Thủy Tiên Có Gai

Chương 56

Chương 56. “Trầm Lạc Phù cũng muốn biết rõ cảm giác của nàng đối với chị họ mình so với cô cô có gì khác nhau không…”

An Nhã Uẩn vẫn đợi Trầm Lạc Phù trả lời, nhưng Trầm Lạc Phù kỳ thực vẫn không đem điều này để trong lòng, cho đến cuộc hẹn với An Nhã Uẩn thì nàng mới chợt nghĩ tới.

“Cô đi đâu?” Trầm Vĩnh Lan thấy Trầm Lạc Phù chuẩn bị rời nhà nên lập tức hỏi, theo nàng biết Trầm Lạc Phù không phải là người thích cuộc sống về đêm.

“Tôi có hẹn với bạn học ra ngoài một chút.” Trầm Lạc Phù không nói thật cho Trầm Vĩnh Lan biết, bởi vì nàng cảm thấy cô cô nàng cũng như biểu tỷ đều không như nữ nhân bình thường, đều có tình cảm vượt mức đối với nàng.

“Cô đi với bạn nào, là nam hay nữ?” Trầm Vĩnh Lan giọng điệu có phần kiểm soát, trên thực tế nàng và Trầm Lạc Phù cũng không có phát sinh chuyện gì, nàng cũng không phải quản gia, Trầm Lạc Phù muốn đi đâu nàng đáng lẽ cũng không có quyền xen vào, nhưng thấy Trầm Lạc Phù đi với bạn bè nàng cũng có chút không yên lòng.

“Chẳng phải lần trước cô đã gặp qua rồi sao?” Trầm Lạc Phù vẫn cảm thấy hiện tại Trầm Vĩnh Lan so với mẹ nàng còn muốn hơn. Bạn học của nàng, Trầm Vĩnh Lan nhớ rõ sao? Trầm Lạc Phù thấy thật hoài nghi, cho nên Trầm Lạc Phù mới lấy Lữ Hinh ra để lừa Trầm Vĩnh Lan.

Trầm Vĩnh Lan liền suy nghĩ, cũng có chút ấn tượng, hình như là người nói nàng chính là hoa thủy tiên… tuy không nhớ rõ diện mạo như thế nào nhưng đại khái cũng không có tính uy hϊếp lắm, nghĩ như vậy Trầm Vĩnh Lan mới thấy an tâm.

“Nhớ về sớm một chút nha!” Trầm Vĩnh Lan dặn dò, phải sớm một chút về với nàng, bởi vì ở nhà một mình thật là nhàm chán a.

“Ừm!’ Trầm Lạc Phù nói có lệ sau đó liền mở cửa đi ra ngoài.

Sau khi Trầm Lạc Phù rời khỏi nhà, Trầm Vĩnh Lan lập tức cảm thấy gian phòng trở nên lạnh lẽo, nếu lúc trước Trầm Lạc Phù không ở nhà nàng, thì Trầm Vĩnh Lan sẽ không bao giờ ở nhà một mình buồn tẻ như thế này, thế nhưng gần đây nàng hạn chế xã giao, mỗi ngày đều về nhà sớm với Trầm Lạc phù, chỉ cần nàng nhìn thấy Trầm Lạc Phù liền trở nên vui vẻ. Hiện giờ thì ở nhà một mình, Trầm Vĩnh Lan cảm thấy thật trống rỗng, có chút vắng lặng, nàng mở TV cũng nhìn nhưng không hề biết nội dung trong TV đang phát là gì, rõ ràng Trầm Lạc Phù mới đi có mười mấy phút nhưng nàng như thế nào lại cảm thấy đã đi lâu lắm rồi, làm cho nàng thiếu chút nữa định gọi điện thoại thúc giục Trầm Lạc Phù trở về. Trầm Vĩnh Lan cho tới bây giờ vẫn không biết nàng sẽ trở nên như vậy, nàng cảm thấy Trầm Lạc Phù có phải hay không đã bỏ bùa mình, bản thân nàng từ đầu đến cuối đều không giống nàng, đúng là đáng ghét quá đi, Trầm Vĩnh Lan ở trên ghế sô pha hờn giận đánh vào cái gối.

Trầm Lạc Phù làm cho An Nhã Uẩn thật sự cảm thấy có chút lo lắng, bởi vì nhiều ngày qua Trầm Lạc Phù cũng không có một chút động tĩnh nào, điều này làm cho An Nhã Uẩn kiềm chế không được nên đã gọi điện thoại hẹn Trầm Lạc Phù ra ngoài.

