Một Nữ Hai Ba Nam

Chương 58

Diệp Tuệ thấy nhị lão công đem bao đồ phỏng tay ném trở về, thở dàinhẹ

nhõm

một

hơi, nữ nhân cổ đại mà

không

thêu thùa may vá thực mất mặt, nàng

không

làm sao khá nổi cái mặt này, may mắn Mặc Kỳ thực ngoan, chưa bao giờ hỏi. Việc kim chỉ này theo trong não tàn lưu tin tức, thân thể nguyên chủ cũng

không

phải đặc biệt tinh thông, nếu tự mình học

một

ít việc may quần áo bình thường dùng để ứng phó vấn đề chưa chắc

không

thể.

Mã Đề Liên nhận được bao đồ ném tới, dậm chân

một

cái: “Ta

đi

tìm đại thẩm nấu cơm phòng bếp sửa y

đi, nhân gia cả đời thành thân cómột

ngày lành huynh

không

thể giúp

một

tay có còn là Đại sư huynhkhông?”

Hoàng Phủ Trạch Đoan cao quý vì con em hoàng thất, đều có

một

cổ uy nghiêm, hai mắt trừng lớn, đáng sợ tới mức Mã Đề Liên run run

mộtchút, nàng tuy rằng rất nhiều thời điểm to gan lớn mật, nhưng sư phụ còn sợ hãi Đại sư huynh,

không

dám

nói

thêm nữa, ôm bao đồ rời

đi, xem phương hướng

thật

đúng là

đi

phòng bếp.

“Tướng công, tứ sư muội nhân duyên định ra sao? Ta như thế nào thấy nàng dường như tính sẵn trong lòng, cả áo cưới cũng chuẩn bị.” Diệp Tuệ khó hiểu mở lớn đôi mắt,

nói

với nhị lão công: “Chàng xem Tam sư đệ hôn phục có phải cũng nên chuẩn bị hay

không?”

“Nương tử đừng thêm phiền, chưa đâu vào đâu cả, nàng đừng

đi

theo quấy rối.” Hoàng Phủ Trạch Đoan bước lại sửa sang váy áo thê tử, tà váy che lại đôi chân, vừa rồi nàng giặt quần áo cho thuận lợi, đem váy kéo lên

trên, mang

một

đôi guốc gỗ, lộ ra

một

đôi chân trắng muốt xinh đẹp thoáng nhìn như sen trắng, nhìn qua rất là ngọc tuyết đángyêu, chọc đến vài tên đệ tử

đi

ngang qua đều lặng lẽ trộm ngắm.

Dĩnh Đường Quốc nữ nhân bị nhìn đến chân

không

coi là quan trọng, rất nhiều nữ nhân mùa hè lộ ngực lộ bụng, nghiêm trọng hơn nhiều, nhưng vì Diệp Tuệ hai chân

thật

sự

quá đẹp, quá mê người! Hoàng Phủ Trạch Đoan

không

muốn nàng bị

một

đám nam nhân tràn ngập đói khát nhìn chằm chằm.

“Diệp sư thúc, xin người giúp đệ tử

một

việc gấp.”

Diệp Tuệ

đang

muốn về phòng, bị

một

thanh

âm

gấp gáp gọi lại, quay đầu nhìn lại, là quản lý phòng thu chi Hứa sư điệt, vị Hứa sư điệt này là hậu bối của bổn gia Thanh Điền Sư thúc, có thể là muốn đề bạt

hắn, được an bài quản lý nhập sổ thu chi Thiên Ưng Môn, đáng tiếc

khôngcó thiên phú toán học, dạy như thế nào đều uổng phí, Diệp Tuệ

đãkhông

chỉ

một

lần giúp

hắn

sửa sang lại tài khoản.

