Mới sáng sớm đồng hồ báo thức đã đúng giờ vang lên, Lê Sân lười nhác mở hai mắt nặng nhọc.
Đệm chăn mềm mại mang theo hương thơm, Lê Sân bất mãn trở mình, vùi mình vào trong bóng tối.
"Đồ lười."
Giữa không gian mông lung , tựa hồ có một giọng nam ôn hòa thanh nhuận ở bên tai nàng thấp giọng giễu cợt, Lê Sân hàm hồ oán giận trong miệng vài câu, ngay sau đó, nàng liền cảm thấy có hai mảnh mềm mại ướt nóng dán ở trên môi mình.
Vật mềm mại kia quanh quẩn hương bạc hà , lúc đóng lúc mở , cơ hồ muốn lấy đi toàn bộ hô hấp của nàng . Lê Sân bị động đáp lại hắn, qua hồi lâu, mới có chút thanh tỉnh.
Ngày hôm qua... Nàng cùng ca ca nhà mình , giống như đánh trận rất nhiều lần . Cuối cùng thậm chí cũng không ăn cơm chiều, liền mệt mỏi đi ngủ.
Trong lòng Lê Sân thoáng thắc mắc, nàng xoa xoa mắt, tầm mắt dần dần rõ ràng.
Tia nắng ban mai chiếu vào gian phòng mờ mịt , Lê Chiêu cong môi cười, chân mày tuấn tú, mắt đen tuyền.
Lê Sân tỏ vẻ sáng sớm liền thấy hình ảnh tốt đẹp như vậy thật sự là khảo nghiệm trái tim nhỏ của nàng , nàng cảm thấy, nhiệm vụ này thật sự là giá trị phúc lợi quá cao.
"Còn chưa tỉnh?"
Lê Chiêu nhéo nhéo cái mũi nàng , vén sợi tóc của nàng sau tai,sau đó ở trên trán của nàng ôn nhu hôn.
Lê Sân giống mèo ở trong ổ chăn, chỉ lộ ra một đôi mắt phượng xinh đẹp , tội nghiệp nhìn Lê Chiêu:
"Anh, em còn chưa muốn dậy đâu."
Giọng nói vốn lạnh lùng lúc này trở nên mềm mại phi thường, Lê Chiêu nhướng mày, hơi nghiêng người. Làm cho Lê Sân thấy mình đã mặc quần áo chỉnh tề.
"Không được lười biếng."
Hắn nói rồi xoay người xuống giường, bế Lê Sân cùng chăn mỏng lên, Lê Sân lập tức kinh hô ôm lấy cổ hắn.
"Sợ?"
Ý cười trong mắt Lê Chiêu sắp tràn ra , Lê Sân hung hăng liếc xéo hắn một cái, ở trên môi hắn dùng sức cắn một ngụm. Lê Chiêu hiển nhiên là vừa quét qua nha, hương vị quen thuộc trong nháy mắt nàng vừa mới lĩnh ngộ qua, mới vừa rồi hại nàng thiếu chút nữa hít thở không thông mà tên đầu sỏ gây tội lại gần ngay trước mắt.
Lê Chiêu lại không tránh không lùi, vừa lúc ôm nàng vào trong lòng ngực, đầu lưỡi tiến quân thần tốc, không chút khách khí quấn lấy lưỡi nàng cọ xát. Lê Sân bị hắn mυ'ŧ đầu lưỡi, vài tia nước bọt không kịp nuốt xuống liền từ khóe miệng nàng uốn lượn trượt xuống.
Lê Sân kìm lòng không được một tay leo lên vai hắn, một tay theo vạt áo hắn mở rộng chui vào, ở trên ngực trần trụi bóng loáng của hắn vỗ về chơi đùa.
Gãi đúng chỗ ngứa cơ bắp cân xứng mềm cứng vừa phải, tay Lê Sân khắp nơi đốt lửa, đặc biệt đυ.ng chạm đến khi đầṳ ѵú nhô lên , càng ác ý nhéo thật mạnh hai bên.
Lê Chiêu kêu lên một tiếng , ánh mắt tối đi vài phần:
"Không được làm bậy,"
Hắn lôi tay nàng ra , nắm ở trong lòng bàn tay mình, mười ngón tay đan vào nhau,
"Nếu không anh sẽ không nhịn được."
Nói xong, hắn khẽ hôn tay nàng, đặt nàng ngồi ở trên mép giường.
Lê Sân xoa xoa khóe miệng, oán trách lẩm bẩm nói:
"Em còn chưa đánh răng...."
Lê Chiêu hiển nhiên nghe thấy được, hắn cố nén cười búng chóp mũi nàng , cố ý nói:
"Thể nào có mùi kì lạ như vậy ."
Lê Sân:.......
Lê Sân: "Ai bảo anh hôn em!"
Nhìn bộ dạng nàng xù lông, Lê Chiêu sung sướиɠ phá lên cười, cuối cùng, vẫn bị Lê Sân thẹn quá thành giận đuổi ra khỏi phòng.
"Đồ ngốc."
Lê Chiêu dựa vào phía sau cửa, bất đắc dĩ cười nói.
Có thứ gì, như chậm rãi đã xảy ra biến hóa.
=====