Ngọc Thể Ngang Dọc

TG4 - Chương 4: Dưới bàn mất hồn [ Hơi H ]

Vưu Tiêu đến đây làm việc sớm hơn Khương Cảnh Văn mấy năm, lúc trước hắn cũng là tuổi trẻ đầy hứa hẹn . Cho đến khi Khương Cảnh Văn đến chiếm hết sự nổi bật của hắn, nói không có một tia ghen ghét căn bản là không có khả năng.

Nhưng hắn thông minh đem một tia kia giấu đi, nếu không người khó coi sẽ chính là hắn.

Bất quá tuy nói như thế nhưng trải qua thái độ lãnh đạm của Khương Cảnh Văn một lần lại một lần , hắn cũng có vài phần tức giận.

“Tôi không có gì để nói với cậu,” Khương Cảnh Văn sửa tư liệu trên bàn , “Hộ sĩ Lê không có ở đây, cậu có thể đi nơi khác tìm. Không cần nói những lời dư thừa nữa.”

Vưu Tiêu lại làm như chưa nghe thấy gì, điểm này Lê Sân rất rõ ràng, lúc mới đến đây nàng đã xem ký ức về Vưu Tiêu, hắn chính là người để tâm vào những chuyện vụn vặt như vậy.

“Tôi nhớ không lầm, Tiểu Sân bị cậu gọi đi, không phải sao?”

Khương Cảnh Văn nhìn Vưu Tiêu, cảm thấy buồn cười:

“Tôi gọi nàng bởi vì nàng chưa có làm đúng chức trách của mình nhưng cũng không bao gồm tôi biết rõ ràng hành tung của nàng, Lê Sân không phải là người tôi quan tâm.”

Lời nói vừa dứt, Khương Cảnh Văn liền cảm thấy phần bên trong đùi đau đớn khiến cho bộ mặt hắn cứng đờ trong một chớp mắt.

Hắn hơi rũ tầm mắt xuống , mới nhìn thấy Lê Sân xoay thịt non dưới chân chín mươi độ, cười thập phần ngọt ngào.

Hắn chịu đựng du͙© vọиɠ một chân đá nàng , nhìn thẳng sắc mặt đã có chút giận dữ của Vưu Tiêu, cảm xúc ấp ủ ở trong mắt mênh mông gió lốc.

Có lẽ là Lê Sân đã cảm thấy có lỗi, sau khi Khương Cảnh Văn dời tầm mắt đi , nàng liền buông lỏng tay, tỏ vẻ xin lỗi, thậm chí giúp hắn xoa xoa chỗ đau bị nhéo.

Khương Cảnh Văn cảm nhận được nàng cẩn thận vỗ về chơi đùa, cảm giác đau mới vừa rồi đã giảm bớt, theo động tác của tay nhỏ kia một chút một chút nhẹ hơn, thậm chí có chút thay đổi.

Chẳng lẽ nàng không biết mình sờ không đúng nơi sao?!

Nhưng hiện tại hắn không có cách nào mở miệng, muốn đẩy nàng xa ra một chút, lại phát hiện hai chân bị nàng đè nặng không động đậy được. Từ góc độ này có thể nhìn thấy gò má nàng dán ở giữa hai chân hắn , tùy lúc đều có thể đυ.ng tới địa phương mẫn cảm nhất kia.

“Bác sĩ Khương , cậu nên chú ý đến lời nói của mình.”

Bên này Khương Cảnh Văn đã chịu đựng không nổi, Vưu Tiêu trước người còn đang căm giận bất bình, Khương Cảnh Văn suýt nữa đuổi hắn đi nhưng đến cuối cùng vẫn nhịn xuống.

Lê Sân lại vô tình cọ qua vải dệt bên ngoài chỗ kia, qua vài lần, vật kia liền dần dần trướng lớn lên.

Khương Cảnh Văn cơ hồ tuyệt vọng,hiện tại hắn chỉ muốn lôi Lê Sân đang tác oai tác quái ra nhưng Vưu Tiêu còn chưa chịu đi, thậm chí hắn biểu hiện ý muốn đuổi khách rõ ràng như vậy Vưu Tiêu vẫn làm bộ như không phát hiện ra.

Bụng nhỏ hắn tê dại, khí nóng cuồn cuộn không ngừng từ dưới thân truyền đến, động tác của Lê Sân đã dừng. Khương Cảnh Văn không dám nhìn xuống, hắn đoán Lê Sân chưa phát hiện ra biến hóa của hắn.

Trong lòng thở phào nhẹ nhõm đồng thời lại có chút mất mát cùng xấu hổ.

Qua ngày hôm nay vẫn nên điều Lê Sân đi nơi khác đi, nếu không hắn không biết đối mặt với nàng như thế nào.

Đang lúc hắn đang nghĩ như vậy, đột nhiên Lê Sân dưới thân lại động.Ngón tay mềm mại dọc theo chân một đường đi lên, không tốn nhiều thời gian đã đến giữa hai chân hắn.

Tâm Khương Cảnh Văn đều ngừng ở trong cổ họng, chỉ có thể lấy sợi tóc che đi nửa sườn mặt lấp đi biểu tình của hắn .

Vưu Tiêu trước mặt còn tiếp tục:

“…Trên thực tế Tiểu Sân rất nỗ lực, chỉ là…”

Cặp tay nhỏ kia kéo khóa quần hắn ra, đem nam căn sớm đã đứng lên cứng rắn kia phóng ra.

“…Tôi hy vọng cậu có thể… Tôn trọng…”

Vưu Tiêu miệng lúc đóng lúc mở, Khương Cảnh Văn cũng nghe không rõ ràng, cảm giác hắn sở hữu đều tập trung tại nửa người dưới.

=====