cơm, quét tước, nếu không có gì làm nữa thì ngồi thêu thùa, đôi khi còn có thể đi chợ, đi dạo phố với Tân Nhi. Buổi tối nấu cơm xong chờ Lăng Mặc về, ba người cùng nhau dùng bữa, Thăng Kì giúp Tân Nhi dọn dẹp sạch sẽ rồi mới về nhà. Hôm sau, Thăng Kì đến trường đón Mẫn Nhi đến chỗ Tân Nhi, khi đó phần lớn thời gian Thăng Kì sẽ ngồi chơi với Mẫn Nhi, nghe nhóc kể chuyện trường lớp, hoặc giúp nhóc làm bài tập về nhà. Mẫn Nhi có thắc mắc gì Thăng Kì sẽ kiên nhẫn giải thích, cho đến khi nhóc hiểu mới thôi. Đến khi nhóc làm được bài, Thăng Kì sẽ vui vẻ, thật lòng khen: “Mẫn Nhi thật là thông minh, chị giảng là hiểu, không giống chị Tân Nhi của em, hồi trước cô ấy không biết làm bài, chị giảng đi giảng lại biết bao nhiêu lần cô ấy mới hiểu được có chút xíu.” Sau đó Tân Nhi sẽ mắng Thăng Kì vài câu, Thăng Kì lại nghịch ngợm trả đũa. Cả ba đều vui vẻ rồi cười thật to. Đến tối Thăng Kì sẽ đưa Mẫn Nhi về nhà, rồi chờ đợi ngày thứ sáu của tuần sau.
Cứ thế, ba mẹ chồng Tân Nhi và ba mẹ của Mẫn Nhi cũng quen thuộc với Thăng Kì. Bọn họ yên tâm giao nhóc Mẫn Nhi cho Thăng Kì, bởi vì họ luôn cảm thấy rằng Thăng Kì là một người có trách nhiệm, lại tốt bụng và nhiệt tình, hơn nữa cũng nghe Tân Nhi kể về Thăng Kì, lại càng thích nàng hơn.
Sau đó, khu dân cư chỗ Tân Nhi ở cũng biết đến Thăng Kì và có ấn tượng rất tốt với nàng.
Trong mắt những người hàng xóm ấy, Thăng Kì mặc dù không thích nói chuyện, nhưng lại rất trung thực, nhiệt tình, luôn im lặng giúp đỡ người khác.
Không ai nhận thấy những thay đổi này, trừ một người.
Lăng Mặc.
Tất cả mọi người xung quanh hắn đều rất thích và quan tâm đến Thăng Kì.
Người khác thì không nói.
Nhưng mà ba mẹ hắn......
“Nhìn đi, Thăng Kì chăm sóc Tân Nhi biết bao nhiêu, con làm chồng mà cẩn thận còn không bằng một người bạn nữa. Con phải kiểm điểm lại bản thân đi. Cũng phải dành chút thời gian cho vợ chứ......”
Lăng Mặc cảm thấy rất oan uổng.
Họ nghĩ là mình không biết phải làm thế sao? Nhưng mà mình còn có công việc nữa! Mình còn phải kiếm tiền nữa! Nếu không lấy cái gì mà nuôi cái nhà này?! Thời gian Thăng Kì chăm sóc Tân Nhi cũng đâu có hơn mình bao nhiêu? Chẳng lẽ mình không quan tâm Tân Nhi sao? Chẳng lẽ ngày nào cũng kè kè bên cạnh cô ấy mới là yêu sao?! Mình đâu có làm sai cái gì! Còn Thăng Kì đã làm trò gì để cho ba mẹ mình khen ngợi cô ta hết mực vậy chứ?
Nhưng mà người làm cho Thăng Kì khó chịu hơn chính là Tân Nhi.
“Lăng Mặc, sao anh nấu bếp tệ quá vậy?! Nêm nhiều muối quá, trong đồ ăn cũng phải nêm thêm chút đường nữa chứ. Cơm cũng khô nữa, anh lại bỏ ít nước rồi. Trên thành nồi có khắc lượng nước đúng mà! Haizz, Thăng Kì chắc chắn sẽ không nấu nướng kiểu này. Anh phải học hỏi cô ấy đi thôi.”
“Lăng Mặc, sao anh về trễ quá vậy?! Hại Thăng Kì tới giờ này mới về nhà...”
“Lăng Mặc, sao anh còn phải làm thêm giờ vào thứ bảy, chủ nhật nữa? Giống Thăng Kì quá à. Nếu vất vả quá thì anh nghỉ phép đi, được không?”
