Chương 52. “Thích, là lúc nào cũng muốn nhìn thấy cô, không nhìn thấy thì trong lòng rất khó chịu. Thích, là khi nhớ cô rất muốn nhìn cô và cùng cô thân mật, chỉ muốn cùng cô một chỗ, cùng cô ở trên giường…”
“Cô thực sự rất ghét tôi gần gũi với cô sao?” Trầm Vĩnh Lan đem cằm chống ở trên vai Trầm Lạc Phù, nhẹ giọng hỏi.
“Đúng vậy!” Trầm Lạc Phù gật đầu, kỳ thật nàng cũng không thể nói rõ là có ghét hay không, chỉ là cảm thấy có gì đó không được tự nhiên, bởi vì kiểu thân mật này chỉ phát sinh ở những cặp tình nhân, không nên phát sinh đối với các nàng.
“Tôi thực sự rất khổ sở, tôi muốn gần gũi cô là vì muốn hai chúng ta cải thiện mối quan hệ, vậy mà cô cũng không cho tôi cơ hội…” Trầm Vĩnh Lan giọng điệu có chút buồn, dù thế nào nàng cũng không tin Trầm Lạc Phù thực sự không thích nàng gần gũi, nàng dù sao cũng ôm lâu như vậy, trừ lúc đầu có chút giãy giụa một chút nhưng hiện tại thì không phải vẫn ngoan ngoãn cho nàng ôm sao?
“Không đúng, gần gũi bình thường cũng không giống như vậy, rõ ràng là cô muốn quấy rối tìиɧ ɖu͙©.” Trầm Lạc Phù biết rõ Trầm Vĩnh Lan chính là cố ý tránh nói vào vấn đề chính.
“Mọi người có quan hệ gần gũi cũng hay ôm và hôn nhau đấy thôi, tôi và cô cũng không khác lắm.” Trầm Vĩnh Lan quả nhiên là cố ý không nói vào vấn đề chính.
“Câu hỏi đặt ra là chúng ta làm sao lại có mối quan hệ gần gũi, thời gian trước đây cô không phải thấy tôi không vừa mắt sao?” Trầm Lạc Phù không tin lí do thoái thác của Trầm Vĩnh Lan.
“Mọi thứ luôn luôn thay đổi, người ta đột nhiên cảm thấy Lạc Phù thật đáng yêu không được sao?” Trầm Vĩnh Lan còn thừa dịp nói xạo, nhưng lời này nàng nói ra cũng không hẳn là giả dối.
“Không đúng, cô rõ ràng lúc nào cũng muốn quấy rối tìиɧ ɖu͙© đối với tôi, có thể nói cô chỉ cần ngoắc một ngón tay thì người trước kẻ sau một đám chờ cô lâm hạnh, cô vì cớ gì lại cố ý ở nhà quấy rối cháu ruột mình, cô nói cho tôi biết rốt cuộc là cô có mục đích gì?” Mọi thứ dù sao cũng đã vỡ giống như cái thùng đã nứt thì cũng không chứa nước được, hôm nay Trầm Lạc Phù cũng không muốn cùng Trầm Vĩnh Lan quanh co, nàng trực tiếp đem nghi vấn trong lòng tất cả đều nói ra hết.
“Cô thật sự muốn biết?” Trầm Vĩnh Lan hỏi.
“Tất nhiên!” Trầm Lạc Phù đương nhiên rất muốn biết Trầm Vĩnh Lan đang nghĩ cái gì.
“Trầm Lạc Phù, tôi dường như đã thích cô.” Trầm Vĩnh Lan lần đầu tiên thổ lộ với người khác, trong lòng nàng vẫn có chút thấp thỏm lo lắng.
“Cái gì?” Trầm Lạc Phù rõ ràng nghe được, nhưng nàng không chắc chắn là mình có nghe lầm không.
“Không hề nghe sai, tôi nói là tôi thích cô.” Trầm Vĩnh Lan không vừa ý lắm với biểu tình vừa rồi của Trầm Lạc Phù, mình thích nàng thì có gì kỳ quái lắm sao? Được rồi, mặc dù nàng thích Trầm Lạc Phù dù sao cũng là chuyện bất ngờ.
“Thích như thế nào?” Trầm Lạc Phù phải hỏi cho rõ ràng, thích thì có nhiều loại lắm. Trầm Vĩnh Lan là thích kiểu như thế nào chứ.
“Thích, là lúc nào cũng muốn nhìn thấy cô, không nhìn thấy thì trong lòng rất khó chịu. Thích, là khi nhớ cô rất muốn nhìn cô và cùng cô thân mật, chỉ muốn cùng cô một chỗ, cùng cô ở trên giường…” Trầm Vĩnh Lan ăn ngay nói thật.
