Một Nữ Hai Ba Nam

Chương 57

“Cùng nương tử ở bên nhau rất thích thú.” Tần Vũ Hàng cúi đầu nhìn bóng người phía dưới, trong mắt tràn đầy trìu mến, hơi hơi khom người, ma xát lên hai đóa phong mềm

trên

ngực nàng, chậm rãi sờ nắn

một

viên hồng mai,

một

giọt chất lỏng

trên

hồng mai ứa ra, trong suốt giống trái cây chín muồi.

“Ưm, ướt rồi.” Diệp Tuệ dùng đầu ngón tay dính

một

chút, đưa vào trong miệng mυ'ŧ, ánh mắt hơi hơi mê mang.

“Ăn ngon

không?”

hắn

hô hấp cứng lại, thân mình đâm

một

đĩnh,không

tự chủ được xâm nhập vào miệng nàng, cái miệng

nhỏ

đỏ mọng bị căng ra, thế nhưng khoái ý

nói

không

nên lời, lại hướng trong tham nhập, thọc sâu vào trong yết hầu tinh tế. “Ưm!”

hắn

khó nhịn hô lên tiếng, dùng tay cố định đầu nàng, bảo trì tư thế này, bắt đầu liên tiếp động tác.

“Ô ô……” Diệp Tuệ phát ra nức nở, miệng bị mở ra lớn nhất, bị đâm rất khổ sở, lại cảm thấy kí©ɧ ŧɧí©ɧ kỳ lạ, ngẩng đầu nhìn lên,

trên

mặt nam tử hai mắt đỏ đậm, giống chịu đủ loại dục niệm tra tấn. Nàng muốn cho

hắn

càng hưởng thụ, miệng mở to chút, để

hắn

lại tiến vào trong …… Nàng

một

bàn tay vòng lấy mông

hắn,

một

cái tay khác từ dưới háng vòng qua, qua lại vuốt ve,

nhẹ

nhàng nghiền nát, mỗi nơi sờ

mộtchút, liền cảm thấy da thịt

hắn

run

một

chút.

“A... ưm……” cái mông

hắn

rùng mình từng đợt, máu sôi trào, toàn thân hơi giống chứa đựng dung nham sôi sục, qua

một

hồi, sung sướиɠ đến mức tận cùng dục lưu đột nhiên trào ra bên ngoài cơ thể, thoải mái hô to ra tiếng, ôm lấy đầu nàng hung hăng động vài cái. Ngừng

một

hồi, chậm rãi rời khỏi, nhưng lại tiếc nuối ở bên trong qua lại ma xát vài cái, mới rời

đi

thân thể của nàng.

Lúc này miệng nàng muốn ngậm lại cũng ngậm

không

được, lại quá tê mỏi.

hắn

ánh mắt lộ ra

một

tia đau lòng, nhặt lên trường bào mình, xoa xoa cái miệng

nhỏ

kia. Hai tay dùng

một

chút lực, ôm nàng để ngồi ở

trênmặt bàn, cúi đầu hôn lấy môi nàng, vừa hôn, vừa cởi bỏ

đi

toàn thân quần áo nàng, da thịt ngọc thể như tuyết lộ ra trong

không

khí, thình lình sờ lên

một

đóa đẫy đà, kỹ xảo phong phú đùa bỡn.

Lúc này

hắn

chỉ muốn làm nàng vui vẻ, làm nàng sung sướиɠ, thoáng nhìn thấy

một

dĩa lớn trái kiwi đặc sản thiên ưng sơn

đã

gọt vỏ, cắt thành từng miếng

nhỏ.

“Tướng công, chàng muốn làm gì?” Nàng nhìn thấy cặp mắt con ngươi đen láy sáng lóe lên khác thường, cảm giác có vấn đề.

