Chương 37: Phu nhân ta là công chúa
Từ ngày sinh đến sinh nhật tròn một tuổi của hai đứa nhỏ, Kim Phúc không rời họ nữa bước nên có lẽ có sự thay đổi rõ rệt về sắc thái, ôn nhu và điềm tĩnh hơn, có lẽ vì điều đó sinh thần của đứa nhỏ lại trở thành nơi đưa tình ý của bao nữ nhân đến chủ nhân của phủ, điển hình"chúc mừng. chúc mừng phò mã"
"Nào nào đừng vậy chứ đại nhân, vào đi, hôm nay sẽ nhộn nhịp lắm đây"
"Phò mã thời gian gần đây bận chăm sóc công chúa hẳn cảm thấy có chút suy nhược, hay hạ thần bảo ái nữ của mình qua phục vụ"
"Nào được, phủ phò mã cửa lớn tường cao để một nữ nhân trèo rào không tốt"
"Đâu được phò mã, thiên hạ bây giờ nữ nhân nào không muốn sinh cho người một hài nhi đâu, người văn võ song toàn, lại một thần y tái thế, trèo tường cao có thá gì?"
"Haha nếu không ngại mất mạng hay bay đầu cả nhà thì cứ trèo qua, đừng nói ta không nhắc trước công chúa sau thời kì mang thái tính tình thay đổi, ngay cả ta cũng khó chiều người, một ngũ phẩm nho nhỏ muốn trèo cao xem ra khó đấy"
"Nếu như phò mã không đồng ý thì sao dám trèo cao được"
"Bản thân ta đương nhiên không từ chối chân tình của bất cứ ai nhưng lúc trả lời lại họ liệu là màu đỏ của hỷ hôn hay là màu đỏ của máu còn chưa nói được, ta khuyên đại nhân sau ngày hôm nay từ quan đi, nếu không gia môn sẽ loạn đấy", gửi gắm cho vị khách một tín hiệu cũng như muốn hắn biến cho khuất mắt cô
Ngày hôm ấy nhộn nhịp không ít đại quan trong triều muốn như vậy nhưng đây là cái trường hợp tiêu biểu cho gan lì, nhận lại kết quả không mất tốt đẹp lắm, dù sau cô còn phải tích đức cho con của cô nữa nên không manh động thôi, Như Nguyệt nói vậy hù dọa người thôi chứ nàng vãn như xưa không khác biệt mấy, khác biệt mỗi một chỗ là nàng hay ghen bậy bạ, ngay cả một con mèo nàng cũng sẽ cấm đến gần cô
Có lần cô mang về nữ nhân để làm nha hoàn trong phủ, nàng nhất định không chấp nhận điều đó, thế là đưa họ ngân lượng để họ tìm một công việc khác, mà cô nào để ý hiếm lắm mới ra ngoài mà mỗi lần ra ngoài thì lại có nữ nhân dính theo khiến nàng không lo sợ sao được
Trường hợp gần đây nhất vì cô mãi chơi với hai đứa con mà nàng giận bỏ ăn nói mãi mới chịu ăn một chút, Kim Phúc nuôi hai đưa hoàn toàn bầng sữa mẹ, nên việc tẩm bổ cũng như để duy trì vóc dáng là vô cùng cần thiết, từ những việc nhỏ nhặt nhất cũng không an tâm giao cho hạ nhân làm việc, việc mà hai đứa nhỏ quấn lấy cô cũng là chuyện dễ hiểu
Tà kim sắc y phục được thêu phượng hoàng đích thân Liễu phi nương nương làm ra, được cho là món quà vô giá nhất mà nàng có, thế nhưng bây giờ nàng lại có thêm một món quà khác nữa, chiếc nhận nằm an vị trên ngón tay áp út bên phải của nàng đã nói lên mọi thứ, từ ngày nhận được chiếc nhẫn đó, nàng cũng an tâm ít ghen lại, hôm nay thần sắc nàng vô cùng an tỉnh nhưng sát khí lại ngùn ngụt khi đập vào mắt nàng chính là cô đang bị nam nhân vây quanh, còn đưa tay sờ soạng