“Cô là cô út của tôi!” Trầm Lạc Phù không thể không nhắc nhở Trầm Vĩnh Lan, cô cô nàng có ý nghĩ như vậy thì thật điên cuồng, có biết là lσạи ɭυâи hay không? Nghĩ đến hai chữ lσạи ɭυâи, trong lòng nàng liền run sợ, chẳng lẽ Trầm Vĩnh Lan không biết suy nghĩ?
“Vậy thì sao?” Trầm Vĩnh Lan không cho là đúng liền hỏi ngược lại.
“Cô chính là đang lσạи ɭυâи!” Trầm Lạc Phù lúc này mới nhớ tới nàng vẫn còn đang ngồi trên đùi Trầm Vĩnh Lan, vừa nghĩ tới Trầm Vĩnh Lan tâm tư có ý đồ muốn ở trên giường mà làm cái gì đó với nàng thì quả thật không thể chấp nhận được, nàng cảm giác cơ thể nàng lại nóng hơn bình thường, nàng muốn đứng lên thì lại bị Trầm Vĩnh Lan ôm chặt không buông.
“Thời cổ đại để duy trì dòng dõi hoàng gia, họ hàng thân thích cũng kết hôn đó thôi.” Trầm Vĩnh Lan không để ý nói.
“Cô cũng biết nói là cổ đại, còn hiện đại thì lσạи ɭυâи không được, đó là điều cấm!” Trầm Lạc Phù cảm thấy đó là triết lý đạo đức cơ bản nhất phải hiểu rõ.
“Trên thế giới này đều có luật lệ, cô cũng hiểu đối với người đàn ông nếu không giao phối cận huyết sẽ cho ra đời một đứa trẻ bị khiếm khuyết như bị ngốc hay bệnh thì mới cấm quan hệ cùng huyết thống. Hơn nữa chúng ta đều là nữ nhân, cho dù có lên giường cũng không mang thai được, có vấn đề gì đâu? Hơn nữa chúng ta không nói, thì ai biết chúng ta lσạи ɭυâи…” Trầm Vĩnh Lan tranh cãi hùng hồn.
“Dù sao tôi cũng không cùng cô lσạи ɭυâи, cô út, tôi cảm thấy tôi không nên ở đây nữa, tôi rời đi sẽ tốt hơn.” Trầm Lạc Phù không muốn quan tâm đến vấn đề Trầm Vĩnh Lan vừa nói, Trầm Vĩnh Lan căn bản không đem vấn đề nghiêm trọng để vào mắt, nếu nàng cứ ở đây thì sớm muộn cũng sẽ có tai họa.
“Trầm Lạc Phù, cô chính là đang sợ hãi, cô sợ bản thân mình cũng không kìm lòng được mà yêu tôi, cho nên cô mới trốn tránh.” Trầm Vĩnh Lan chọn mi hỏi.
“Cô đang nói hươu nói vượn cái gì vậy? Tôi chỉ sợ cô càng lún càng sâu.” Trầm Lạc Phù đề cao âm lượng phủ nhận nói.
“Đúng như vậy sao?” Trầm Vĩnh Lan hiển nhiên không tin.
“Bằng không thì sao?” Trầm Lạc Phù chán ghét Trầm Vĩnh Lan giờ phút này hoài nghi và châm chọc nàng.
“Cô hôn tôi có cảm giác, cô cũng không chán ghét khi tôi gần gũi, thậm chí cô còn thích, cho nên cô mới sợ!” Trầm Vĩnh Lan là lấy hết can đảm đoán, Trầm Lạc Phù từ trước đến giờ tính cách rất bảo thủ, nàng năm lần bảy lượt có hành động gần gũi cũng thực hiện được, điều đó vẫn có thể chứng minh Trầm Lạc Phù không cảm thấy chán ghét khi được mình gần gũi, cho dù không phải nàng cũng muốn một mực khẳng định Trầm Lạc Phù đối với nàng là có cảm giác.
“Cô nói bậy!” Trầm Lạc Phù buồn bực phủ nhận.
“Kia thanh giả tự thanh, vậy cô vội gì mà muốn rời đi? Hay trong lòng cô có có gì mờ ám?” Trầm Vĩnh Lan chọn mi hỏi.
“Tôi sợ cô quấy rối tôi.” Trầm Lạc Phù không thừa nhận bản thân nàng trong lòng có gì đó mờ ám, người mờ ám chính là Trầm Vĩnh Lan thì đúng hơn.
“Được, cô thừa nhận cô thích tôi trước, tôi sẽ không đối với cô làm những chuyện mà cô không thích” Trầm Vĩnh Lan buông Trầm Lạc Phù ra, trước tiên phải lưu lại Trầm Lạc Phù rồi nói sau.