“Nương tử, muốn ăn trái kiwi

không?”

hắn

ôn nhu hỏi

nói. Diệp Tuệ lộ ra ánh mắt mê hoặc, những lời này có vẻ hỏi

không

đúng thời điểm, nhưng vừa rồi ngậm phía dưới

hắn

quá lâu, bây giờ trong miệng muốn bốc khói: “Ừ, có thể ăn mấy miếng.”

hắn

cười quỷ dị, để nàng nằm ở

trên

mặt bàn, tách ra

một

đôi chân thon dài, cầm

một

miếng kiwi đưa đến giữa hai chân nàng, đẩy cánh hoa ra, bỗng dưng nhét vào. “Ai!”

một

cái đồ vật lạnh lẽo tiến vào trong cơ thể nàng, kêu lên: “Chàng nhét cái gì vào vậy?”

“Là trái kiwi,

một

miếng rất

nhỏ, nàng

không

phải

nói

muốn ăn sao?”

“không

phải cách ăn này.” Nàng nhịn

không

được khua hai chân, nhưng

hắn

không

cho, lại liên tiếp đem nhét vào sáu bảy miếng, cánh hoa kiều nộn nuốt trái cây vào, hình ảnh vô cùng mê người, mi mắt vừa nhướng, bụng

nhỏ

trơn nhẵn của nàng nổi cao lên, truyền đến tiếng hít thở khó nhịn của nàng: “Tướng công, có thể

không

cần nhét thêm, quá nhiều.”

hắn

thấy

trên

đĩa còn thừa bốn miếng, cầm lên nhất nhất nhét vào trong cơ thể nàng,

đang

muốn nhét

một

miếng cuối cùng, nàng cong người nhỏm dậy, bắt lấy

hắn

tay,

trên

mặt lộ ra cầu xin: “Rất đau, đừng nhét nữa.”

“không

có việc gì, ngoan, nương tử nhìn xem bộ dáng mình

hiện

tại có bao nhiêu xinh đẹp.”

hắn

cúi đầu hôn hôn ở

trên

bụng

nhỏ

phồng lên, sẳn nàng

không

chú ý, đem

một

miếng cuối cùng nhét vào. “Ôi!” Nàng đau đến dơ hai chân lên,

đang

nghĩ ngợi cách lấy ra ngoài.

Lúc này lại truyền đến tiếng đập cửa!

Có ai nửa đêm xông vào phòng

hắn? Tần Vũ Hàng nhíu mày,

nói

với thê tử nằm

trên

mặt bàn: “Ta

đi

xem là ai, nàng ngoan ngoãn đừng cử động.”

hắn

thấy đai lưng bên cạnh, nhặt lên đem trói đôi tay nàng.

Diệp Tuệ buồn bực nhìn: “Mau thả ta ra.”

“Nghe lời, ta

một

lát liền trở về.”

Tần Vũ Hàng khoác kiện quần áo

đi

ra phòng ngoài, chỉ chốc lát sau

đivòng trở về, lại mang vào thêm

một

người, đúng là nhị lão công Hoàng Phủ Trạch Đoan.

Diệp Tuệ nằm ở

trên

mặt bàn, hai chân mở lớn, đôi tay bị trói

trênđỉnh đầu, lấy loại tư thế vô cùng xấu hổ từ trước đến nay nhìn người, thấy nam tử tiến vào, nhịn

không

được ngượng ngùng. “Hoàng Phủ đại ca, sao chàng lại tới đây?” Nàng

trên

mặt phát nóng, muốn đem hai chân khép lại, nhưng trong bụng đau đớn,

nhẹ

nhàng vừa động liền lại mở ra.

“Nương tử, nàng muốn dùng dáng vẻ này dụ hoặc vi phu sao?”

Hoàng Phủ Trạch Đoan sáng nay mang theo cả gia đình theo qua thiên ưng sơn,

đi

đến nửa đường, sợ bọn họ

đi

chậm, vứt mọi người lại,

mộtmình thi triển khinh công đuổi tới, tới sư môn

đã

là nửa đêm, lập tức đến nhà gỗ

nhỏ

Tần Vũ Hàng, vào phòng, nghênh đón

hắn

chính là bộ dáng hấp dẫn của nàng. Nhìn cánh hoa kiều nộn đẹp đẽ, lập tức toàn thân nhiệt huyết dâng trào, ôm nàng xoay người

đi

vào giường gỗ lớn đối diện, đặt ở

trên

đệm nhung mềm mại, khiêng hai chân thon dàitrên

vai, vùi đầu nhìn: “Nương tử bên trong nhét cái gì?”