Hứa sư điệt ôm

một

chồng trang giấy đặt ở

trên

bàn đá trước phòng, ngẩng đầu

nói

với Diệp Tuệ: “Sư thúc, người giúp đệ tử nhìn xem sổ sách này, ta tính

thật

nhiều thứ đều bị Thanh Điền Sư thúc tổ bác trở về,

nói

số lượng

không

chuẩn xác,

thật

là muốn mệnh, ai cũng

nói

xem sổ sách

sẽ

đau đầu, lại còn

một

hai bắt ta phải làm.”

Diệp Tuệ cũng đau đầu, luôn phải giúp

hắn

ghi sổ

không

phải

khôngđược, nhưng qua thời gian lâu Hứa sư điệt có tính ỷ lại

sẽ

bất lợi với

sựtrưởng thành

hắn, dạy tiểu hài tử đều là hướng dẫn theo đà phát triển, hướng dẫn từng bước, nhưng nàng

thật

sự

không



sự

kiên nhẫn để làm lão sư!

Cầm giấy tờ trong tay, đều là

một

ít khoản chi hằng ngày, cũng có số ít khoản mục là khách hành hương quyên tiền nhan đèn, mức lớn nhất cũng chỉ mấy chục lượng, đôi mắt nàng nhìn lướt qua

trên

mỗi tờ giấy, vừa xem

đã

hiểu ngay, loại toán học này rất đơn giản nàng bắt đầu năm nhất đại học cũng biết.

Ngồi ở

trên

ghế đá, cầm

một

cây bút chì đơn giản làm bảng biểu, ởtrên

trang giấy điền số lượng, cuối cùng lại viết thêm ghi chú cùng tổng số.

Trước sau

không

đến mười phút là làm xong, vô cùng thống khoái, đem khoản mục làm xong đưa cho Hứa sư điệt, dùng hai ngón tay xoa xoa huyệt Thái Dương, sợ chạm vào tự tôn của

hắn, ôn nhu

nói: “Ngươi về sau liền chiếu theo cái này làm, nhiều nhất mới khoảng con số trăm đơn vị, rất đơn giản.”

“Bảng biểu sao, đệ tử biết, sư thúc mấy ngày nay vẫn luôn giúp ta như vậy, nhưng là vừa thấy đến con số tự nhiên đau đầu.” Hứa sư điệt tiếp nhận sổ sách nhìn lại xem, bị con số vòng cho quáng mắt.

Hoàng Phủ Trạch Đoan thờ ơ lạnh nhạt, lúc này

nói: “không

thích làmthì

trả chức vụ phòng thu chi cho Thanh Điền Sư thúc, ông tuy là trưởng bối ngươi, nhưng nếu hạ quyết tâm

không

làm,

sẽ

không

có người cưỡng bức được ngươi.”

hắn

đối với Hứa sư điệt còn muốn sợ hơn so với Thanh Điền Sư thúc tổ nhà mình, cung cung kính kính làm lễ: “Đệ tử hiểu rồi, đa tạ sư bá dạy bảo.”

Ôm lên

một

đống trang giấy

trên

bàn đá mà Diệp Tuệ

đã

giúp

hắn

ghi trương mục, cảm thấy mỹ mãn rời

đi.

Từ rất xa, Tần Vũ Hàng và Sở Du từ trong điện lão quân ra tới, xuyên qua đại quảng trường, vừa lúc gặp Hứa sư điệt, Hứa sư điệt khom người thi lễ. Sở Du ừ

một

tiếng, nhìn thoáng qua mấy tờ giấy, lập tức bị mấy bảng biểu quái dị hấp dẫn, đưa tay cầm lấy, càng xem càng kinh ngạc.

Tần Vũ Hàng mỉm cười đắc ý: “Cách ghi sổ này vô cùng giản tiện, là sư tẩu đệ nghĩ ra được, Đại sư huynh

nói

phương pháp này

không

tồi, nên thi hành ở trong quân đội, trước đó

không

lâu dùng để ghi chép quản lý thuế ruộng ở trong nha môn đem đến tác dụng quan trọng, lại tiện lợi lại tốn ít thời gian làm việc, Đại sư huynh còn

nói

sẽ

viết tấu chương trình đến đế đô, dự tính cả nước thi hành.”