“Anh thấy em thêu có xấu lắm không? Thăng Kì nói cũng nó cũng không đến nỗi nào.”
“Lăng Mặc, anh xem bộ quần áo này thế nào? Là Thăng Kì mua cho em đó, cô ấy nói kiểu này rất hợp với em.”
“Lăng Mặc, Thăng Kì nói......”
Cái tên “Thăng Kì” này ám ảnh hắn mỗi ngày, thậm chí như trong không khí cũng tràn ngập nó, khiến hắn cảm thấy nghẹt thở.
Tại sao? Tại sao cái gì cũng Thăng Kì?!
Thăng Kì! Thăng Kì! Thăng Kì!
Người phụ nữ này sắp làm hắn phát điên!
Cô ta có gì tốt hơn hắn chứ?!
Trong lòng bọn họ chỉ có Thăng Kì thôi sao......
Trong lòng Tân Nhi chỉ có Thăng Kì thôi sao......
Vì sao lại trở nên như vậy?
Vì sao?!
Hắn không biết, cũng không muốn biết.
Bây giờ hắn chỉ biết Thăng Kì là đối thủ của hắn.
Là tình địch.
Ha ha ha, Lăng Mặc, mày điên sao?!
Thăng Kì mà là tình địch của mày á?
Buồn cười!
Thăng Kì, là phụ nữ!
Mày nghĩ bậy bạ gì vậy?!
Tân Nhi có một người bạn rất tốt.
Chuyện đấy chẳng phải rất bình thường sao?!
Thăng Kì đối tốt với vợ mình, thay mình chăm sóc Tân Nhi.
Mình nên biết ơn cô ấy mới đúng.
Quên đi, quên đi nào.
Không phải là Thăng Kì giúp mày, ả giúp chính bản thân ả thôi!
Ả sẽ cướp Tân Nhi đi, sẽ cướp đi người mày yêu!
Làm sao có thể?!
Thăng Kì chỉ là một người phụ nữ, chẳng làm được gì, mà cũng chẳng thay đổi được gì cả.
Lăng Mặc, không phải là mày đã sớm biết rồi sao?
Từng cử động, từng lời nói của Thăng Kì, còn có ánh mắt ả nhìn Tân Nhi, chả phải mày đã sớm biết rồi sao?
Ả căn bản không phải là phụ nữ.
À không, phải nói là, trái tim ả không phải là của một người phụ nữ.
Mà là của một thằng đàn ông !!!
Đúng thế, chắc chắn là như thế!
Nếu mày còn muốn giữ Tân Nhi lại bên cạnh, Thăng Kì không được phép tồn tại!
Ả nên biến mất!
Biến mất!
À không, ả PHẢI biến mất!
Thời khắc này, hận thù bắt đầu lặng lẽ lan tràn, chiếm cứ hết tâm trí hắn.
Làm cho người ta không thể quay đầu lại.
Cho đến khi chết!!!
Có thể là, Lăng Mặc vốn dĩ không biết rằng hắn đã hận Thăng Kì đến thấu xương.
Hắn chỉ cười bản thân quá ngớ ngẩn, rồi lãng quên.
Thật ra hắn ta cũng không có quên...
Đúng không...?
......
“Tân Nhi, em qua đây, anh nói cái này.”
“Lăng Mặc, có gì vậy anh? Anh cứ nói đi.”
“Em nghe xong cũng đừng bực mình nha.”
“Ừm, em hứa.”
“Tân Nhi, em bớt qua lại với Thăng Kì một chút có được không?”
“Sao thế? Bộ có chuyện gì hả anh?”
“À không, nhưng mà em xem, gần đây cô ta cứ qua nhà mình hoài...... anh chỉ sợ cô ta có ý đồ gì xấu......”
“Lại bắt đầu nghĩ bậy nghĩ bạ rồi, Lăng Mặc, cô ấy là bạn tốt của em mà, sao lại có ý đồ gì chứ?!”
“Ờ, anh chỉ thuận miệng nói thôi, đừng để bụng. Em phải biết là, anh nhạy cảm như vậy chỉ vì lo lắng cho em...”
“Em biết ông xã là tốt nhất. Cơ mà em khẳng định Thăng Kì không phải là loại người mưu mô như anh nói đâu. Thật đấy, anh hoàn toàn, không cần lo lắng về cô ấy. Bọn em là bạn cùng lớp nhiều năm liền, em còn không hiểu cô ấy sao?”
Lăng Mặc bất đắc dĩ, khẽ thở dài rồi nói: “Cứ coi như anh chưa nói gì đi, nhưng mà em cũng phải biết tự chăm sóc cho bản thân, đừng giao hết cho Thăng Kì. Dù sao cô ta cũng không phải là người một nhà, anh không yên tâm lắm đâu!”