Trầm Lạc Phù từ trên đùi của Trầm Vĩnh Lan đứng lên, nàng đúng là không có lí do để rời đi, bằng không Trầm Vĩnh Lan cũng như cây thủy tiên sẽ khẳng định rằng mình đối với nàng có cảm giác nên mới trốn tránh mà bỏ đi, đúng là đáng giận, biết rõ là phép khích tướng nhưng vẫn không tránh được.
***
An Nhã Uẩn tuy từ chối không ít lời mời của Hứa Duy Cảnh nhưng khi nàng hẹn Trầm Lạc Phù, dù là những cuộc hẹn lấy lí do rất chính đáng nhưng luôn bị Trầm Lạc Phù lấy đủ mọi lí do để từ chối khéo.
An Nhã Uẩn cũng lo lắng đến không yên, nàng rõ ràng cũng biết Trầm Lạc Phù luôn coi nàng chỉ là chị họ, nhưng gần đây lại cố ý tránh mặt nàng, nàng đoán rằng Trầm Vĩnh Lan nhất định đã đem tâm tư của nàng nói cho Trầm Lạc Phù biết, làm cho nàng nửa bước lại khó đi, lại càng nổi cáu Hứa Duy Cảnh và Trầm Vĩnh Lan vừa lắm miệng lại vừa nhiều chuyện.
Tuy An Nhã Uẩn đã hẹn rất nhiều lần, cũng không phải lần nào Trầm Lạc Phù cũng đều từ chối, giống như hôm nay Trầm Lạc Phù cũng không từ chối cuộc hẹn.
“Em gần đây tại sao lại trốn tránh chị?” An Nhã Uẩn nhìn Trầm Lạc Phù ôn nhu hỏi.
“Tình cờ là gần đây em bận khá nhiều việc.” Trầm Lạc Phù vội giải thích.
“Lạc Phù, nhìn chị!” An Nhã Uẩn đột nhiên đưa tay khẽ nâng cằm Trầm Lạc Phù lên, quả thật tính nhẫn nại của nàng không nhiều lắm.
Trầm Lạc Phù nhìn biểu tình của An Nhã Uẩn đang nhìn mình, trong lòng nàng có chút dự cảm được chị họ muốn nói gì với nàng, nhưng lúc này nàng thực sự không thấy thích tư thế này lắm, cho nên lại hơi lùi về sau một chút tránh đi bàn tay An Nhã Uẩn đang nâng cằm nàng.
“Lạc Phù, có lẽ em cũng biết, chị thích em.” An Nhã uẩn ánh mắt vô cùng chân thành nói.
Trầm Lạc Phù trong lòng cả kinh, tuy trong lòng nàng có vài phần đã đoán được, nhưng An Nhã Uẩn lại trực tiếp thổ lộ khiến nàng có chút giống như ngộp thở. Nàng suy nghĩ bản thân nàng gần đây rốt cuộc là có sự tình gì đây? Như thế nào đều được tỏ tình, hơn nữa đều là người thân của nàng, ngày hôm qua cô cô nàng vừa thổ lộ thì hôm nay lại được chị họ thổ lộ, chẳng lẽ trên người nàng lại lực hấp dẫn đối với những người thân, ai cũng muốn lσạи ɭυâи hết sao?
“Em biết chị vẫn luôn thích xem em như là em ruột.” Trầm Lạc Phù đành phải giả ngốc. Trầm Lạc Phù cũng không biết tại sao nàng lại như vậy, đối với cô cô thì nàng không thể giả ngốc mà lại trực tiếp hỏi rõ ràng, còn với chị họ nàng lại lựa chọn giả vờ như không biết gì.
“Chị thích em không giống với kiểu tình cảm chị em đơn thuần, mà muốn đem Lạc Phù trở thành người của chị, chỉ muốn cả đời này đối với em như vậy, chị thích Lạc Phù rất nhiều năm rồi, luôn luôn chờ đợi ngày Lạc Phù sẽ lớn lên.” An Nhã Uẩn cũng không cần biết Trầm Lạc Phù có giả vờ không hiểu hay không, ngữ khí và ánh mắt nàng đều biểu lộ ra tình cảm nồng nàn cho Trầm Lạc Phù.
“Chị họ…” Trầm Lạc Phù vừa định nói lời từ chối thì bị An Nhã Uẩn ngắt lời.
“Đừng nóng vội trả lời, chị biết điều này đối với em có tác động rất lớn, dù sao em vẫn luôn coi chị là chị gái, nhất thời cũng không thể chấp nhận đối với chị có loại tình cảm này, nhưng em hứa với chị sẽ không vì vậy mà trả lời chị cho có lệ, chị rất thích em vì vậy em có thể ít nhất mà suy nghĩ thật kỹ rồi cho chị đáp án được không?” An Nhã Uẩn mang theo vài phần khẩn cầu nói, thần sắc nhìn Trầm Lạc Phù, có trời mới biết giờ phút này tay của nàng đều khẩn trương đến mồ hôi đổ ướt cả tay.