Sở Du

trên

khuôn mặt tuấn lãng như ánh sáng mặt trời lộ ra

một

tia khâm phục: “Đệ

đã

đi

rất nhiều nơi, tự tin kiến thức rộng rãi, phương pháp ghi sổ như vậy quả thực chưa từng nghe thấy, có thể

nói

thiên hạ độc nhất vô nhị.”

không

ra khỏi Dĩnh đường,

không

biết thiên hạ to lớn, hai năm trước

đixa Đại Tần, dọc theo đường

đi

nhìn thấy nghe thấy, tăng trưởng kiến thức, nhưng

không

nghĩ lúc sau trở lại Dĩnh đường,

một

trang giấy nhonhỏ

lại làm

hắn

kinh ngạc

một

trận.

Tần Vũ Hàng cười

nói: “Là sư tẩu đệ nghĩ ra diệu chiêu ghi sổ, đương nhiên thiên hạ độc nhất vô nhị.”

Sở Du đem trang giấy trả lại,

đi

theo phía sau Tần Vũ Hàng hướng nhà gỗ

đi

tới, ánh mắt vừa lúc lạc

trên

người nữ tử thanh lệ mặc quần áo thanh nhã, nhớ tới hôm qua chạng vạng trong điện lão quân nghe được lời

nói

quái dị,

không

khỏi mày hơi hơi nhăn lại.

Ánh mắt Diệp Tuệ lúc này lại hướng tới

một

nơi khác nhìn ra xa, khóe mắt ướŧ áŧ, bất giác đôi mắt tự nhiên tràn đầy lệ.

Hoàng Phủ Trạch Đoan nhìn theo ánh mắt nàng, lại thấy ở sơn cốc thông đạo

một

đám người

đang

lên đây,

đi

trước mở đường là hai người bổn gia Lão Thập cùng Lão Thập Nhất, người theo sau theo thứ tự là Lý Vĩ Thần ôm Hằng Đình, Mặc Kỳ, bà vυ' và

một

vài hạ nhân Sở Vương Cung, khiên rất nhiều đồ đạt nặng.

“Bọn họ đến mau thực, ta còn nghĩ rằng tới buổi tối mới có thể đến.”

Hoàng Phủ Trạch Đoan tầm mắt đầu tiên dừng ở

trên

người tiểu nhi tử, tức khắc bị vui sướиɠ lan dần, vội vàng chạy như bay, tiếp nhận Hằng Đình từ trong tay Lý Vĩ Thần, xốc lên tấm lót, thấy nhi tử tựa hồ vừa mới tỉnh ngủ, mở to

một

đôi mắt to đen nhánh nhấp nháy nhấp nháy nhìn người, sau đó mở ra cái miệng

nhỏ

cười khanh khách vui vẻ.

“Xa cách

một

ngày nhi tử nhớ ta, nhìn ta cười.” Hoàng Phủ Trạch Đoan vui vẻ ôm Hằng Đình

đi

đến trước mặt Diệp Tuệ: “Nàng xem con còn cười với ta, tiểu tử này, gặp được người

không

quen biết chưa bao giờ cười, chỉ có gặp người thân cận nhất

sẽ

cười đến vui vẻ, tính tình

thậtquá tinh quái.”

“Tướng công, đưa nhi tử ta ôm

một

cái, Hằng Đình tinh quái, cho nương ôm nào, hơn mười ngày

không

gặp con

đã

lớn như vậy rồi.” Diệp Tuệ cẩn thận ôm nhi tử vào trong lòng, nào biết đứa

nhỏ

lại mếu máo, như là ủy khuất muốn khóc ra tới. Nàng khổ sở trong lòng, rơi nước mắt: “Nhi tử, mới nửa tháng con liền

không

quen nương sao?”

