Khương Cảnh Văn một tay chống trán, mắt phượng xinh đẹp, môi mỏng mím chặt. Một cái tay khác của hắn nhẹ nhàng để ở trên chồng tài liệu trên mặt bàn.
Nhìn thấy Lê Sân mở cửa đi vào, mày hắn hơi nhăn, lạnh lùng nói:
"Bảng biểu đâu?"
Lê Sân ngẩn ra, bỗng nhiên nhớ tới nàng bởi vì nhìn thấy chuyện của Vưu Tiêu cùng Liễu Lam quá mức khϊếp sợ, cũng chưa lấy đồ Khương Cảnh Văn giao về đây.
Nàng tự mắng mình một tiếng, trong đầu nghĩ nhanh đối sách:
"Bác sĩ Khương , tôi có thể qua một lát nữa mới đi được không."
Đôi tay nàng hơi nắm chặt, nhấp môi, có chút bất an nói.
Khương Cảnh Văn cười lạnh một tiếng, mắt đen thâm thúy giống như màn đêm mờ mịt.
"Hộ sĩ Lê, không phải chỉ cần dựa vào việc yêu bác sĩ là có thể lấy được tiền lương."
Lời nói sắc bén, cơ hồ muốn châm chọc Lê Sân không đúng tí nào.
Nếu đổi là nguyên thân, lúc đầu gặp đả kích, hiện tại lại bị ủy khuất lớn như vậy, chỉ sợ nhất thời khó có thể thừa nhận được. Nhưng hiện tại là Lê Sân, một là vô cảm đối với tra nam , nhiều nhất chỉ chửi vài câu. Hai là từ trước đến nay nàng có thù tất báo, có oán báo oán , bị Khương Cảnh Văn kích, ngược lại lập tức bình tĩnh lại.
Ở góc độ Khương Cảnh Văn nhìn không thấy lộ ra một cái lún đồng tiền quỷ dị, Lê Sân tiến lên vài bước, đôi tay chống ở trên bàn Khương Cảnh Văn.
" Bác sĩ Khương, tôi thừa nhận là tôi có chút không đúng, nhưng lời này của anh thật quá đáng đi?"
Khương Cảnh Văn không có né tránh, khoảng cách hai người dựa vào cực gần, Lê Sân cơ hồ có thể ngửi được mùi hương thoang thoảng trên người hắn.
"Tôi không cảm thấy vậy."
Khương Cảnh Văn đối diện nàng, gằn từng chữ.
Trong mắt Lê Sân như có thể phun ra lửa, tay phải nắm thành nắm đấm. Ở thời điểm nàng muốn xách cổ áo hắn lên, phía sau truyền đến tiếng đập cửa có quy luật.
Hai người rất ăn ý quay đầu nhìn, chỉ thấy một hình dáng quen thuộc mơ hồ xuyên thấu qua rèm cửa kính hiện ra, ngay sau đó chính là tiếng Vưu Tiêu hồn hậu nói:
"Bác sĩ Khương , là tôi."
Nghe thấy giọng nói ấy trong nháy mắt Lê Sân cơ hồ buông Khương Cảnh Văn ra, sau đó dưới ánh mắt kinh ngạc của hắn nàng cúi người, trốn vào dưới bàn công tác của hắn.
Nhìn đến ánh mắt của Khương Cảnh Văn, nàng nhấp môi, đem mặt chôn ở đầu gối lẩm bẩm:
"Tạm thời tôi không muốn nhìn thấy hắn."
Khương Cảnh Văn vẫn cười lạnh, lại không nói thêm gì, chỉ yên lặng dịch tầm mắt.
Lê Sân ôm hai tay, hai tròng mắt ẩn nấp trong bóng đêm rực rỡ lấp lánh.
Hai chân thon dài gần ở trước mặt bị quần âu bao vây, đem đường cong cơ bắp thon gầy phác hoạ vô cùng rõ ràng.
Tư thế tốt, nàng thật là thông minh. Đối với loại hình Khương Cảnh Văn như vậy , cùng với trường kỳ kháng chiến dùng ôn nhu cảm hóa hắn, không bằng trực tiếp đốt lửa lớn, làm cho hắn hòa tan thành một bãi nước.
Vưu Tiêu lúc này đã đi đến, kéo ghế dựa ở đối diện Khương Cảnh Văn ngồi xuống.
"Xin lỗi, bác sĩ Khương ," Vưu Tiêu nhíu mày, vào thẳng chủ đề, "Cậu có nhìn thấy Tiểu Sân không."
Khương Cảnh Văn nghe vậy, không lưu tình chút nào cười nhạo nói:
"Điều này không nên tới hỏi tôi đi?"
Lê Sân nghe được lời này, hướng Khương Cảnh Văn làm mặt quỷ. Khương Cảnh Văn thấy một khuôn mặt nhỏ nhắn ngọt ngào của nàng nhào vào giữa hai chân hắn thè lưỡi, bên tai bỗng nhiên nóng lên.
Hắn không kiên nhẫn lấy mũi chân đá nàng, ý bảo nàng cách xa một chút.
Lê Sân đột nhiên bị hắn tập kích giật mình nhảy dựng, một lát sau phản ứng lại , cắn răng véo hắn , khẩu khí không nhỏ, làm khóe miệng Khương Cảnh Văn giật giật một chút.
Bên kia, Vưu Tiêu còn tiếp tục, cũng không chú ý tới động tĩnh nơi này:
"...Bác sĩ Khương , tôi biết anh tuổi trẻ đầy hứa hẹn, nhưng tựa hồ anh có chút quá phận."
Lê Sân chú ý đến Vưu Tiêu đồng thời cũng không buông tha cơ hội đùa giỡn Khương Cảnh Văn.
=====