Thủy Tiên Có Gai

Chương 53

Chương 53. “Nhưng Trầm Vĩnh Lan như lúc này, thật không giống như cô ấy lúc bình thường, tuy nhiên như vậy thì cũng không có gì không tốt…”

Hứa Duy Cảnh rất nhiều lần hẹn An Nhã Uẩn nhưng lần nào cũng bị từ chối, nàng thật có chút nóng vội nên liền lái xe đến nhà An Nhã Uẩn, nàng không tin An Nhã Uẩn vẫn không muốn nhìn nàng.

Tuy rằng nàng và An Nhã Uẩn có giao tình từ nhỏ đến lớn, nhưng An là người rất chú ý đến sự riêng tư cá nhân, nên vân tay của nàng cũng không thể mở được cửa nhà An Nhã Uẩn, vì vậy chỉ có thể đứng ở trước cửa nhà chờ. Từ chín giờ đứng đợi đến mười hai giờ, trong lúc chờ nàng đã hút hết một gói thuốc, đem hành lang bao trùm một màn khói.

Lúc An Nhã Uẩn trở về, liền nhìn thấy Hứa Duy Cảnh đứng tựa vào cửa nhà nàng, làn khói xung quanh bao trùm khiến nàng không tự giác mà khẽ nhíu mày lại, nàng không khó đoán ra Hứa Duy Cảnh đã ở nơi đây đợi nàng khá lâu.

“Muốn hút thì về nhà hút, đừng có ở đây mà hút.” An Nhã Uẩn lạnh lùng nói, nàng một chút cũng không thích ngửi mùi thuốc lá.

Hứa Duy Cảnh liền dụi điếu thuốc.

“Nhiều ngày không gặp cô, tôi thấy rất nhớ cô.” Hứa Duy Cảnh nói những lời giống như là nói với bạn gái, bản thân nàng thường giả dối nói lời ngọt ngào nhưng lời này nói ra đối với An Nhã Uẩn là rất chân thật, nàng cũng phát hiện mấy hôm nay nàng đặc biệt đều nghĩ về An Nhã Uẩn.

“Lời này cô nói cho Trầm Vĩnh Lan nghe đi, hoặc là bạn gái khác của cô.” An Nhã Uẩn nghe vậy không hề có chút nào dao động, lạnh lùng nói.

“An, tôi và Trầm Vĩnh Lan chia tay rồi, cũng không hề có người con gái khác.” An Nhã Uẩn lạnh lùng làm cho Hứa Duy Cảnh trong lòng có chút khó chịu.

“À!” An Nhã Uẩn phản ứng cũng thật lãnh đạm, nàng mở cửa ra Hứa Duy Cảnh cũng không mời mà vào.

“Tôi không có mời cô vào.” An Nhã Uẩn khẽ nhíu mày nói.

“Chỉ vì Trầm Lạc Phù lại khiến cho cô giận tôi như thế sao?” Nàng đem vấn đề trọng yếu ra nói, nàng tuy rằng không phải là người quan trọng nhất, nhưng dù sao cũng là bạn bè thân thiết nhất.

“Cô lúc đó cũng không phải vì Trầm Vĩnh Lan mà làm cho tôi khó xử sao?” Đây chính là Hứa Duy Cảnh không xem lại giao tình bạn bè của hai nàng.

“Cô có biết tôi vì sao lại làm như vậy không?” Hứa Duy Cảnh đột nhiên tới gần An Nhã Uẩn.

“Tôi không có hứng thú biết!” An Nhã Uẩn chuẩn bị tránh đi Hứa Duy Cảnh đang tới gần, nàng thực sự không thích không khí hiện tại.

Hứa Duy Cảnh đưa tay bắt lấy cánh tay An Nhã Uẩn, không cho nàng tránh mình, thậm chí còn kéo An Nhã Uẩn lại nhìn thẳng vào hai mắt nàng.

“Trong lòng tôi không hề có Trầm Vĩnh Lan, người tôi yêu nhất từ trước đến giờ vẫn là cô, tôi đã từng nói rằng tôi thích cô.” Đó là thời điểm mười sáu tuổi, nàng đã từng thổ lộ nhưng lại không được xem trọng.

