Thủy Tiên Có Gai

Chương 55

Chương 55. “Đang làm nửa đường mà dừng ngang thì thật khó chịu…”

“Cô ngủ thì ngủ không cần phải ôm tôi.” Có thể do Trầm Vĩnh Lan đang bị sốt, nên Trầm Lạc Phù cảm thấy cơ thể Trầm Vĩnh Lan thật nóng, nóng đến độ làm cho Trầm Lạc Phù có chút khó chịu.

“Muốn cô ôm ngủ a!” Trầm Vĩnh Lan bướng bỉnh nói, bản thân nàng cũng hiểu cơ thể mình rất nóng, nhưng nếu được ôm vào lòng thì nóng một chút cũng có sao đâu?

“Rất nóng a!” Trầm Lạc Phù một bên đẩy Trầm Vĩnh Lan ra, một bên liền phàn nàn, cơ thể Trầm Vĩnh Lan lúc này nóng như lò lửa vậy.

“Không phải sốt ra nhiều mồ hôi mới tốt sao?”

Trầm Vĩnh Lan chẳng những không buông Trầm Lạc Phù ra mà ngược lại còn ôm chặt hơn nữa.

Đúng là như vậy, nhưng quả thật là rất nóng, thôi được rồi, coi như làm người tốt, tiễn Phật tiễn tới Tây thiên, Trầm Lạc Phù không giãy giụa nữa, để mặc cho Trầm Vĩnh Lan ôm mình.

“Trầm Lạc Phù, tôi càng ngày càng thích cô.” Trầm Vĩnh Lan đem mặt vùi ở cổ Trầm Lạc Phù cọ một chút, sau đó tìm một tư thế thoải mái nhất tựa vào, nàng chuẩn bị ngủ, vì nàng thực sự rất mệt.

“Ai cần cô thích a…” Trầm Lạc Phù nói thầm, bị cô thích cũng không thấy có gì tốt, cuối cùng công việc nhà cũng do tôi làm.

Trầm Vĩnh Lan hô hấp rất nhanh lại đều đặn, nàng đã ngủ, Trầm Lạc Phù nhìn Trầm Vĩnh Lan, vì do đang sốt nên khuôn mặt còn chút ửng đỏ, thoạt nhìn càng thêm diễm lệ, đúng là khi ngủ thì nhìn đường hoàng và không kiêu ngạo khiến người ta nhìn thấy trong lòng có chút vui mắt. Trầm Lạc Phù nhẹ tay chạm vào chóp mũi Trầm Vĩnh Lan nhéo một cái nhẹ, Trầm Vĩnh Lan cô thật đáng ghét!

Cũng không biết qua bao lâu, Trầm Lạc Phù quen dần với nhiệt độ cơ thể của Trầm Vĩnh Lan nên ôm Trầm Vĩnh Lan trong lòng cũng ngủ lúc nào không biết.

Thế nhưng Trầm Vĩnh Lan lại tỉnh dậy trước, khi nàng tỉnh, lại cảm nhận được đầu mình đã bớt đau hơn, nàng mở mắt ra điều đầu tiên là nhìn thấy ngực Trầm Lạc Phù, vẫn thấy Trầm Lạc Phù từ đầu đến cuối đều ôm lấy mình trong lòng mà ngủ, nàng nhìn khuôn mặt Trầm Lạc Phù đang ngủ, trái tim của nàng đột nhiên có một cảm giác rất mềm mại và ấm áp, nàng thực thích cảm giác khi vừa thức dậy nhìn thấy khuôn mặt Trầm Lạc Phù. Trầm Lạc Phù ngũ quan quả thật rất tinh tế, Trầm Vĩnh Lan không khắc chế được liền đưa tay lên vuốt ve khuôn mặt Trầm Lạc Phù, từ trước đến giờ trừ nàng ra, Trầm Vĩnh Lan chỉ thấy Trầm Lạc Phù là xinh đẹp nhất, càng nhìn càng cảm thấy xinh đẹp.