Diệp Tuệ đột nhiên nhớ tới lần đó nhét trứng luộc trong nước trà, ngượng ngùng

không

chịu trả lời.

“Là trái kiwi.” Tần Vũ Hàng cởi bỏ trường bào, lộ ra khí lực tinh tráng, lên giường, ngồi xuống bên cạnh thê tử, đưa tay ôm, định để nàng đối diện mình, nào ngờ bị Hoàng Phủ Trạch Đoan vung tay lên đẩy ra.

“Nương tử, trái kiwi ăn rất là ngon đó!”

hắn

một

bàn tay đặt ở

trênbụng

nhỏ

nàng hơi hơi dùng sức, nàng nhớ tới tình cảnh lần trước, vội vàng ngăn cản: “Đừng ấn,

sẽ

đau……” Nhưng mà

hắn

đã

đè xuống, trong tiếng thét chói tai của nàng,

một

miếng kiwi phụt ra bên ngoài cơ thể,

hắn

vội vàng dùng miệng ngậm lấy.

Tần Vũ Hàng nhặt lên mấy miếng bị rơi xuống, đưa vào trong miệng, lại cười

nói: “Trải qua thân thể dễ chịu của nương tử, quả nhiên trở nên ăn càng ngon.”

Hoàng Phủ Trạch Đoan vừa ăn, dư vị hương thơm độc đáo, chưa

đãthèm, ngón tay nhét vào trong cơ thể nàng hoa động vài cái, cầm được

một

miếng ra, lập tức mắt sáng ngời, bỏ vào trong miệng ăn.

Diệp Tuệ chịu

không

nỗi quay mặt

đi, nhưng là thực mau trong cơ thể liền bị

một

cây cự vật

thật

lớn tiến vào, nàng run rẩy giương mắt vừa thấy Hoàng Phủ Trạch Đoan liền quần áo cũng chưa cởi, chỉ là đem quần cởi ra lưng chừng, liền rong ruổi ở

trên

người nàng.

Diệp Tuệ bị đùa nghịch

đã

sớm nóng rực cả người, hai chân khóa chặt vòng eo

hắn, thở gấp đón ý hùa theo, chợt thân

trên

bị Tần Vũ Hàng ôm lên.

một

bàn tay to của

hắn

đặt

trên

phong mềm của nàng vuốt ve,một

bàn tay khác vói xuống khảy khảy cánh hoa nàng. Điện lưu tê dại quanh quẩn trong thân thể,

không

quá lâu sau,

một

trận cao trào đầu tiên run rẩy truyền khắp toàn thân nàng.

Nàng toàn thân mềm nhũn tựa vào trong lòng Tần Vũ Hàng.

hắn

vừa xoa xoa kiều phong nàng, vừa mị mắt

nói: “Đại Sư Huynh làm nàng thoải mái sao, nương tử.” Nàng khẽ ngâm trong miệng thay cho tiếng trả lời.

Hoàng Phủ Trạch Đoan bên dưới vẫn

không

ngừng trừu động,

nói: “Nương tử nàng tới

thật

mau … Quả nhiên càng nhạy cảm. Nhị sư đệ có phải mấy ngày này liên tục làm nàng sung sướиɠ hay

không? Ta vẫn chưa tận hứng đâu, đêm nay nàng phải

thật

nhiều bồi ta mới được”

Diệp Tuệ xấu hổ mở mắt nhìn nhìn Đại lão công như muốn được che chở, kháng nghị

nói: “Ta mệt chết được, đêm nay

không

cần lại làm. Tần đại ca, giúp ta.”

Nàng

không

ngờ tới Tần Vũ Hàng lại

nói

ý khác: “Được, nương tử ngoan, ta giúp nàng bồi

hắn. Đại Sư Huynh, cho nàng quỳ bò

trênngười đệ.”

Hoàng Phủ Trạch Đoan lập tức cởi bỏ toàn bộ quần áo

trên

người, đưa tay lật sấp cơ thể nàng, để nàng nằm

trên

người Tần Vũ Hàng, sau đó mạnh mẽ cắm nam căn vào hoa huy*t nàng. Nam căn của Tần Vũ Hàng tiếp xúc chặt chẽ bên ngoài cánh hoa của nàng, theo động tác trừu cắm của Hoàng Phủ Trạch Đoan cọ cọ lên điểm mẫn cảm của nàng tê dại.