“Hứa Duy Cảnh, cô yêu ai là chuyện của cô, nhưng đừng đến mà trêu chọc tôi, cũng không cần cô xem tôi như người con gái khác để thay thế, tôi không thích như thế. Còn nữa, cho dù cô thực sự yêu tôi, tôi cũng nói rõ cho cô biết, tôi chưa bao giờ có hứng thú với cô, một chút cũng không thích.” An Nhã Uẩn căn bản cũng không tin Hứa Duy Cảnh thật lòng, vì mấy năm nay bên cạnh Hứa Duy Cảnh không ít nữ nhân, nàng đều biết hết, nếu ở trong lòng chỉ yêu một người thì làm sao có thể không tôn trọng bản thân nàng mà đi ra ngoài phóng đãng.

“Thật như vậy sao?” Hứa Duy Cảnh cười khổ, trong mắt không giấu được sự đau đớn.

An Nhã Uẩn nhìn thấy được ánh mắt có phần đau khổ của Hứa Duy Cảnh, nhưng nàng cũng làm như không thấy, nàng vẫn không muốn tin rằng Hứa Duy Cảnh là thật lòng với mình, nàng chỉ nghĩ Hứa Duy Cảnh là muốn quyến rũ nàng, thể hiện bộ dáng đáng thương đó cũng chỉ là mánh khóe của Hứa Duy Cảnh mà thôi. Hứa Duy Cảnh cũng từng dùng qua chiêu này với rất nhiều nữ nhân, lần nào cũng vậy. Hứa Duy Cảnh ở trong lòng An Nhã Uẩn lúc nào cũng chỉ biết nói dối, nhưng lúc này nàng không biết có lẽ nhiều lần nói dối thì cũng có một lần là sự thật.

“Tôi cảm thấy tôi nói rất là dễ hiểu” An Nhã Uẩn là người rất lạnh lùng, nhưng cũng chưa bao giờ lạnh lùng với Hứa Duy Cảnh như vậy, đây cũng là lần đầu tiên.

“Đúng là tôi tự làm bẽ mặt mình rồi, tôi không quấy rầy cô, tôi về trước.” Hứa Duy Cảnh vẫn hướng nụ cười vô cùng quyến rũ đến An Nhã Uẩn, giọng điệu cũng thật bình thường, nàng dùng nụ cười quyến rũ nhằm che giấu nỗi đau trong lòng.

An Nhã Uẩn nhìn Hứa Duy Cảnh, nàng chỉ biết Hứa Duy Cảnh có gì đó khác hơn bình thường nhưng nàng cũng rõ đây chỉ là trò đùa, người phụ nữ này mà biết yêu thầm người khác, đây đúng là chuyện đùa.

“Vậy không tiễn!” An Nhã Uẩn đi vào phòng, để một mình Hứa Duy Cảnh đứng trước cửa.

An Nhã Uẩn sau khi trở về phòng, thì nụ cười của nàng cũng tắt hẳn. Hứa Duy Cảnh cười một cái cũng không nói thêm gì, nàng chỉ tự nói với mình rằng đây là nụ cười giả tạo nhất của nàng.

Hứa Duy Cảnh rời khỏi nhà An Nhã Uẩn, ngồi ở trên xe của mình, lại châm một điếu thuốc. An Nhã Uẩn, vì sao tôi lại không thể quên được cô? Mười mấy năm trước cô đã cự tuyệt tôi một lần, mười mấy năm sau lại vẫn như thế, tôi đã rất cố gắng để không đặt cô ở trong lòng, cho nên tôi mới đi tìm nữ nhân khác, nhằm thay thế vị trí của cô, thế nhưng nhiều năm như vậy như lại muốn nhắc nhở tôi rằng, tôi không làm được. Nếu là trước đây, Hứa Duy Cảnh nhất định sẽ đi tìm người con gái khác để mua vui, kiếm người để thay thế, nhưng bây giờ nàng biết bất luận có tìm nhiều hay ít thì trong lòng này vị trí này vẫn không thể thay thế được ai khác ngoài An Nhã Uẩn, càng cố chấp thì lại càng làm bản thân nàng trở nên đau đớn hơn mà thôi.

***

“Trầm Lạc Phù, hôm nay tôi phải ra ngoài tiếp khách, về hơi trễ một chút, nếu có nấu cơm chiều thì cô cứ nấu cho một người ăn nha.” Trầm Vĩnh Lan gọi điện thoại cho Trầm Lạc Phù.