Trầm Vĩnh Lan rời tầm mắt, chú ý đến đôi môi ướŧ áŧ và có lực hấp dẫn của Trầm Lạc Phù, tay nàng nhẹ nhàng chạm lên cánh môi của Trầm Lạc Phù, nàng nhớ tới hai lần trước cùng Trầm Lạc Phù hôn môi, mùi vị vô cùng ngọt ngào, lại có chút hương thơm, làm cho người ta có chút mê muội mà nhớ đến mùi vị đó.

Trầm Vĩnh Lan trong lòng như bị mê hoặc, nàng từ từ hướng đến khuôn mặt xinh đẹp của Trầm Lạc Phù, trong lòng cũng không cảm thấy có gì đấu tranh mà thuận theo đáy lòng cũng như du͙© vọиɠ của mình, liền áp môi mình lên môi Trầm Lạc Phù, lúc bắt đầu thì có chút sợ sẽ quấy rối cô gái đang ngủ say kia, cho nên Trầm Vĩnh Lan động tác thật cẩn thận, nhẹ nhàng liếʍ và hôn nhẹ cánh môi Trầm Lạc Phù, nhưng đối với nàng kiểu hôn như chuồn chuồn chạm nước như thế vẫn chưa đủ, nàng không kìm lòng được mà muốn hôn sâu hơn, Trầm Vĩnh Lan nghĩ như vậy nên rất nhiệt tình xâm nhập đem nụ hôn mà lấn sâu thêm nữa, tất nhiên điều đó không tránh được làm cho Trầm Lạc Phù đang ngủ say liền bừng tỉnh.

Trầm Lạc Phù mở to hai mắt, liền nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của Trầm Vĩnh Lan ở trước mặt mình, quá đáng hơn nữa là đôi môi nàng đang bị Trầm Vĩnh Lan xâm phạm, đầu lưỡi còn quấn quít lấy đầu lưỡi của nàng, điều này làm cho Trầm Lạc Phù nhớ tới cảm giác lần trước hôn môi, nụ hôn của Trầm Vĩnh Lan khi đó rất nhiệt tình làm cho người ta muốn không thở nổi, ngược lại còn mang theo một loại cảm giác kì lạ khiến Trầm Lạc Phù không biết phải nói như thế nào.

Trầm Vĩnh Lan nhìn thấy Trầm Lạc Phù mở mắt, nàng có chút chột dạ, nhưng nàng cũng không nghĩ sẽ dừng lại nụ hôn này, tay nàng lại nhẹ nhàng che lên tầm mắt của Trầm Lạc Phù, giờ phút này nàng chính là không lừa đang ăn vụng sợ bị phát hiện liền tìm cớ thoái thác.

Trầm Lạc Phù không nghĩ tới sẽ lâm vào tình thế khó xử này, nàng chỉ muốn đưa tay đẩy Trầm Vĩnh Lan ra, nhưng nàng lại phát hiện Trầm Vĩnh Lan đã dùng cơ thể để kìm lại nàng, làm cho nàng không thể nhúc nhích.

“Trầm Vĩnh Lan, cô đang làm gì vậy?” Trầm Lạc Phù chất vấn hỏi.

“Xin lỗi, tôi không kìm lòng được.” Trầm Vĩnh Lan nói giống như vô tội, nhưng sự thật là nàng không kìm được.

“Buông tôi ra!” Trầm Lạc Phù ra lệnh.

Trầm Vĩnh Lan không nghĩ là sẽ buông Trầm Lạc Phù ra, ai biết sau khi buông ra thì nàng sẽ không còn cơ hội gần gũi như thế này nữa, hôm nay dù sao cũng ăn đậu hủ cho đủ, Trầm Vĩnh Lan có suy nghĩ vô lại.

“Trầm Lạc Phù, cho tôi hôn nhẹ thôi được không? Dù sao đây cũng không phải là lần đầu tiên hôn nhau, một lần hay hai lần cũng không khác biệt lắm…” Trầm Vĩnh Lan dụng tâm xấu xa muốn thuyết phục Trầm Lạc Phù.

“Tôi không muốn!” Trầm Lạc Phù tiếp tục cự tuyệt.

“Trầm Lạc Phù, nhắm mắt lại, hãy hưởng thụ nụ hôn này đi, cũng đừng kháng cự nó, tôi thích cô, tôi thực sự rất thích cô…” Trầm Vĩnh Lan âm thanh tràn đầy mê hoặc, hơn nữa lại lặp lại hai lần ‘tôi thích cô’ rất chân thành.