Hoàng Phủ Trạch Đoan lúc này cũng nằm đè lên sau lưng nàng, nàng ở giữa hai nam nhân bị ép chặt, bên dưới

không

ngừng bị hai nam cănmột

trong

một

ngoài cọ siết lấy, kɧoáı ©ảʍ dâng trào khiến nàng rênkhông

ra tiếng nỗi.

Hoàng Phủ Trạch Đoan mãnh liệt cử động mông, thúc cự vật ra ra vào vào hoa huy*t, mỗi lần đâm đều rất mạnh mẽ khiến cơ thể nàng trượttrên

người Tần Vũ Hàng. Cảm giác sướиɠ khoái đến ngập trời, mãi đến khi đất trời như nhập làm

một, nhiệt hỏa như dung nham núi lửa phun trào, Hoàng Phủ Trạch Đoan gầm lên phóng suất vào trong cơ thể nàng. Mà Diệp Tuệ cũng lại tới rồi, nàng run rẫy ôm chặt Tần Vũ Hàng, miệng mυ'ŧ chặt lưỡi

hắn, tiếng ngâm rên khe khẻ trong yết hầu. Tần Vũ Hàng ra sức mυ'ŧ lấy mật ngọt trong miệng nàng, bên dưới nam cănđã

trướng đau đoạt mạng.

Sung sướиɠ qua

đi, Hoàng Phủ Trạch Đoan rời khỏi cơ thể Diệp Tuệ, cùng lúc đem nam căn Tần Vũ Hàng nhét vào trong hoa huy*t nàng. Tần Vũ Hàng thỏa mãn thở dài

một

hơi, nam căn to lớn ngâm đầy trong dịch lỏng của nàng và Đại Sư Huynh, vừa mềm vừa ướt, kɧoáı ©ảʍ

không

nói

nên lời.

Diệp Tuệ lười biếng nằm im

không

động, Tần Vũ Hàng khó chịu nắm lấy eo nàng đẩy đẩy. Hoàng Phủ Trạch Đoan ngồi bên cạnh nhìn thấy liền nắm chặt kiều mông nàng cử động lên. Bàn tay to mạnh mẽ hữu lực của

hắn

không

ngừng tác động mang lại kɧoáı ©ảʍ cho nương tử và Nhị sư đệ, tự cảm khái: “không

biết ai bồi ai.”

một

hồi lực tay càng nhanh,

hắn

cất giọng khàn khàn: “Nhị sư đệ, thích

không, ta làm đủ mạnh

không, nương tử sắp tới nữa rồi, đệ tới

đi…” Vừa

nói

vừa đưamột

tay xuống dưới xoa lên hai đại cầu của Tần Vũ Hàng. Tần Vũ Hàng lập tức gầm lên, căng người thúc mạnh nam căn vào trong hoa huy*t nàng phóng xuất. Nguyên lai nghe những lời mị hoặc của Đại Sư Huynh, Tần Vũ Hàng bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ

đã

chịu

không

nỗi, cộng với cảm giác từ đại cầu do tay Đại Sư Huynh sờ vào mang lại, tầng tầng kɧoáı ©ảʍ đánh úp khiến

hắn

mất khống chế mà tiết ra. Tần Vũ Hàng rêи ɾỉ: “Đại Sư Huynh chơi xấu rồi,

thật

muốn mệnh đệ sao.”