Nàng nói lớn, "Phò mã"
Kim Phúc nghe giọng là hiểu chuyện nhưng cũng đang muốn thoát, nên đến bên cạnh, ôm lấy Gia Ân, giữa trăm ngàn con mắt của khách nhân, cô hôn lên môi nàng, "Nàng gọi ta công chúa"
Như Nguyệt tuy đã là mẫu thân nhưng cũng là nữ nhân những hành động thân mật giữa chốn đông người nàng hoàng toàn biến mình thành một kẻ ngốc, nàng giữ lấy vạt áo của cô, phùng má nói với giọng vô cùng hờn dỗi, "Không cho phép đến gần bọn họ"
"Được được, công chúa của ta, nàng là chủ nhân lệnh của nàng ta nào dám cãi"
"Không được phép đi đâu hết", cô gật đật, "Không được lại gần nữ nhân", cô nhìn nhìn rồi chưa kịp để nàng nói câu thứ ba thì đã hôn lên tay nàng, cô nói, "Công chúa tin ta chứ", nàng gật đầu khuôn mặt hồng hồng e thẹn thật hấp dẫn nam nhân, đương nhiên cô không muôn đám nam nhân khách mời chú ý đến cũng chỉ giả căn dặn hạ nhân lấy thân che lại khuôn mặt đáng yêu ấy
Giữa chừng thì có tiếng nói quen thuộc vang lên, "Kim Phúc nhà ngươi đã chết chưa?", không ai khác chính là Hồ ly cùng với Tống đại công chúa, và hài nhi của hai người họ, cùng lúc chính là sự xuất hiện của Điệp Y và Hoàng thái hậu sau khi dạy dỗ Điệp Y thành một nữ nhân tài hoa uyên bác kinh phật, nếu mà lão bà không đem nha đầu xuống núi chắc sẽ xuất hiện một ni cô hoàng thất
Lão bà hoàng thái hậu không hề thích Hồ ly sau khi nghe câu nói đó, với bà chả khác gì nói tôn tế sẽ gặp đại nạn, "Ngươi là ai, sao lại nơi này ngông cuồng như vậy?"
Điệp Y kéo tay hoàng thái hâu, "Hoàng tẳng tổ mẫu, đấy là thần tiên tỷ tỷ, người đừng nói như vậy, tỷ ấy cũng với thúc phụ là hảo bằng hữu đấy, có nhiều câu nói xã giao không giống người bình thường"
Hoàng thái hậu không chấp nhận điều này, càng không chấp nhận tôn tế anh hùng bị làm nhục, "NGƯỜI ĐÂU, đem ả giao vào đại lao cho ai gia"
Quân lính bao vây chả mấy chốc sau lại thành kẻ quỳ lạy dưới chân nàng, vẻ đẹp của nàng cũng khiến lão bà hoàng thái hậu ngạc nhiên cũng lay động nhẹ, "Các ngươi làm gì đấy, mau bắt giam ả lại"
Điệp Y lắc đầu thở dài, "Hoàng tằng tổ mẫu, tỷ ấy là phò mã của đại công chúa Tống quốc, cái người chưa đến một tháng dẹp đi hạn hán lũ lụt không cần phái cứu tế đấy"
"Hoang đường làm sao có chuyện đó được"
"Hoàng thái hậu hay là ta đem hạn hán lũ lụt đến Minh Thiên Quốc nhé"
"Ngươi nghĩ chúng ta sẽ khuất phục ngươi sao?"
"Vậy ta sẽ nguyền rũ cho hoàng thái hậu 1 tháng ăn không ngon bất cứ thứ gì?"
"Hồ ly đững làm bậy, nếu ngươi làm chắc chắn sẽ hại đến tiểu Trân đấy", Kim Phúc lên tiếng cứu vớt cho hoàng thái hậu