Hoàng Phủ Trạch Đoan giơ tay lau nước mắt cho nàng,

nói: “Nhi tửkhông

phải quên, con là

đang

oán trách nàng rời

đi

lâu quá.”

Lý Vĩ Thần cùng thê tử có quan hệ

không

được mấy ngày liền tách ra, vừa thấy đến nàng kích động

không

kìm được, nổi lên vài phần oán niệm, nhưng thấy đến nàng rơi lệ, trong lòng lập tức mềm ra, ôn tồn an ủi: “Là

thật

đó, Hằng Đình vẫn luôn nhớ nàng, nàng rời

đi

mấy ngày

hắn

vẫn luôn hạ cảm xúc, ai dỗ cũng

không

chịu cười, đừng nghĩ là hài tử chưa lớn, trong lòng biết hết đó.”

“Tiểu thư.” Mặc Kỳ ánh mắt sáng lên, nhớ tới

một

ý kiến hay: “Người hát

một

bài cho tiểu chủ nghe, trước kia đều là nghe xong tiếng người hát, tiểu chủ nhân đều hết cáu kỉnh.”

Diệp Tuệ tâm tình đỡ hơn

một

chút, nhìn khuôn mặt

nhỏ

bé của nhi tử, môi đỏ khẽ mở, chậm rãi hát ca khúc chủ đề phim hoạt hình Bảo Liên Đăng vô cùng thịnh hành lúc đó, bài hát này người từng hát là Lí Mân, nàng vừa nghe qua

một

lần

thì

hoàn toàn

yêu

thích, học rất lâu, học tập theo thanh

âm

Lí Mân, học thần thái, sau khi học được lại làmột

phiên bản Lí Mân hoàn toàn khác.

Nghe nàng hát:

Xuân phong giơ lên ngươi ta ly biệt

Hạ vũ ướt nhẹp



đơn mái hiên thu diệp

Bay xuống tưởng niệm hồng diệp đông tuyết

Đảo mắt lại là

một

năm

Suy nghĩ ngươi 365 thiên

Nghe ngươi ta

yêu

nhất kia bài hát nước mắt

Luôn là

một

không

cẩn thận cuồn cuộn mỉm cười mặt

Đột nhiên ta cảm giác ngươi

không

đi

xa

Trong lòng ngực có ngươi ôm chặt độ ấm

Trong mắt có ngươi mỉm cười cùng khóc rống

Trong lòng có ngươi

đã

nói

chuyện xưa

Tiếng ca

nhẹ

nhàng chậm rãi rung động lòng người, giống

một

cơn giónhẹ, từ

trên

không

trung lan ra sơn cốc Thiên Ưng Môn, uyển chuyển liên miên, tựa như

âm

thanh của tự nhiên.

Mọi người vẫn là lần đầu tiên nghe kiểu ca khúc này, buông công việc trong tay,

đang

luyện công cũng bất tri bất giác từ phòng

đi

ra, các đệ tử ở

trên

quảng trường đánh quyền luyện kiếm cũng đều nghỉ chân yên lặng nghe.

Mọi người xúc động trong lòng, theo tiếng ca kia phiêu đãng bềnh bồng, tâm thần đều say,

thật

lâu

không

dứt, mãi đến tiếng hát ngừng, mọi người nghe hát vẫn cứ biểu lộ

một

sự

mê hoặc.

“Ha ha.”

Hằng Đình trong lòng ngực Diệp Tuệ cười ra tiếng tới, nàng vừa mừng vừa sợ, ôm nhi tử hôn

một

hồi.

“Nàng xem, ta

đã

nói

nhi tử nhớ



nàng, cho dù có quên bộ dáng của nàng, nhưng tiếng ca nàng con

sẽ

không

quên.” Hoàng Phủ Trạch Đoan khóe mắt mỉm cười, ôm lấy thê tử eo,

đi

hướng chỗ mình ở.

trên

quảng trường vang lên hoan hô như sấm, các đệ tử đều

đang

tự đáy lòng chúc phúc cho người

một

nhà này.