Tần Vũ Hàng nhanh chóng cao trào, khiến Diệp Tuệ

không

theo kịp, cơ thể

đang

bị châm lửa

thì

tắt nửa chừng. Nàng ngây ngẩn chưa biết làm sao, đột nhiên

nhẹ

bổng,

thì

ra bị Hoàng Phủ Trạch Đoan ôm lên tới, vành tai bị thanh

âm

thổi ngứa: “Để ta bồi tiếp cho nàng,

sẽ

rất thích đó?” Lời

nói

chưa dứt, Hoàng Phủ Trạch Đoan

đã

đâm mạnh nam căn cực kỳ to lớn từ phía sau vào cơ thể nàng. Diệp Tuệ sung sướиɠ ngửa đầu rên to. Cả hai giữ nguyên hai bộ phận kết hợp, cùng di chuyển khỏi giường, đứng xuống đất. Nàng cúi người chống hai tay lên giường, nhắm mắt, liều mạng ủn kiều mông ra sau nghênh đón cự vật Nhị lão công ra ra vào vào, chạm vào chỗ ngứa bên trong,

thật

đãghiền.

một

hồi bỗng thấy vật gì đυ.ng vào mặt, vừa mở mắt

đã

thấy nam căn Tần Vũ Hàng chạm chạm da thịt nàng đòi quyền lợi. Nàng há miệng ngậm lấy, dùng cái lưỡi trơn ướt nhấm nháp, khi

thì

đùa bỡn

trên

đầu tròn, khi

thì

liếʍ khắp gân xanh cự vật, lại lần xuống ai ủi hai đại cầu. Tần Vũ Hàng khó nhịn, dùng tay vịn đầu nàng, tự thúc cự vật vào

thậtsâu bên trong, chạm cả vào yết hầu nàng, cảm giác sướиɠ khoáikhông

khác với trong hoa huy*t.

Cơ thể Diệp Tuệ được hai cự vật thay nhau lấp đầy, làm nàng liên tục lêи đỉиɦ.

Nhưng đêm vẫn còn rất dài, hai nam nhân nàng vẫn cứ chưa được thỏa mãn, còn

đang

tác cầu quyền lợi. Cuối cùng, nàng mệt chết khϊếp,

không

còn cảm giác,

không

màng

trên

người còn có nam nhân đè nặng, mơ mơ màng màng ngủ mất.

Ngày hôm sau lúc tỉnh lại, toàn thân đều đau đớn, nằm ở

trên

giường lười nhác

không

muốn nhúc nhích.

Hoàng Phủ Trạch Đoan ngồi ở phía trước cửa sổ đọc sách, thần thái rạng ngời sáng láng, thỉnh thoảng đem đôi mắt tràn ngập ôn nhu nhìn đến

trên

giường, nhìn thấy nàng tỉnh dậy, bước lại mặc quần áo cho nàng, sau đó để

một

cái gối đầu sau lưng cho nàng dựa, thương tiếcnói: “Nương tử, tối hôm qua vất vả nàng.”

Diệp Tuệ uể oải

nói: “Đêm nay từ bỏ, đêm mai cũng

không

cần, các chàng đừng chạm vào ta.”

hắn

cười

nói: “Được được, ba ngày đều

không

chạm vào nàng.” Tiếp hạ nhân mang tới

một

chậu nước ấm, tự mình rửa mặt chải đầu cho nàng, dùng lược chải vuốt nguyên

một

đầu tóc ngắn chỉnh tề, trải qua mấy ngày, tóc nàng dài hơn

một

chút, hợp với khuôn mặt

nhỏ

tinh xảo, đẹp tựa tinh linh trong núi.

“Nàng nghỉ tạm cho khỏe, đợi lát nữa ta sai hạ nhân đem đồ ăn lại đây, phòng bếp hầm canh thập toàn đại bổ, cơm nước xong uống vào bồi bổ thân mình.”

“Ta muốn gặp Hằng Đình.”

“Nhi tử theo sau sắp tới, được Mặc Kỳ cùng bà vυ' mang theo

đang

ởtrên

đường, còn có Lý Vĩ Thần, bọn họ

đi

chậm quá, đoán chừng chắc buổi tối mới có thể đến.” Hoàng Phủ Trạch Đoan thấy nàng còn muốn hỏi, liền

nói: “Nàng

không

cần lo lắng, đường núi tuy rằng khó

đi, dọc theo đường

đi

còn có bọn thị vệ cùng đệ tử trong môn chiếu cố,

sẽkhông

có việc gì.”

“Nửa tháng chưa được gặp nhi tử, chỉ sợ

hắn

không

nhớ



ta người mẫu thân này.” Diệp Tuệ nhớ tới khuôn mặt

nhỏ

đáng

yêu

của nhi tử, trong mắt xẹt qua buồn buồn.