Trầm Lạc Phù trong tai tựa hồ vẫn còn nghe tiếng vọng lại ba từ vừa rồi của Trầm Vĩnh Lan, làm cho nàng hiện tại lại quên mất giãy giụa, nàng cũng không biết vì cớ gì khi nàng nghe lời này của Trầm Vĩnh Lan thì trong lòng lại có loại cảm giác rất kì lạ, nàng biết rất rõ nàng không nên đáp ứng những hành vi phóng túng của Trầm Vĩnh Lan, nhưng bên trong nàng dường như không muốn hoàn toàn cự tuyệt. Nàng thú nhận, thực sự nàng cũng không ghét nụ hôn của Trầm Vĩnh Lan, dù sao đây cũng không phải là lần đầu tiên bị Trầm Vĩnh Lan hôn, nếu bị hôn thêm một lần nữa thì cũng không có gì ghê gớm lắm, Trầm Lạc Phù lấy Trầm Vĩnh Lan ra làm cớ để tự giải vây cho bản thân mình.

Trầm Lạc Phù kháng cự càng lúc càng yếu ớt, điều này làm cho Trầm Vĩnh Lan vui sướиɠ không thôi, mặc dù vậy nàng cũng không quá hài lòng, bởi vì nàng cảm thấy Trầm Lạc Phù vẫn đang thất thần, nàng luôn hy vọng Trầm Lạc Phù có thể nhiệt tình đáp lại nụ hôn này, cũng càng hy vọng Trầm Lạc Phù có thể cùng mình cảm giác hòa làm một.

Trầm Vĩnh Lan liền nhanh chóng đem nụ hôn này làm cho sâu sắc thêm, thậm chí tay còn không ý thức mà ở trên người Trầm Lạc Phù vuốt ve.

Trầm Lạc Phù ý thức được bị Trầm Vĩnh Lan hôn, nàng cảm giác đầu lưỡi của nàng giống như sắp bị Trầm Vĩnh Lan nuốt vào rồi, sự nhiệt tình này làm cho nàng có phần khó chống đỡ kịp, là người đối với phương diện này mà nói Trầm Lạc Phù lại rất ít kinh nghiệm, lại có phần bị động, so ra thì thật đáng thương. Có thể nói, những lần hôn môi vừa rồi nàng đều bị Trầm Vĩnh Lan chủ động, cơ bản lần này, nàng cảm giác được Trầm Vĩnh Lan hôn cũng có nhiều nhiệt tình hơn, giống như là muốn đem nàng ăn sạch, thậm chí làm cho nàng có cảm giác như muốn sa vào nụ hôn này. Nhưng lúc này nàng chỉ muốn đình chỉ nụ hôn này lại, bởi vì nàng cảm thấy được cơ thể mình đang sinh ra một loại kɧoáı ©ảʍ rất kỳ quái, giờ phút này cơ thể cũng như toàn bộ sức lực của nàng dường như đang bị hút cạn, nàng bất lực và cũng không còn sức để đẩy Trầm Vĩnh Lan ra.

So với Trầm Lạc Phù bị gợi lên ngọn lửa, thì Trầm Vĩnh Lan cơ thể chính là nổi lên ngọn lửa lớn, nói đúng hơn là hỏa hoạn a, nàng cảm thấy cỗ nhiệt lưu trong cơ thể mình đang càng lúc càng cao, cơ thể lại bắt đầu trở nên khô nóng khó nhịn, nàng biết cơ thể mình đang động tình, làm cho nàng không khắc chế được lại càng thêm khốc liệt hơn, cơ thể của nàng liền dính sát vào cơ thể Trầm Lạc Phù, tay không ý thức được liền vuốt ve lấy nơi mềm mại của Trầm Lạc Phù, cách một lớp áo ngủ nàng liền xoa nhẹ hai nụ hoa kia, nàng vừa nhu lộng vừa cố ý ma xát nhằm gợi lên ý dục bên trong Trầm Lạc Phù, có thể nói lý trí nàng lúc này đều bị lấn áp, nàng quá khát khao Trầm Lạc Phù, cũng không thể nào tự kiềm chế được ý dục trong lòng mình đối với Trầm Lạc Phù.