“Uhm.” Trầm Lạc Phù thản nhiên trả lời, tuy nhiên trong lòng nàng cũng suy nghĩ, cô đâu cần phải gọi điện thoại cho tôi báo cáo, tôi ăn cơm tối một mình thì cũng chẳng có vấn đề gì, hành vi của cô bây giờ từ lúc nào lại giống như ông chồng gọi về cho vợ mình biết hành tung vậy?

Thật là lạnh lùng, Trầm Vĩnh Lan trong lòng có chút không thoải mái nghĩ đến, sau khi nàng thổ lộ cho Trầm Lạc Phù biết, thì Trầm Lạc Phù đối với nàng liền lãnh đạm như thế, Trầm Vĩnh Lan cũng không rõ bản thân nàng có gì không tốt đâu? Trầm Vĩnh Lan là cây thủy tiên, tất nhiên lúc nào cũng cảm thấy nàng cái gì cũng tốt, đương nhiên cũng chỉ có một mình nàng có suy nghĩ như vậy.

Trầm Lạc Phù trong lúc làm bữa tối , thì nàng mới phát hiện mình đang chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn cho hai người, nàng liền đem phần lớn nguyên liệu bỏ lại trong tủ lạnh chỉ làm cho một mình ăn. Một người ăn cơm làm cho Trầm Lạc Phù cảm thấy có chút đơn điệu, cũng không cảm giác ngon miệng lắm. Chẳng lẽ, có người thường ăn cùng thì ăn sẽ thấy ngon hơn sao? Đúng rồi, Trầm Vĩnh Lan mỗi lần ăn đều gấp thức ăn từ bát của nàng, sau này nàng cũng không khách khí mà tranh lại, ăn cơm mà tranh giành ác liệt như vậy thì tất nhiên là ăn ngon miệng hơn rồi.

Trầm Lạc Phù cũng qua loa ăn xong cơm tối, sau khi nàng rửa chén xong cũng trở về phòng của mình làm bài khóa, sau khi làm xong thì nàng nhìn đồng hồ cũng đã mười giờ, nàng đi tắm rửa qua một chút rồi đi ngủ. Thế nhưng khi nằm trên giường, nàng lại không ngủ được, nàng nghĩ đến chuyện Trầm Vĩnh Lan nói thích mình, nàng không nghĩ ra Trầm Vĩnh Lan tại sao lại đột nhiên thích nàng cơ chứ? Nhớ khi còn nhỏ Trầm Vĩnh Lan đối với nàng rất ghét, làm bao nhiêu chuyện xấu, đột nhiên có một ngày gốc cây thủy tiên kia lại nói thích nàng, là thích nàng a! Thật là kịch tính mà. Nhưng Trầm Vĩnh Lan như lúc này, thật không giống như cô ấy lúc bình thường, nàng có cảm giác khá tốt, bất quá thủy tiên kia thích mình cũng không hẳn thích hơn bản thân cô ta.

Lúc Trầm Vĩnh Lan trở về, Trầm Lạc Phù vẫn còn chưa ngủ, Trầm Vĩnh Lan về cũng đã mười một giờ rưỡi, chứng minh nàng thực sự bị mất ngủ.

Trầm Vĩnh Lan có thói quen gõ cửa phòng Trầm Lạc Phù.

Trầm Lạc Phù lúc này nghĩ cũng may mắn là nàng chưa ngủ, bằng không thế nào cũng bị Trầm Vĩnh Lan đánh thức.

“Tôi đang ngủ, lại bị cô đánh thức, cô không biết vì người khác suy nghĩ sao?” Trầm Lạc Phù cố ý vu oan Trầm Vĩnh Lan quấy rầy giấc ngủ của mình.

“Tôi sợ cô lo lắng, cho nên mới báo cho cô biết một tiếng, tôi đã trở về rồi!” Trầm Vĩnh Lan đúng là muốn gặp Trầm Lạc Phù, một ngày không gặp được Trầm Lạc Phù, nàng rất nhớ, cho nên dù Trầm Lạc Phù có đang ngủ thì nàng cũng muốn đánh thức Lạc Phù thức dậy để nhìn một chút.

“Ai lo lắng cho cô!?” Trầm Lạc Phù nhướng mày nói, nàng không biết tại sao Trầm Vĩnh Lan lúc nào cũng cho rằng bản thân mình ai cũng muốn lo lắng nhỉ?