Vai chính rời

đi, nên vai phụ lên sân khấu, Mã Đề Liên

không

chịu

côđơn, còn có

một

việc ả quan tâm.

“Tam sư huynh.” Ả mang vài phần thẹn thùng

đi

tới, lôi kéo ống tay áohắn.

Sở Du khuôn mặt tuấn dật tuyệt luân còn đắm chìm trong tiếng hátthật

hay, đối với việc ả quấy rầy cũng

không

có cảm giác. “Tam sư huynh.” Mã Đề Liên nâng giọng kêu to

một

tiếng, giọng ả vốn thô kệch,

một

câu này như sấm rền, Sở Du liếc mắt

một

cái, ánh mắt dừng ở y phục ả mặc, nhíu mày

nói: “Về sau

không

cho phép lại mặc quần áo ta.”

Mã Đề Liên dường như bi thương

nói: “Khi còn

nhỏ

ta

không

phải từng mặc sao?

hiện

tại làm sao vậy?”

Sở Du có vẻ

không

kiên nhẫn: “hiện

tại tất cả mọi người đều lớn, phải hiểu được tị hiềm.” Ả là nữ nhân có thể

không

để bụng, nhưng

hắncòn

không

có da mặt dày đến nỗi cùng nữ nhân

không

liên quan mặc chung

một

cái quần.

Mã Đề Liên bĩu môi: “Ta trở về cởi trả cho ngươi.”

Sở Du khóe miệng kéo cong: “không……

không

cần trả.”

“Tam sư huynh, huynh

thật

tốt, ta liền biết huynh

sẽ

không

thiệt tình bắt ta trả, còn có……” Mã Đề Liên mừng đến đôi mắt mị thành

một

cái khe hẹp, lại giơ tay kéo ống tay áo Sở Du xuống, bị

hắn

lập tức giựt ra, nàng cũng

không

ngại, đột nhiên

trên

mặt

hiện

ra đỏ ửng, xấu hổ

nói: “Tam sư huynh, lời

nói

huynh khi còn

nhỏ

còn tính

không?”

Sở Du căn bản

không

nhớ



tự mình

nói

qua

nói

cái gì? Thuận miệngnói: “Tính chứ.”

Mã Đề Liên nhảy lên

một

cái

thật

cao, lớn tiếng

nói: “thật

tốt quá, tam sư huynh, ta hỏi thăm qua thanh Điền Sư thúc, ngày mai chính là ngày tốt, nên gả cưới, chúng ta thành thân

đi, ta lại sinh cho vài đứa trẻ cùng nhau sống hạnh phúc.”

“Muội

nói

cái gì?” Sở Du chấn động, mắt lam lóe ánh kinh ngạc: “Cái gì ngày lành, ai muốn cùng muội thành thân?”

“Đương nhiên là huynh á tam sư huynh.” Mã Đề Liên hưng phấn ánh mắt sáng rực, giọng

nói

sinh

âm

rất lớn.

Sở Du giống như lâm vào trong năm dặm mù sương, trợn to mắt xanh hoang mang.

“Đệ khi còn

nhỏ

không

phải lo muội ấy gả

không

ra, mới

nói

lớn lên muốn cưới muội ấy sao?” Tần Vũ Hàng vô cùng đồng tình vỗ vỗ đầu vai sư đệ: “Tự giải quyết cho tốt

đi

Tam sư đệ!” Nhìn nhìn muội muội vóc người to lớn, xin phù hộ cho Tam sư đệ sau khi thành thân

khôngbị thê tử áp chết! Thực

không

lương tâm lắc lắc đầu, hướng thê tử nhà mình rời

đi.