“Tiểu hài tử hiểu được cái gì?” Hoàng Phủ Trạch Đoan môi hôn nàngmột

lát: “Dù sao buổi tối là có thể gặp, cùng lắm

thì

về sau mỗi ngày mang theo

trên

người,

không

xa rời nhau là được.”

Diệp Tuệ gật gật đầu.

Tiểu Lộ Tử đem đồ ăn vào phòng, bốn đồ ăn chính

một

canh, có hương có chất, Diệp Tuệ lấy đũa, Hoàng Phủ Trạch Đoan giành trước cầm lấy: “Đừng lộn xộn, nàng thân mình

không

thoải mái, để ta tới đút nàng ăn.”

hắn

ngồi ở đầu giường, đem nàng ôm ở

trên

đùi mình, tay trái từ sống lưng nàng vòng đến phía trước bưng lên bát cơm, tay phải dùng dùng chiếc đũa gắp đồ ăn, đút vào trong miệng nàng.

Diệp Tuệ ăn

một

lát, hỏi: “Sai chàng

không

ăn?”

“Ta ăn rồi, đồ ăn này là chuẩn bị cho nàng.”

hắn

sáng sớm liền thức dậy, nhanh nhẹn thu thập, ở bên cạnh giữ nàng, cười

nói: “Đột Quyết đại bại, ta trong khoảng thời gian này nhàn rỗi

không

có việc gì, vừa lúc có thể bồi nàng nhiều hơn, ngự trù trong phủ đều mang theo tới,đang

cùng Mặc Kỳ bọn họ lên đường, chờ thêm mấy ngày kêu đầu bếp làm mấy chục bàn yến hội, mời các đệ tử trong môn ăn

một

bữa no nê, thuận tiện làm tiệc đầy tháng bổ sung cho nhi tử.”

Diệp Tuệ thực vui vẻ cười: “Tần đại ca

đi

đâu vậy, tại sao

không

thấy bóng người.”

“Ta ngại

hắn

ở trước mắt lắc lư phiền lòng, đuổi

đi

theo Tam sư đệ

nóichuyện phiếm.”

hắn

muốn đơn độc cùng thê tử ở bên nhau, lấy cớ để nàng ngủ ngon, đem Tần Vũ Hàng đuổi

đi.

“Mấy ngày hôm trước tứ sư muội từng

nói

Tam sư đệ đối với nàng có tình,

nói

muốn thành thân gì đó,

không



nói

giỡn chứ, nếu là như vậy vẫn có thể xem là

một

chuyện tốt. Chàng là Đại sư huynh

không

ngại tính chuyện Nguyệt Lão, làm cho bọn họ nhanh chóng có đôi có cặp.” Nàng được đến nhị vị sư huynh của người ta, trong lòng có áy náy nhonhỏ, nếu có thể thành toàn chuyện tốt của Mã Đề Liên cũng coi như đền bù,

nói

thật

vị sư muội này

không

có ý gì xấu,

một

người rất có hỉ cảm.

Hoàng Phủ Trạch Đoan mắt lộ mê hoặc: “Đây là cái chuyện gì, Tam sư đệ sao có thể thích tứ sư muội?”

hắn

thời gian nhập môn sớm, cùng sư đệ và sư muội số tuổi cách xa, cơ bản thuộc về hai thế hệ, rất ít nghe bọn

hắn

kể ra tâm

sự.

“Tóm lại chàng cũng đừng hỏi nhiều, tìm cơ hội thích hợp, đem cho bọn họ cái công bằng.” Diệp Tuệ

nói

công bằng, đương nhiên là thành toàn chuyện tốt.

Ăn cơm xong, Diệp Tuệ duỗi duỗi người, muốn lại nằm trong chốc lát, Hoàng Phủ Trạch Đoan bưng canh bổ tới, biết thê tử

không

thích uống đắng, ép buộc nàng uống xuống.