Trầm Lạc Phù đến quán cà phê do An Nhã Uẩn hẹn, nói thật là dung mạo của chị họ nàng nếu so với cô cô cũng không khác nhau, thậm chí lại có vài phần khí chất, tuy chị họ luôn đối với nàng rất ôn nhu, nhưng trên cơ bản nàng vẫn cảm giác được chị họ là người rất mạnh mẽ.

“Tặng cho em!” An Nhã Uẩn đem ra một bó hoa bách hợp đưa cho Trầm Lạc Phù.

Hôm nay Trầm Lạc Phù là đến để từ chối An Nhã Uẩn, bây giờ An Nhã Uẩn tặng bó hoa bách hợp cho nàng làm nàng cảm thấy có chút khó xử.

“Chị không cần phải mua hoa cho em, chị nên mua tặng cho các cô gái khác xinh đẹp hơn…” Trầm Lạc Phù cười nói với An Nhã Uẩn, cũng không đưa tay tiếp nhận bó hoa bách hợp.

“Trong lòng chị, cô gái đẹp nhất chính là Lạc Phù.” An Nhã Uẩn đương nhiên hiểu ý Trầm Lạc Phù vừa nói, trong lòng nàng cũng dự đoán được đáp án của Trầm Lạc Phù.

“Đối với em, chị luôn là người chị tốt nhất, điều này sẽ không bao giờ thay đổi.” Lời nói này của Trầm Lạc Phù so với vừa rồi có phần khéo léo hơn, ý này của nàng cũng giống như trực tiếp cự tuyệt.

“Không có gì khác hơn sao?” An Nhã Uẩn hơi hạ mi hỏi, đã chờ nhiều năm như vậy cũng chỉ có thể là chị gái thôi sao? Nàng có chút không cam lòng.

“Chị vẫn luôn là người chị tốt của em.” Trầm Lạc Phù lặp lại lời nói, nàng nhìn thấy khuôn mặt thất vọng của An Nhã Uẩn nhưng nàng cũng không thể mềm lòng.

“Lạc Phù, chị có thể giống như chị gái yêu em, cũng có thể giống như tình nhân mà yêu em, như vậy không được sao?” An Nhã Uẩn ôn nhu hỏi.

“Chỉ là bản thân em không thể nào xem chị là người yêu được.” Trầm Lạc Phù chân thành nói.

“Em có thể thử mà, thử một lần cũng không được sao?” An Nhã Uẩn kiên trì thuyết phục Trầm Lạc Phù.

“Được rồi, vậy chị hôn em một cái đi, sau cái hôn này em có thể biết rõ là chấp nhận hay không chấp nhận chị.” Trầm Lạc Phù cũng muốn biết rõ cảm giác của nàng đối với chị họ mình so với cô cô có gì khác nhau không, dù sao nàng cũng đã qua ba lần hôn, đối tượng hôn đều là cô cô nàng, vì vậy không thể nào so sánh được. Lần này nàng muốn thử, cũng muốn biết bản thân nàng đối với cô cô hôn có cảm giác kì lạ như những lần vừa rồi thì có phải hay không không được bình thường.

An Nhã Uẩn không ngờ tới Trầm Lạc Phù lại cho nàng cơ hội như vậy, điều này làm cho nàng vô cùng vui sướиɠ. Nàng chậm rãi tới gần Trầm Lạc Phù, kềm chế sự kích động trong lòng mình, cũng không muốn bản thân vì quá vui mừng mà có mức vội vàng.

Bởi vì các nàng ngồi ở một vị trí khá khuất trong tiệm cà phê, ánh sáng cũng khá tối và không có quá nhiều người cho nên nếu hôn nhau, thì cũng coi như là hết sức kín đáo.

Trầm Lạc Phù cảm giác được An Nhã Uẩn đang tới gần, nàng ngửi được hơi thở trên người An Nhã Uẩn, chị họ nàng dùng nước hoa so với cô cô không quá giống nhau, hơi thở cũng có chút bất đồng, Trầm Lạc Phù cũng không biết rõ tại sao nàng lại so sánh hơi thở trên người An Nhã Uẩn và Trầm Vĩnh Lan, nhưng nàng phát hiện ra nàng cảm thấy thích hơi thở trên người của Trầm Vĩnh Lan hơn.