Hắn dừng một chút, sau đó lại nói: “Tân Nhi à, gần đây công ti bề bộn nhiều việc quá, thời gian bên cạnh em cũng rất ít, anh thấy rất có lỗi, thế nhưng em cũng phải hiểu cho anh, nhé?”
“Em biết mà.”
“Cám ơn em......”
Tân Nhi nghi hoặc nhìn Lăng Mặc chăm chú, hôm nay trông anh không giống thường ngày, tựa hồ có chút buồn bực, khó chịu, lông mày cứ cau lại.
“Hôm nay anh sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái hả?”
“Không, anh khỏe mà. Thật đấy!”
Lăng Mặc gượng cười với Tân Nhi, sau đó quay mặt qua chỗ khác.
“Thăng Kì làm gì hả anh? Không sao đâu, anh cứ nói cho em.”
“Không có, cô ấy không làm gì cả. Thật đấy, cô ấy rất tốt. Vậy thôi. Chỉ cần em thấy vui là được mà.”
Lăng Mặc quay mặt lại, vẫn cười buồn như thế, tựa như có những cảm giác không tên đang trì trệ trong tim hắn.
Rốt cuộc là Lăng Mặc làm sao vậy?!
Thăng Kì, Thăng Kì, cô ấy thì thế nào?
Vì sao Lăng Mặc không chịu nói?
Vì sao cứ ấp úng tránh đi câu hỏi của cô?
Tân Nhi ngồi xuống cạnh Lăng Mặc, dựa sát vào người anh.
Cả hai im lặng thật lâu.
Bỗng nhiên Lăng Mặc nói: “Tân Nhi, trên thế giới này, em yêu ai nhất?”
Tân Nhi mở to mắt nhìn Lăng Mặc chằm chằm, hơi chu miệng lên, như tỏ thái độ “anh biết rồi còn hỏi”.
Cô cười: “Anh hỏi thừa quá à! Đương nhiên là anh chứ là ai! Nếu không sao em cưới anh chứ? Anh bị ấm đầu hả?”
“Vậy, ba mẹ em thì sao?”
“Đây là hai chuyện hoàn toàn khác nhau! Sao mà so sánh được!”
“Thế...... Thăng Kì thì sao......”
“Này, em với Thăng Kì là bạn thân, lại càng không đem ra so sánh được, đó là tình bạn mà! Tựa như ba mẹ là tình thân, anh là tình yêu. Ba cái này không thể so sánh, được chưa?! Đó vốn dĩ đâu phải vấn đề.”
Đột nhiên Tân Nhi làm bộ hiểu ra, cười khúc khích.
“Em cười gì vậy?”
“Lăng Mặc ơi là Lăng Mặc, em biết hôm nay anh bị cái gì rồi. Có phải là gần đây, thời gian em ở với Thăng Kì nhiều hơn với anh, cho nên, anh ghen tị đúng không?! Chắc chắn là như thế rồi! Ha ha, anh dễ thương quá đi mất, ngay cả bạn em mà anh cũng ghen được nữa. Ha ha ha ha. Sao vậy, chẳng lẽ anh còn sợ cô ấy cướp đi bà xã của anh?”
Lăng Mặc nhìn bộ dạng hai mắt long lanh cười khúc khích của Tân Nhi, cũng không nhịn được mà bật cười.
“Làm sao, chẳng lẽ không được hả? Em xem, ông xã yêu em biết bao nhiêu!”
“Ừ ừ, thật là bó tay với anh luôn. Ngay cả bạn thân em cũng sợ được nữa. Ha hả.”
Tân Nhi thật khoa trương mà giả bộ ngây thơ gật đầu hăng hái.
Lăng Mặc ôm lấy Tân Nhi.
“Thế, hứa với anh, em không được chạy theo người khác nha! Cho dù là nam hay nữ, em chỉ là của anh mà thôi.”
“Em hứa, cho dù là nam hay nữ, em cũng chỉ có một mình anh!”
Hàng lông mày đang cau lại của Lăng Mặc rốt cuộc giãn ra.
Khuôn mặt hắn tươi rói như ánh mặt trời.......
Vĩnh viễn đều là như vậy.
Ai cũng nghĩ rằng, ánh sáng luôn dài lâu hơn bóng tối.
Thật ra vốn không phải như thế.
Bởi vì vào ban ngày, bầu trời có thể sẽ đầy mây.
Nhưng mà trong đêm, lại không bao giờ xuất hiện một vệt nắng....