Ăn uống no lại nằm

sẽ

béo phì, đành phải từ

trên

giường đứng lên, ra cửa, hấp thụ

không

khí mới mẻ trong núi, tìm bộ quần áo

đã

thay ra, tới giếng nước

không

xa lấy nước,

đi

vào phòng trước giặt quần áo. Nàng là được Tần Vũ Hàng đưa tới Thiên Ưng Môn

không

mang bất luận đồ đạt gì, bộ đồ mặc

trên

người chính là lúc lần trước rời

đi

còn để lại hai kiện.

thật

ra việc nặng

không

cần phải nàng làm, nhưng đệ tử trong môn đều là nam nhân, lại là vãn bối,

không

thể để cho bọn họ giặt quần áo cho mình, lại

nói

còn có đồ lót nội y, làm người ngoài thấy mấy thứ này quá xấu hổ.

Hoàng Phủ Trạch Đoan từ trong phòng

đi

ra, vẻ mặt nhăn nhó, đoạt quần áo từ trong tay đoạt nàng: “Nương tử làm việc thô sử cỡ này

sẽlàm hư tay, đệ tử trong môn đông đảo, để ai giặt

không

được?” Thê tử chỉ có

một, lý ra nên được cẩn thận che chở mới đúng,

đi

giặt quần áo làm việc nặng

không

thể tưởng tượng, hơn nữa

đã

vào mùa đông nước giếng thực lạnh, vạn nhất cảm mạo

thì

làm sao.

“Chàng điên sao, nơi này còn có nội y, sao có thể làm phiền người khác?” Nàng đẩy ra

hắn, kiếp trước thường xuyên tự mình giặt quần áo làm việc nhà, chẳng lẽ xuyên qua thành quý nhân, liền chút việcnhỏ

này đều làm

không

được. Hoàng Phủ Trạch Đoan đẩy ra nàng, vẫy vẫy tay

nói: “Nàng

đi

nghỉ ngơi, ta tới giặt.”

Diệp Tuệ cảm thấy kinh ngạc: “Chàng là Sở Vương, tôn quý vô cùng, sao có thể làm việc nặng này?” Nàng lo lắng

hắn

thô tay thô chân, giặt hư quần áo của mình.

“Ta khi còn

nhỏ

được sư phụ thu làm môn hạ, mang đến thiên ưng sơn, từ đế đô

trên

đường

đi

đều là ta chăm sóc lão nhân gia ông ấy cuộc sống hàng ngày, giặt quần áo

đã

quen làm, sau lại hành tẩu giang hồ đều là tự mình chăm sóc mình.”

Diệp Tuệ lau mắt mà nhìn

hắn,

không

thể tưởng được hoàng tử tôn quý còn phải trải qua như vậy.

Hoàng Phủ Trạch Đoan

đang

giặt quần áo cho nàng, Mã Đề Liên tới, hài lòng vui sướиɠ ôm

một

cái bao rất lớn, tới trước người Diệp Tuệ, đem bao nhét vào trong lòng ngực nàng.

Diệp Tuệ bản năng ôm lấy, cười gượng

nói: “Tứ sư muội đưa ta lễ vật sao?” Vị bà



này tính tình lớn, nàng

không

dám đắc tội, mở bao ra vừa thấy,

không

thể hiểu được, bên trong là

một

bộ lễ phục tân nương tử, chính mình lại chưa gả chồng, đưa hôn phục cho nàng làm gì?

“Bộ hôn phục này của ta chuẩn bị cho thành thân, ta

đã

tìm Thanh Điền Sư thúc tính qua, tháng này chỉ có ngày kia là ngày lành xuất giá, làm hôn phục

không

kịp, ta ngày hôm qua chạy

một

chuyến đến đầu nam thôn Lý gia, từ trong tay thôn dân mượn

một

bộ. Nhưng là quánhỏ, ta vóc người lại lớn, ngươi giúp ta nối thêm vài thước vải dệt sửa lại, nếu là

không

có vải đỏ, dùng vải bông chắp vá cũng được.”

Diệp Tuệ đau đầu lên, chính mình từ

nhỏ

đã

không

cầm qua kim chỉ, từ đâu mà sửa được? “Ưm, tứ sư muội phải gả,

không

biết nhà chồng là ai?” Nàng vô cùng thắc mắc, tân lang được chọn rốt cuộc là ai, là Tam sư đệ Sở Du, hay là người mới thông đồng?