Trầm Lạc Phù nhìn thấy tầm mắt Trầm Vĩnh Lan nóng rực, bên trong tràn ngập ý tình, Trầm Lạc Phù đại khái cũng đoán ra được Trầm Vĩnh Lan muốn gì, nàng bị Trầm Vĩnh Lan nhìn có chút kinh hãi, nàng không nghĩ tới việc tùy ý dung túng cho hành động của Trầm Vĩnh Lan lần này lại dẫn đến kết quả thiếu chút nữa là không thể khống chế được, đặc biệt là tay Trầm Vĩnh Lan giờ phút này lại đang len vào bên trong áo ngủ của Trầm Lạc Phù khiến nàng ngay lập tức bừng tỉnh. Bản thân nàng đang làm gì đây? Nàng như thế nào lại dung túng ý đồ muốn lσạи ɭυâи của Trầm Vĩnh Lan? Điều này làm cho Trầm Lạc Phù bị dọa đến đổ mồ hôi lạnh, nàng rốt cuộc làm sao vậy? Nàng không nên như thế, nhất định là sống cùng Trầm Vĩnh Lan lâu ngày nên khiến nàng bị lây tính xấu rồi, không ổn, Trầm Lạc Phù cảm giác tư tưởng nàng lúc này đều trở nên hỗn loạn.

“Đủ rồi, Trầm Vĩnh Lan!” Trầm Lạc Phù đè lại bàn tay Trầm Vĩnh Lan, ngữ khí cũng khôi phục lại, nàng nói rất bình tĩnh.

Trầm Vĩnh Lan thấy Trầm Lạc Phù ánh mắt khôi phục lại sự thư thái, nàng hiểu rõ nếu tiếp tục cũng không được, trong lòng nàng lại có chút tiếc nuối, Trầm Lạc Phù chính là như vậy, cơ thể rõ ràng cũng có cảm giác, trong lòng cũng muốn gần gũi nàng, nhưng lại không chấp nhận bản thân mình phóng túng, nàng cũng không hiểu rốt cuộc Trầm Lạc Phù nội tâm đang đấu tranh điều gì. Trầm Lạc Phù thật đáng ghét, đã không hưởng ứng thì thôi, lại làm cho cơ thể nàng như đang có lửa, đúng là đều bị nội thương, bởi vậy nàng rất là ghét bị làm cho có cảm giác này rồi lại dừng ngang nữa đường, thật là khó chịu đến chết mất!

“Trầm Lạc Phù, đừng nói là cô không thích tôi.”

Trầm Vĩnh Lan buông cơ thể Trầm Lạc Phù ra, sau đó mở miệng nói.

“Ai thích cô, cô đừng coi khuôn mặt mình lúc nào cũng được thϊếp vàng được không?” Trầm Lạc Phù lập tức phủ nhận.

“Dù sao cô về sau cũng sẽ thích tôi.” Trầm Vĩnh Lan đối với điều này rất là tin tưởng, cũng không có chút nào nghi ngờ, Trầm Vĩnh Lan với thủy tiên rất ăn khớp, nàng thích người ta, thì người ta cũng phải thích nàng mới được, huống chi Trầm Lạc Phù lại là người đầu tiên khiến cho nàng thích đến như vậy.

“Vậy sao? ” Trầm Lạc Phù cũng không biết tại sao cây hoa thủy tiên này lại tự tin đến như vậy, trong lòng nàng thầm nghĩ ai mà yêu thích Trầm Vĩnh Lan cũng không hay ho chút nào. Thật ra vừa rồi Trầm Lạc Phù dung túng Trầm Vĩnh Lan hôn thì nàng cũng đã tự lừa dối bản thân mình rồi, nếu không phải nàng cũng có một chút thích thì nàng làm sao để cho Trầm Vĩnh Lan hôn mà không giãy giụa lại cơ chứ, chỉ là do Trầm Lạc Phù không muốn thừa nhận thôi. Dù sao, nàng cũng không nghĩ là sẽ thích một người xấu xa như Trầm Vĩnh Lan.



Minh Dã: Trầm Lạc Phù, ngươi liền theo cô cô đi, cô cô sẽ không làm đau lòng ngươi…