Lý Vĩ Thần cùng Mặc Kỳ

không

biết nội tình, nhìn

một

đôi đều cá biệt như thế này, tựa như

một

viên dạ minh châu nhiễm quang hoa xứng với

một

viên đá vôi ảm đạm

không

ánh sáng!

Nhưng

không

phải việc bọn họ quan tâm, vội vội vàng vàng hướng người mình quan tâm mà

đi.

Phát Tài là tên trời sinh nhiệt tình, lại là chỉ có ánh mắt, vội tiếp đón Lão Thập, Lão Thập Nhất cùng hạ nhân liên quan Sở Vương Cung.

Sở Du dáng người tuấn lãng,

trên

mặt đất in

một

cái bóng

thật

dài, nhưng giống như bất động,

không

chút nhúc nhích, lúc này

hắn

thậtsự

trợn tròn mắt, giống như chuyện có

thật

như vậy, nhưng lúc ấy chính mình

nói

qua cái gì, giờ lại nghĩ

không

ra.

“Tam sư huynh, huynh

đã

nói

cưới ta làm thê tử, nhất định phải giữ lời a!” Mã Đề Liên thẹn thùng

nói, trong mắt lòe ra sắc thái hạnh phúc: “Huynh yên tâm, bên người ta mặc dù có hai gã sai vặt thông phòng, nhưng là đối xử bọn

hắn

như cỏ, còn đối với huynh là bảo vật, về sau thành thân, ta nhất định làm thê tử hiền huệ, mỗi ngày nấu cơm giặt quần áo cho huynh.”

Quy củ trong chốn võ lâm, vào cửa chẳng phân biệt tuổi, chỉ phân trước sau, tứ sư muội so với Sở Du lớn hơn vài tuổi, nhưng bởi vì thời gian nhập sư môn muộn, cũng phải xưng

hắn

làm sư huynh.

Năm ấy ả mười lăm đối với Đại sư huynh cùng nhị sư huynh có tình cảm, chạy tới bày tỏ tình

yêu, bị cự tuyệt, trốn ở

một

góc phòng khóc lớn, Sở Du mười hai tuổi

không

hiểu tình

yêu

nam nữ, thấy nàng khóc, phát ra lòng trắc

ẩn, cam đoan khi trưởng thành cưới ả làm vợ, nhưng là theo tuổi lớn lên sớm

đã

quên.

Sở Du khuôn mặt trơn bóng như ngọc hơi hơi biến sắc,

một

đôi mắt xanh

hiện

ra hoảng loạn: “Tứ sư muội, ta còn có việc gấp, muội xin cứ tự nhiên.”

hắn

từ

nhỏ

bị phụ thân bồi dưỡng theo tinh thần hiệp sỹ, được nuôi dạy tốt,

không

muốn

nói

ra lời thương tổn nữ nhân, lập tức cúi đầu, giống như bị quỷ đuổi theo, bước chân dứt khoát rời

đi, phong thôi lên tung bay vạt áo

thật

dài, hoàn mỹ giống như thiên thần

trên

trời.

thật

giống

một

con ngựa! Mã Đề Liên nghĩ như vậy, nàng họ Mã, cũng thích mã, cho rằng ngựa là

một

loại vật đẹp nhất.

Nhưng ở

một

hướng khác, tiếng ca lại

không

ngừng.

Diệp Tuệ biết nhi tử thích nghe hát, vì lấy lòng

hắn, đơn giản hát đủ bài, thư hoãn, mềm

nhẹ, thoáng như

âm

nhạc từ

trên

trời tiếng ca tuyệt vời vẫn luôn phiêu đãng trong

không

khí chung quanh nàng,

trênquảng trường mọi người nếu tĩnh tâm lại chăm chú nghe.

Cả

một

ngày này, Diệp Tuệ giống mọi mẫu thân

yêu

hài tử khác, lo dỗ dành Hằng Đình của mình, nên

không

để ý gì tới vài vị lão công