Mã Đề Liên lộ ra

một

tia thẹn thùng, bóp góc áo

nói: “Tân lang đương nhiên là tam sư huynh, khi còn

nhỏ

chúng ta đều hứa hẹn.”

thì

ra người ta

đã

sớm đem gạo thổi thành cơm, nàng còn muốn làm bà mối cơ đấy,

thật

là tội nghiệp mà? “Chúc mừng tứ sư muội, nhưng mà hôn phục này muội

sẽ

không

tự sửa sao?” Diệp Tuệ

nói

câu này, thấy Mã Đề Liên sắc mặt

không

tốt, vội vàng giải thích: “Là có chuyện như vậy, nhà của chúng ta hương nữ hài tử đều là tự mình khâu vá của hồi môn,

không

phải đích thân sửa

sẽ

thực

không

may mắn, bị người biết nhất định nhạo báng.”

Mã Đề Liên buồn rầu

nói: “Ta cũng muốn tự tay làm của hồi môn, nhưng mà cầm đao cầm kiếm thực lành nghề, còn may quần áo cho tới bây giờ chưa học qua, ngươi xem

trên

người ta áo quần đều vẫn là vài vị sư huynh mặc dư lại.” Nàng kéo kéo

trên

người trường bào vải xám, lại kéo quần vải xanh bên dưới.

Đệ tử Thiên Ưng Môn quần áo

một

năm bốn mùa đều có định lượng, đệ tử cao cấp quần áo chất lượng tốt hơn nhiều, nhưng bất kể quần áo gì tới

trên

người Mã Đề Liên, chưa bao giờ qua được nửa tháng liền tả tơi như vải rách, đồ rách liền

đi

thâu của các sư huynh, dù sao vóc người nàng lớn, mặc vừa quần áo các sư huynh

không

nói, còn thực tiện lợi.

Quần áo Sư huynh? Diệp Tuệ lúc này mới cảm thấy Mã Đề Liên mặcmột

bộ quần áo thực quen mắt, (Thiên Ưng Môn đệ tử quần áo đềukhông

sai biệt lắm,

không

quen mắt mới là lạ?) nàng trong lòng đặc biệt tức giận, hung hăng liếc xéo nhị lão công

đang

giặt quần áo

mộtcái, mẹ nó, dám đem quần áo cho sư muội mặc, hai người mặc chungmột

cái quần ra thể thống gì?

Hoàng Phủ Trạch Đoan giặt sạch quần áo xong, nhàn nhạt

nói: “Sư muội mặc

không

phải quần áo ta.”

hắn

công vụ bận rộn, thời gian ở sư môn hữu hạn, cho dù lưu lại vài món, đó cũng là từ trước,

đã

sớm bị ả trộm

đi

mặc tới nát bét.

“Đây là quần áo tam sư huynh, ha ha, ta tối hôm qua trộm ra từ trong phòng

hắn, mặc còn rất vừa người, cũng thực mới, như là quần áo mới vừa làm, có phải rất đẹp hay

không?” Mã Đề Liên bày cái tư thế tạo hình làm đẹp

nói.

Nữ nhân mặc quần áo nam nhân mà đẹp cũng rất ít, đặc biệt ả thân cao

một

mét chín hình thể khổng lồ như vậy.

Diệp Tuệ khóe miệng co giật

một

chút,

không

dám bình luận.

Hoàng Phủ Trạch Đoan

đi

tới, giơ tay đem bao đồ trong tay thê tử ném cho Mã Đề Liên, ánh mắt lạnh băng: “Sư tẩu muội tay thực quý giá, sao có thể để cho muội phá hư, mang về tìm người khác làm.”

hắn

thà rằng chính mình giặt quần áo cho thê tử, cũng

không

chịu được nàng bị phá thô tay, may quần áo càng

không

được, ngón taynhỏ

non mịn vạn nhất bị châm đâm

thì

làm sao tốt được,

hắn

khônghy vọng cặp tay

nhỏ

kiều nộn kia trở nên giống bàn tay to thô ráp củahắn.