Trầm Lạc Phù thấy An Nhã Uẩn dựa vào càng lúc càng gần, trong lòng nàng đột nhiên có cảm giác không quá thích, nàng đúng là không thích người khác dựa vào mình quá gần gũi. Mặc dù từ nhỏ chị họ đã luôn chăm sóc nàng, tuy như vậy nàng lại không hề ghét khi bị Trầm Vĩnh Lan gần gũi, Trầm Lạc Phù thầm nghĩ có thể vì từ nhỏ nàng đã cùng Trầm Vĩnh Lan lớn lên nên đối với hơi thở của Trầm Vĩnh Lan cũng có đôi phần quen thuộc. Lúc này nàng có chút hồi hận vì đã đề nghị An Nhã Uẩn hôn mình, nàng muốn dừng lại nhưng dù sao nàng cũng là người đưa ra yêu cầu này, bây giờ khước từ thì chẳng khác nào bản thân nàng lật lọng, nghĩ như thế Trầm Lạc Phù cũng đành phải nhịn xuống, nhắm mắt lại chịu đựng cho An Nhã Uẩn hôn nàng.

An Nhã Uẩn trong lòng vô cùng kích động, người con gái nàng thích bao lâu nay giờ phút này đã gần trong gang tấc, hỏi làm sao nàng lại không bối rối, không hồi hộp cơ chứ? An Nhã Uẩn dường như ngừng thở hôn nhẹ nhàng lên cánh môi Trầm Lạc Phù.

Nếu so với Trầm Vĩnh Lan nhiệt tình hôn, thì nụ hôn của An Nhã Uẩn rất ôn nhu, Trầm Lạc Phù trong đầu lại có chút hoảng loạn, nụ hôn của chị họ so với cô cô hóa ra lại không giống nhau, chị họ hôn lại không dậy lên trong lòng nữa điểm gợn sóng, hoàn toàn không giống như cảm giác mãnh liệt mà Trầm Vĩnh Lan mang đến cho nàng.

An Nhã Uẩn cố gắng hết sức làm cho Trầm Lạc Phù đáp lại nụ hôn của nàng nhưng Trầm Lạc Phù lại giống như Mộc Đầu Nhân, một chút phản ứng cũng không có, sự thật chính là như thế, An Nhã Uẩn thất vọng buông Trầm Lạc Phù ra.

“Xem ra chị chỉ có thể là chị gái tốt của em.” Trầm Lạc Phù nhìn thấy khuôn mặt buồn bã của An Nhã Uẩn trong lòng có chút chột dạ, nàng cảm thấy bản thân mình có chút bỉ ổi vì đã lợi dụng chị họ để so sánh cảm giác trong lòng nàng.

“Không thể làm cho Lạc Phù thích chị trong lòng chị có chút khổ tâm, nhưng Lạc Phù cứ yên tâm, chị sẽ không vì thế mà buồn rầu, vẫn sẽ luôn giống như trước đây là chị gái yêu thương Lạc Phù nhiều nhất.” An Nhã Uẩn không hổ danh là người phụ nữ trưởng thành hiểu lý lẽ, mười mấy năm chờ đợi như vậy nàng không bao giờ chấp nhận chỉ trong nửa khắc bị từ chối liền buông bỏ, dù sao hiện tại Trầm Lạc Phù cũng không thích ai, nên nàng cũng sẽ không bỏ cuộc, tất nhiên nàng sẽ không làm cho Lạc Phù có cảnh giác, vì vậy chỉ có thể lấy lui rồi đi vào. Bây giờ điều nàng ngại nhất cũng đã thổ lộ rồi, thời gian về sau cũng vẫn còn dài.

“Cám ơn chị!” Trầm Lạc Phù cũng nghĩ bản thân nàng sinh ra đã có lập trường riêng, cũng giống như chị họ nàng nói sẽ không làm cho nàng khó xử thì Trầm Lạc Phù tuyệt đối tin tưởng.

Trầm Vĩnh Lan ở nhà sống một ngày mà cảm thấy như trải qua một năm, rốt cuộc nàng nhịn không được liền gọi điện thoại cho Trầm Lạc Phù.

Trầm Lạc Phù nhìn thấy trên màn hình liên lạc hiện tên Trầm Vĩnh Lan, nàng vừa mới cự tuyệt chị họ, giờ lại phát hiện người cô cô đối với nàng có quan hệ huyết thống hơn cũng không có gì bất đồng mà yêu thích nàng, đây đúng là khó khăn mà. Nàng một chút cũng không thích sự thật này, nếu có thể lựa chọn nàng cũng hy vọng nàng đối với chị họ có cảm giác, so sánh như thế nào thì chị họ so với cô cô cũng tốt hơn rất nhiều, quan trọng là nàng cũng cảm thấy tính cách của chị họ cũng đáng yêu hơn.

“Trầm Lạc Phù, cô rốt cuộc khi nào mới về đây? Tôi ở nhà một mình thật chán muốn chết!” Trầm Vĩnh Lan giọng điệu rõ ràng có chút không hài lòng.

“Sắp về rồi!” Trầm Lạc Phù trả lời, trong lòng vẫn có chút hỗn loạn.